Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Tương Tác Ta
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 14,939
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
     
     

Chừng đó đã đủ chưa?!

Nghe Phùng Bảo nói vậy, Hưng Hoàng cắn chặt răng cam chịu, đây là lần đầu tiên hắn bị một người áp chế đến mức như thế này nên trong đầu hắn dần sản sinh ra địch ý với Đế Nguyên Quân.

Đấu giá kết thúc, phần thứ hai của thiên kiêu tụ hội tiếp nối. Phùng Bảo dẫn toàn bộ đám người tiến lên tầng thứ hai.

Nơi này đã được trang hoàng một cách rất kỹ lưỡng với diện tích của căn phòng rộng hơn năm ngàn mét vuông, cực kỳ rộng lớn. Những bộ bàn ghế phía bên dưới được bày biện cẩn thận và đầy đủ tất cả chỗ ngồi cho những người có mặt ở đây.

Ở trên mỗi bàn có một ấm linh trà đang bốc lên những mùi thơm nồng nàn, chỉ cần hít vào một hơi thôi cũng đủ để họ cảm thấy thoải mái ở trong người. Điều này khiến rất nhiều người kinh ngạc và bất ngờ về sự xa hoa của Phùng Bảo Các.

“Ấm linh trà này thật thơm”.

“Giá của một bình này ít nhất cũng phải một vạn hơn a”.

“Phùng Bảo Các quá xa hoa và tráng lệ rồi”.

“So với các đại gia tộc có khi còn cao hơn”.

“...

.

”.

Đế Nguyên Quân đưa hai người ngồi ở vị trí xa nhất, cũng là nơi có tầm nhìn bao quát nhất.

Ở phía trung tâm, một cái bục lớn hiện lên. Phùng Bảo tử từ đi lên trên đó rồi lớn tiếng nói. “Phần thứ hai này sẽ là phần dành cho các vị ngồi ở đây”.

“Các vị có thể trao đổi các loại vật phẩm, công pháp, hoặc cũng có thể thi triển công pháp để những người khác bình phẩm xem như thế nào”.

“Ngoài ra, ta còn nhờ một vị trưởng lão Thiên Địa cảnh đến chỉ điểm”.

“Nên ta rất mong nhận được nhiều sự đóng góp và ủng hộ của các vị”.

Phùng Bảo vừa dứt lời, phía bên dưới liền vui vẻ reo hò và những tiếng pháo tay rầm rộ.

Đế Nguyên Quân nhìn Phùng Bảo rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Đấu Giá Hội đang có dự định phát triển qua những thành lân cận sao?”.

Lúc này, đứng ở trên bục cao. Một nam tử khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi có vóc dáng cao ráo và trông rất điển trai đi lên mở đầu. Nam tử nở một nụ cười nhẹ rồi lấy ra một bình đan dược cửu phẩm rồi lớn tiếng nói.

“Ta là Lương Hồng Phát đến từ Lương gia Lan Hoa thành”.

“Ở trong tay ta có một bình cửu phẩm đan dược có tên là Hồi Lực Đan, nó có công dụng là hồi phục khí lực sau khi tu luyện đột phá hoặc cũng có thể hồi phục những hao tổn lúc bị trọng thương. Và bây giờ ta muốn đổi thành một bình luyện thể đan dược các loại, cấp bậc thấp nhất là thất phẩm”.

Lương Hồng Phát vừa dứt lời, ánh mắt hắn nhìn xuống một vòng với ánh mắt mong đợi. Nhưng mà điều khiến hắn cảm thấy hơi hụt hẫng là những người ở phía bên dưới không một ai có chút cử động nào cả. Thay vào đó là những lời nghị luận của đám người.

“Thất phẩm luyện thể đan có thể sánh với cửu phẩm đan dược bình thường”.

“Có thể dùng luyện thể đan đổi, nhưng mà loại đan dược này rất ít khi được luyện chế nên sẽ rất khó để tìm”.

“Không biết xung quanh có ai chịu bỏ ra không nữa?”.

“.

.

.

”.

Thấy đám người nghị luận một hồi lâu mà không có ai lên tiếng. Phùng Bảo liền đưa tay lên rồi lớn tiếng nói. “Nếu công tử đã muốn thì ta có thể đổi”.

“Đợi thiên kiêu tụ hội kết thúc, ta dẫn công tử đến đan các để công tử thỏa sức lựa chọn”.

