Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Tương Tác Ta
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 14,939
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

“Nên đến Đấu Giá Hội dạo một vòng”.

Tiến vào bên trong đấu giá hội, Đế Nguyên Quân khoác một bộ áo choàng bị rách tươm thì bị một tên đệ tử ở nơi này ngăn lại.

“Ăn mày không được vào trong này”.

“Cút đi”.

Tiếng của tên đệ tử vang vọng, ngay lập tức. Những người xung quanh cũng để ý đến.

“Đấu giá hội là nơi nào mà ngươi có thể đặt chân vào được”.

“Đúng là làm mất mặt đấu giá hội”.

“Nhanh đuổi hắn ra ngoài, hắn đứng ở đây thêm một giây sẽ làm ảnh hưởng tâm trạng của ta”.

“Cút đi”.

“...

.

”.

Những thượng khách xung quanh lên tiếng, tên đệ tử gương mặt càng thêm sắc lạnh, hắn không dùng lời nói để xua đuổi nữa mà trực tiếp đẩy Đế Nguyên Quân đi ra ngoài.

Cho dù có đẩy mạnh đến đâu cũng không thể khiến Đế Nguyên Quân lùi lại một bước, bất chợt, hai mắt Đế Nguyên Quân dần chuyển qua màu đỏ máu, sát khí trong mắt cũng dần dần ngưng tụ lại.

Nhưng Đế Nguyên Quân không trực tiếp ra tay mà gắng nhịn xuống, nếu như hắn hiện tại để lộ bản thân thì chỉ rước thêm họa mà thôi. Thở nhẹ một hơi, Đế Nguyên Quân quay người đi ra ngoài.

Cách cổng lớn không đầy năm bước chân thì một giọng nói hớt hả ở bên trong vọng ra. “Có chuyện gì?”.

“Là ngài quản lý”. Tên đệ tử vừa rồi cung kính nói. “Ta vừa mới đuổi một tên ăn mày đi thôi, không có chuyện gì đâu”.

“Vậy sao?”. Quản lý gật đầu nói, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đang đi ra thì hai con ngươi đột nhiên co rút lại rồi quát. “Ngươi chán sống rồi sao?”.

lời nói vừa dứt, quản lý vung mạnh tay đánh một cái, tên đệ tử bị đánh văng gần mười mét, khóe miệng không ngừng thổ huyết rồi ngất lịm.

Quản lý hớt hải chạy ra bên ngoài, khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị đi ra ngoài thì lên tiếng. “Tiền bối xin dừng bước”.

Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại rồi quay qua nói. “Có chuyện gì sao?”.

“Chuyện này là do Đấu Giá Hội không đúng, xin tiền bối lượng thứ”. Quản lý hai tay chắp ở trước ngực, kính cẩn nói.

“Tiền bối, xin mời”.

“Là ngươi”. Đế Nguyên Quân quay người, nhìn thấy người quản lý liền giật mình.

“Hahaha, nhờ ơn của tiền bối mà tiểu nhân đã lên được vị trí này”. Quản lý nở một nụ cười gượng gạo nói.

“Tiền bối có thể gọi tiểu nhân là Cửu Tử”.

“Không biết tiền bối lần này muốn mua gì?”.

“Ta muốn mua một ít cây linh dược”. Đế Nguyên Quân lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị nói. “Mỗi loại lấy cho ta ba gốc”.

“Sẵn tiện chuẩn bị cho ta một căn phòng và một lò luyện đan”.

“Tiền bối là luyện đan sư?”. Cửu Tử kinh ngạc thốt ra.

Ở Hà Châu thành dường như không tìm ra được một vị luyện đan sư chân chính, mà chỉ toàn là những người không đủ nhập môn tự đánh bóng bản thân mà thôi.

Danh xưng luyện đan sư không phải ai cũng có thể đạt được, đó là một thân phận rất trân quý và có rất nhiều gia tộc dốc hết sức để tuyển được một người.

“Có thể xem như vậy đi”. Đế Nguyên Quân bình thản nói.

“Tiền bối, xin mời vào bên trong, đan lô và linh dược lát nữa sẽ có người mang tới”. Cửu Tử cung kính mở cửa nói.

Chờ đợi một lúc, cánh cửa một lần nữa mở ra.

“Đã lâu không gặp”. Phùng Bảo dẫn hơn mười tên đệ tử tiến vào.

“Đây là toàn bộ linh dược mà ngươi cần”. Phùng Bảo phất tay, mười tên đệ tử đồng thời tiến lên đặt linh dược xuống rồi đi ra ngoài.

Bị ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn trúng, Phùng Bảo nở nụ cười nhẹ nói. “Ta thất lễ rồi, xin cứ tự nhiên”.

