Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Tương Tác Ta
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 14,939
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Thấy kiếm quang sắp sửa đánh trúng, Vân Diệp cuống cuồng buộc phát toàn bộ thực lực và dốc hết sức nhảy về phía hắn. Cô không biết lý do vì sao Đế Nguyên Quân lại đứng im mà không có bất cứ phản khác nào.

Cô cắn răng, nhắm mắt đưa tay chặn ngay trước người hắn, hy sinh một cánh tay để bảo toàn tính mạng cho hắn.

Hai mắt nhắm chặt lại, cô chờ đợi khoảnh khắc kiếm quang đánh tới nhưng đợi một lúc mà chẳng có điều gì xảy ra. Khi cô mở mắt ra nhìn thì thấy kiếm mang còn cách cánh tay cô chưa đến một phân nhưng kỳ lạ là nó dừng lại ở đó mà không tiền thêm nữa.

Cùng lúc này, ở trên cao bỗng xuất hiện ba đạo thân ảnh với người dẫn đầu là một nũ tử còn rất trẻ tuổi và đi theo sau là hai trung niên nhân. Khí tức trên người cả ba đều là Tinh Cực cảnh cực kỳ khủng bố.

Nhìn nữ tử đang đạp không mà đứng cà nhìn xuống với một ánh mắt cao ngạo giống như bậc chủ tể nhìn xuống thế gian. Vân Diệp cắn răng, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được và thầm nghĩ ở trong đầu.

‘Không thể nào? Nữ tử này chỉ bằng tuổi mình mà có thực lực khủng bố như thế này? Rốt cuộc cô ta là đệ tử thiên kiêu của gia tộc nào?’

Đạp không đứng ở trên cao, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy bên cạnh hắn là một nữ tử thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.

Vung tay thu kiếm, cô từ trên trao bước xuống rồi đi về phía Đế Nguyên Quân khiến cả hai người không khỏi lo lắng. Mặc dù trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi đã mang khăn che mặt nhưng khí chất, tâm thái trên người toát ra lại khiến hai người cảm thấy không thể tin được.

Nhìn bóng dáng nữ tử thướt tha đang tiến lại gần, Dực Hoành cắn răng, trong người bỗng cảm thấy nóng lên và trong ánh mắt hiện lên dáng vẻ mến mộ. Hai mắt hắn dán chặt lên cơ thể Lâm Tuyết Nhi gần như không rời.

Đợi đến khi cô đi lướt qua người thì bỗng có một mùi hương trên cơ thể Lâm Tuyết Nhi khiến hắn trực tiếp say đắm. Ngay cả Vân Diệp thân là nữ nhân cũng khó lòng mà kiềm lòng được.

Nữ tử này là tiên nữ giáng trần sao?

Thấy Lâm Tuyết Nhi đứng trước mặt Đế Nguyên Quân, cả hai còn tưởng hai người là người quen của nhau nên mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi vì nếu như là địch nhân thì hắn cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của ba người này.

Ngay khi cảm thấy mọi chuyện yên ổn thì đột nhiên, Lâm Tuyết Nhi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi vung tay đánh ra một chưởng khiến Đế Nguyên Quân bị đánh văng ra xa và trên miệng chảy xuống một dóng máu tươi.

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân chật vật, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn lộ rõ sự lạnh lùng và biểu cảm tức giận trên gương mặt. Thanh âm cô trở nên trầm xuống và nói với giọng điệu nặng nề.

“Thời gian này ta không ở mà ngươi đã có nữ nhân ở bên cạnh rồi?”

Vân Diệp nghe thấy vậy thì giật mình, bị ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn một cái liền khiến toàn thân cô bất giác không thể cử động được. Cảm giác giống như đang có một thứ lực lượng vô hình nào đó giữ chặt lấy cơ thể khiến việc hô hấp cũng dần trở nên khó khăn hơn.

Cảm thấy sợ hãi, Vân Diệp muốn lên tiếng để phân trần nhưng khóe miệng cô chỉ có thể run lên và không thể thốt ra thành tiếng.

Ngay cả Dực Hoành đứng ở bên cạnh cũng không biết nên làm gì mà chỉ biết chôn chân đứng tại chỗ mà thôi.

Đứng ở trên cao, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ thấy vậy thì lắc đầu. Ánh mắt hai người nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi thì cười khổ rồi thở dài một hơi và lên tiếng cảm thán.

“Nữ nhân một khi đã ghen thì thật đáng sợ? May người đó là Đế Nguyên Quân chứ người bình thường chịu một chưởng kia thì không thể sống nổi?”

Từ trên cao đi xuống, La Thiên nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.

“Lâm tiểu thư bớt giận, Nguyên Quân công tử không phải kiểu người đó đâu?”

Thanh Lương các chủ đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng nói giúp.

“Đúng thế, người như hắn đi ra ngoài đâu thiếu đại mỹ nữ nhìn trúng nhưng từ trước đến giờ vẫn chỉ có một mình ngươi đó thôi?”

Cả hai người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, họ không ngờ nữ tử này lại chính là nữ nhân của tiền bối. Trong đầu họ tự hỏi, thân phận thực sự của Đế Nguyên Quân là gì mà người bên cạnh lại có thực lực đáng sợ như vậy?