“Tốt quá rồi”. Lương Hồng Phát vui mừng gật đầu trả lời. “Đa tạ Phùng Bảo đại nhân”.

Tiếp đến, một nam tử khác mạnh dạn bước lên, nam tử có gương mặt trông rất dữ tợn này sau lưng vác một thanh đao trông cực kỳ nặng nề. Nam tử không chần chừ lấy ra một cuốn tập rối lớn giọng nói.

“Ta gọi Lực Vương, ta đến từ Lực gia của Phạt Sơn thành”.

“Lúc trước, ta vô tình đi vào trong một động phủ và phát hiện một bộ Huyền cấp trung phẩm kiếm pháp nên ta muốn đổi một bộ đao pháp cùng cấp”.

“Các vị, ai có thì có thể đổi với ta”.

Đám đông phía bên dưới trong mắt nổi lên chút tham lam nhìn quyển công pháp ở trong tay Lực Vương rồi kinh ngạc nói.

“Bộ kiếm pháp này không tầm thường”.

“Đáng tiếc, ta không có bộ đao pháp nào cả”.

“Nhường lại cho những người khác a”.

Ở phía trung tâm, một bóng dáng nam tử chủ động đứng dậy, trên tay nam tử nắm một cuốn công pháp rồi lớn giọng nói. “Vừa hay, trong tay bổn công tử một bộ, mặc dù chỉ là Huyền cấp hạ phẩm”.

“Không biết ngươi có muốn đổi với ta không?”.

Đám người xung quanh thấy nam tử này đứng lên thì bắt đầu bàn tán.

“Quả không hổ là Hưng Hoàng công tử”.

“Mặc dù là kiếm tu nhung trong người vẫn có công pháp khác a”.

“.

.

.

”.

Được những người khác tung hô, Hưng Hoảng vẻ mặt vui vẻ nở một nụ cười. Thấy Lực Vương có chút chần chừ, ánh mắt Hưng Hoàng có chút không vui nhìn Lực Vương nói. “Ngươi không muốn đổi với bản công tử?”.

Lực Vương đắn đo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu lên tiếng. “Thôi được rồi, xem như ngươi may mắn”.

Hưng Hoàng nhận bộ kiếm pháp vào trong tay, trên gương mặt liền nở một nụ cười kỳ dị. “Đúng là kiếm pháp tốt… Hahaha”.

Ở ngoài xa, Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều nhìn Hưng Hoàng có chút chán ghét nói. “Tên này không phải tốt đẹp gì”.

“Hắn chắc chắn có đao pháp Huyền cấp trung phẩm”.

“Trung phẩm so với hạ phẩm cách biệt rất nhiều”.

“Đây là muốn ức hiếp người khác rồi”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu một cái rồi nói. “Tiếp tục quan sát đi”.

Thời gian một nén hương qua đi!

Hưng Hoàng thời gian này không để ý đến những người xung quanh mà chỉ tập trung vào bộ công pháp vừa nhận được. Hắn ngồi cảm ngộ kiếm chiêu suốt thời gian này liền bừng tỉnh, trên gương mặt hắn nở một nụ cười lớn rồi khoái chí nói.

“Hahaha… Các ngươi đã lên hết thì ta cũng nên góp vui một chút”.

“Vừa hay, bộ kiếm pháp ta vừa cảm ngộ được một chút ít nên muốn mọi người ở đây chiêm ngưỡng và chỉ điểm”.

Trước những ánh mắt tò mò và mong đợi, Hưng Hoàng vừa bước đi vừa nở một nụ cười nhẹ.

“Thời gian gấp rút, ta chỉ ngộ được một chiêu thôi”.

Hưng Hoàng lời nói vừa dứt, thanh trường kiếm ở trong tay nhẹ nhàng khẽ động. Chỉ thấy hắn bước lên một bước rồi từ từ vung kiếm. Lưỡi kiếm nhẹ nhàng đánh ra nhưng trên lưỡi kiếm lại toát ra vẻ sắc bén và nguy hiểm vô cùng.

Nhận thấy những người phía bên dưới hào hứng chờ đợi, Hưng Hoàng hai chân điểm nhẹ một cái rồi đạp không bay lên rồi tiếp tục vung kiếm.

Lưỡi kiếm uyển chuyển lúc nhanh lúc chậm nhưng uy lực của mỗi kiếm đề mạnh mẽ giống nhau.