Đi ra bên ngoài, Phùng Bảo lấy một cái ghế trực tiếp ngồi đợi ở bên ngoài. Nghe Cửu Tử nói Đế Nguyên Quân là một luyện đan sư nên ánh mắt của hắn đã thay đổi hoàn toàn. ‘Nếu như có thể giữ chân được vị luyện đan sư này thì Đấu Giá Hội ta sẽ càng phát triển hơn, và sẽ trở thành một thế lực lớn ở Hà Châu thành, lúc đó ta có thể quang minh chính đại trở về gia tộc rồi’.

Ngồi ở bên trong, Đế Nguyên Quân lấy mười viên linh thạch xuống đất rồi bắt đầu kết trận.

“Tụ Linh Trận, Nạp Linh Trận”. Khóe miệng khẽ nói, Đế Nguyên Quân hai tay kết ấn, ngay lập tức, hai vòng trận pháp từ từ hiện lên.

Đợi trận pháp hoàn toàn ổn định, Đế Nguyên Quân bắt đầu bỏ toàn bộ linh dược vào bên trong đan lô. “Còn thiếu một chút”.

Tiếp tục lấy linh dược ở trong nhẫn giới chi, Đế Nguyên Quân hai tay một lần nữa kết ấn thì một ngọn lửa bùng cháy ở phía bên dưới.

Ngọn lửa này là do Đế Nguyên Quân dùng chân nguyên làm mồi dẫn rồi thiêu đốt nó. Mặc dù ngọn lửa này không quá mạnh nhưng để luyện được đan dược phàm cấp tứ phẩm thì vẫn dư xài.

Thời gian qua đi, ngọn lửa cháy càng ngày càng mạnh, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ chân nguyên ở trong người để nung luyện. Thời gian càng trôi đi, sắc mặt Đế Nguyên Quân ngày càng trắng bệch, lượng chân nguyên ở trong người hiện tại gần như chưa đến một phần nhưng hắn vẫn chưa dừng lại.

Tiếp tục thúc dục trận pháp, Đế Nguyên Quân hay tay đánh ra từng đạo chân nguyên vào đan lô rồi lớn tiếng quát. “Ngưng”.

Ngay sau tiếng quát, đan lô đột nhiên rung mạnh một cái. Ở bên dưới đáy lô, mười viên đan dược nóng hổi đang bốc ra một hương thơm nồng đậm và dược lực phát ra mạnh mẽ tới mức có thể lan tỏa khắp toàn bộ căn phòng.

“Đan dược tứ phẩm, tứ phẩm luyện đan sư”. Ngồi ở bên ngoài, Phùng Bảo nghe được tiếng nổ lớn nên giật mình tỉnh dậy liền ngửi được một mùi thơm và dược lực ở bên trong phóng toát ra mà kinh hãi thốt ra. ‘Ông trời giúp ta’.

Trên gương mặt Phùng Bảo bắt đầu lộ ra một nụ cười tươi, gương mặt vui vẻ như nhặt được một thỏi vàng lớn.

Ngồi ở giữa đại trận, Đế Nguyên Quân vận động bức công đồ bắt đầu cắn nuốt linh khí. Đến khi khôi phục lại như ban đầu, Đế Nguyên Quân mới nuốt xuống từng viên đan dược.

Viên thứ nhất, viên thứ hai,

.

.

.

, viên thứ mười, Đế Nguyên Quân toàn bộ nuốt xuống. Chỉ thấy phần bụng dưới đang dần dần căng phồng, vì dược lực tỏa ra quá mạnh dẫn đến đan điền có cảm giác như sắp nổ.

“Phá cho ta”. Đế Nguyên Quân điền cuồng thôn phệ, luyện hóa hết toàn bộ dược lực phân tán khắp nơi trong cơ thể, mỗi tấc thịt đều chứa đựng một dòng linh khí mãnh liệt. Đế Nguyên Quân hai tay kết ấn rồi quát lớn một tiếng.

Cùng với đó, khí tức trên người đang không ngừng tăng lên. Luyện Nhân cảnh tầng sáu dần dần đột phá, tấng thứ bảy, tầng thứ tám, rồi đến tầng thứ tám đỉnh phong thì mới chịu dừng lại.

“Chỉ đột phá được hai tiểu cảnh giới”. Đế Nguyên Quân lắc đầu cười khổ, mười viên tứ cấp đan dược cũng không thể khiến hắn đột phá đến giới hạn.

Luyện Nhân cảnh tầng mười, đây là một tầng cao nhất và hầu như không có mấy ai có thể đột phá được, người bình thường khi đột phá đến tầng chín đỉnh phong trở lên là đã có thể đột phá thành Thức Nhân cảnh.