Lâm Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng rồi liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.

“Ngươi còn giả vờ nằm đó làm gì? Một chưởng vừa rồi đủ giết chết Thiên Địa cảnh đỉnh nhưng đối với ngươi chỉ là con muỗi mà thôi? Đừng có làm ra vẻ nữa?”

Gồng mình bật đứng dậy, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn ba người rồi nở một nụ cười nhẹ. Hắn đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi đi về phía đám người và nói.

“Đúng là không tệ, mới không gặp mấy năm mà thực lực đã mạnh như thế này rồi?”

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân hiện tại, Lâm Tuyết Nhi mím chặt môi, hai mắt cô nhìn hắn lộ ra vẻ long lanh và biểu cảm vui mừng trên gương mặt. Cô bước từng bước về phía trước rồi còng tay ôm chầm lấy hắn mà cơ thể không ngừng run lên.

Cô không biết hắn đã trải qua những chuyện kinh khủng nào trong suốt thời gian này nhưng cô biết chắc mọi chuyện đều do cô mà ra.

Thấy Lâm Tuyết Nhi gục đầu giống như một tiểu hài nhi đang làm nũng, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, hắn đặt nhẹ tay lên đầu cô và nói.

“Lớn chừng này rồi mà vẫn còn làm nũng? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì danh tiếng thiên kiêu bị bôi nhọ mất?”

Lâm Tuyết Nhi lắc đầu, hai mắt cô nhắm chặt và cứ ôm hắn như thế một lúc rồi mới lên tiếng đáp lời.

“Ta không cần danh tiếng thiên kiêu gì đó? Ta chỉ cần ngươi an toàn mà thôi?”

Đứng ở ngoài xa, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ nhin thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân hiện tại cũng không khỏi thở dài. Chỉ mấy năm không gặp mà dáng vẻ hắn hiện tại trông khác xưa và tiều tụy hơn rất nhiều.

Mặc dù hắn vẫn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi nhưng dáng vẻ hiện tại lại chẳng khác gì một lão nhân với mái tóc trắng bạc và một cánh tay bị phế bỏ. Nhưng kỳ lạ thay, dáng vẻ hắn hiện tại trông rất xấu nhưng tinh khí và khí tức ở trên người lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cả hai rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trongg lúc chia ra nhưng không tài nào lên tiếng được. Để những dòng suy nghĩ chìm xuống, cả hai người nhìn Lâm Tuyết Nhi đang ôm chặt lấy hắn thì cảm thấy vui mừng ở trong lòng.

“Không có chuyện gì xảy ra là mừng rồi?”

Một lúc sau, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt ủy khuấ buông tay, ánh mắt cô nhìn hắn một lúc rồi quay người đi về phía đám người và nói.

“Còn đứng ở đó đến bao giờ nưa? Đi thôi”.

Đi vào nơi sâu nhất trong hoang đảo, cả sáu người đặt chân lên đến đỉnh nú rồi ngồi xuống. Nhìn trên gương mặt thì ai ai cũng muốn lên tiếng hỏi đối phương.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt cùng với sự buồn bã ở trong ánh mắt của La Thiên, Đế Nguyên Quân đã phần nào hiểu được những chuyện đã xảy ra trong thời gian hắn vắng mặt nên không lên tiếng nói về chuyện đó.

Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.

“La gia chủ, ngươi có biết bí cảnh này lúc nào mở ra không?”

La Thiên gật đầu, đáp.

“Theo như những gì ta được biết thì bí cảnh mở ra đúng mười năm là ta phải thoát ra ngoài. Không biết công tử hỏi ta chuyện này vì lý do gì?”

“Mười năm sao?”

Đế Nguyên Quân hơi cúi đầu, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ suy tính.

“Có lẽ thời gian mở ra sẽ sớm hơn bình thường, nếu suy nghĩ của ta là đúng thì tầm khoảng một năm nữa thôi thì tất cả phải rời khỏi bí cảnh”.

Đám người nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt ai ai nhìn hắn cũng lộ ra vẻ khó tin và có chút ngờ vực.

Thấy dáng vẻ bán tín bán nghi của đám người, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.

“Nói ra thì các ngươi không tin nhưng trong bí cảnh này đang phong bế một thứ từ thời thượng cổ. Một khi nó thức tỉnh thì lực lượng trong bí cảnh này sẽ sụp đổ và có khi sẽ không bao giờ mở ra nữa?”

“Các ngươi cảm thấy điều này có chút khó tin nhưng ta cảm thấy chuyện này rất có thể sẽ xảy ra. Đó mới chính là chuyện nguy hiểm nhất trước khi bí cảnh mở ra và nếu như chạy không thoát thì tất cả đều sẽ chết”.

“Vậy nên, ta muốn thời gian này bế quan đột phá Tinh Cực cảnh, không chỉ có ta mà tất cả các ngươi cũng thế, cố hết sức để tăng tiến thực lực. Đợi đến lúc đó rồi ta sẽ giải quyết Lý Mộ Viên trước khi thứ đó thức tỉnh?”