Để làm được điều này không chỉ cần một lượng tài nguyên dồi dào và cần phải có một cơ duyên lớn nào đó mới có thể làm được.

Cảm nhận được cường độ cơ thể được gia tăng đáng kể, Đế Nguyên Quân gật đầu vui mừng. Với cảnh giới đầu tiên, Đế Nguyên Quân vừa ngưng tụ được “Hỗn Độn Đan Điền” vừa tu luyện được tầng thứ nhất của “Ngũ Hành Bá Thể Quyết”. Điều này khiến thực lực Đế Nguyên Quân hiện tại mạnh hơn người cùng cảnh giới gấp mấy lần.

“Nếu có thể đột phá được tầng mười đại viên mãn thì căn cơ cũng được xem là vững chắc”.

“Đợi ta đột phá được Thức Nhân cảnh là ngày mày mà Ngô gia các ngươi phải trả giá”.

Phùng Bảo đang nằm trên ghế dài đột ngột bật dậy, nhìn Đế Nguyên Quân đi ra liền nở một nụ cười.

“Ngươi tìm ta có việc sao?”. Đế Nguyên Quân nhìn Phùng Bảo như có chuyện gì đó nên lên tiếng hỏi.

“À không có gì?”.

“Đúng rồi, linh dược ta mua hết bao nhiêu?”.

“Hahaha… Không đáng bao nhiêu hết, đó là quà bồi thường của Đấu Giá Hội”. Phùng Bảo gương mặt niềm nở nói. “Còn đây là quả của Phùng Bảo”.

Phùng Bảo lấy ra một cái nhẫn trữ vật cho Đế Nguyên Quân vừa nói.

Ngầm hiểu được ý định của Phùng Bảo, Đế Nguyên Quân không từ chối, trực tiếp thu vào bên trong nhẫn giới chi rồi nói. “Lần sau có việc gì thì cứ nói thẳng”.

“Ta không thích vòng vo”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân quay người rời đi.

“A.

.

.

”. Phùng Bảo đang định nói gì nhưng dừng lại. ‘Chuyện này không nóng vội được’.

Rời khỏi Đấu Giá Hội, Đế Nguyên Quân tiếp tục tiến đến Ám Sát Hội. Hai mươi ngày bế quan khiến cơ thể hắn lúc này cảm thấy không được thoải mái nên muốn nhận một nhiệm vụ nào đó.

“Ồ, Tiết gia cũng bị các gia tốc khác nhắm đến”. Đế Nguyên Quân nhìn trên tờ nhiệm vụ, khóe miệng không kiềm chế được mà nợ một nụ cười quỷ dị. “Nhiệm vụ này ta nhận”.

Rời khỏi Ám Sát Hội, Đế Nguyên Quân đi ra bên ngoài thành. Men theo trí nhớ, hắn tìm đến khu rừng lúc trước bị đám người Tiết Hàn truy đuổi đó.

“Chắc hắn đang ở nơi khai thác quặng”.

Đứng trước cửa vào, Đế Nguyên Quân nhớ lại thời gian trước, lúc đó. Bản thân hắn không có thực lực bị Tiết Hàn và những tên nô lệ ở đây sỉ nhục, đánh đập thậm tệ. Thậm chí bị Tiết Linh ép trở thành ngựa để cưỡi ở trên lưng rồi đi khắp một vòng.

Nhớ đến những lần bị nhục mạ đó, ánh mắt Đế Nguyên quân không kiềm chế được mà nổi lên sát ý, ánh mắt đỏ máu ẩn hiện ở trong đêm tối.

Từ từ tiếp cận cổng vào, Đế Nguyên Quân nhìn thầy có ba người đang canh giữ, phần lớn. Những người này chỉ có cảnh giới là Luyện Nhân cảnh tầng ba mà thôi. Ở trong mắt hắn, cả ba người hiện tại chẳng khác gì một con kiến có thể tùy ý giết chết.

Thân ảnh chợt lóe, Đế Nguyên Quân nhảy ra sau lưng ba người không một tiếng động. Đến khi một tên cảm nhận được sống lưng lạnh toát và sắp sửa quay người thì một vệt sáng ánh lên.

Chỉ thấy, cơ thể vô lực khụy xuống, máu tươi ở trên cổ không ngừng tuôn ra. Một dao, Đế Nguyên Quân cắt đứt đầu của một tên.

Hai người còn lại nghe thấy tiếng động liền nhìn lại nhưng tốc độ Đế Nguyên Quân quá nhanh, chỉ thấy hai vệt sáng đồng thời sáng lên. Cả hai người đều nằm gục xuống đất, đầu bị cắt đứt nằm lăn lóc trên nền đất.

“Tiết Hàn, ta đến đây”.

---

Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha. Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.