Hưng Hoàng tung ra hơn ba mươi kiếm rồi dừng lại rồi thu kiếm, ánh mắt mong đợi nhìn xuống phía bên dưới.

“Hay… kiếm hay”.

“Quả không hổ là Hưng Hoàng công tử”.

“Không đến một nén hương đã luyện đến tiểu thành”.

“Tu vi kiếm đạo của Hưng Hoàng công tử thật bá đạo”.

“Nếu là ta thì tốn ít nhất một canh giờ mới ngộ được như Hưng Hoàng công tử”.

“.

.

.

”.

Được người phía bên dưới tâng bốc, vẻ mặt Hưng Hoàng càng thêm khoái chí. Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ mà quay qua, nhìn về phía trưởng lão Phùng Bảo Các rồi cúi chào một cái rồi nói.

“Tiểu bối hiểu biết nông cạn, một nén hương chỉ luyện được đến tiểu thành”.

“Ta thấy kiếm chiêu này vẫn chưa tốt nhất, mong tiền bối có thể chỉ điểm giúp Hưng Hoàng”.

Đáp lại, lão giả đưa tay lên vuốt cằm rồi cười nói. “Hahaha… Hưng Hoàng công tử khiêm tốn quá rồi”.

“Lão hủ từ trước đến giờ nhìn qua thiên kiêu luyện kiếp không ít hơn ngàn nhưng mà người được như Hưng Hoàng công tử rất ít, chỉ đếm ở trên đầu ngón tay mà thôi”.

“Theo lão hủ thấy, kiếm chiêu này vẫn còn thiếu sót nhưng công tử chỉ cần thời gian là có thể khắc phục được”.

“Hưng hoàng đa tạ tiền bối”. Hưng Hoàng nở một nụ cười lớn rồi gật đầu cúi chào một cái.

Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều nhìn thấy Hưng Hoàng khoái chí thì càng thấy không vừa mắt. Hứa Tiểu Kiều ánh mắt chế giễu rồi bĩu môi một cái.

“Xì, tên này chỉ muốn phô trương mà thôi”.

“Mấy tên kiếm tu của các tông môn mà ta biết còn ưu việt hơn hắn nhiều”.

“Một tên chỉ biết huênh hoang thì chẳng làm được gì?”.

“Kiếm tu là thanh lãnh, là tiêu sái còn tên này chỉ biết khoe mẽ”.

“Đúng là mất mặt kiếm tu”.

Hứa Tiểu Kiều không lo ngại mà trực tiếp nói thẳng. Những người xung quanh nghe thấy vậy liền quay qua, ánh mắt có chút ngập ngừng nhìn ba người rồi cười lớn.

“Hahaha… Nghe người này nói kìa?”.

“Thiên kiêu như Hưng Hoàng công tủ mà vẫn chê được”.

“Ta thấy nữ tử này đang ghen ăn tức ở mà”.

“Hahaha”.

Hưng Hoàng đứng ở trên cao, sau khi nghe thấy Hứa Tiểu Kiều nói thì nụ cười trên môi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt có chút tức giận nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi lạnh giọng nói.

“Ngươi nói gì?”.

Đáp lại, Hứa Tiểu Kiều không có chút để tâm mà lạnh lùng nói lại. “Ta bảo ngươi làm mất mặt kiếm tu”.

“Ngươi khinh thường ta?”. Hưng Hoàng hai tay thít chặt lại rồi quát lớn một tiếng. “Ta không muốn nghe người không có tên tuổi”.

“Ta là bà nội của của ngươi”. Hứa Tiểu Kiều hai tay chống nạnh rồi quát một tiếng.

thấy bầu không khí có chút căng thẳng Phùng Bảo Các trưởng lão đứng ra can ngăn.

“Nhìn vị tiểu thư này không phải người ở đây?”.

“Ta thấy tu vi kiếm đạo của Hưng Hoàng công tử rất tốt”.

“Tốt”. Hứa Tiểu Kiều bĩu môi một cái rồi cười chế giễu rồi chỉ tay về phía Hưng Hoàng nói. “Lão già, ngươi chắc chưa nhìn thấy thiên kiêu kiếm tu chân chính hay sao mà nói tên này tốt?”.

“Để ta nói cho mà nghe”.

“Thiên kiêu kiếm tu ta chỉ thấy có một người xứng đáng là Liễu Như Ngọc, đệ tử thân truyền của Lạc Nhật Kiếm Môn”.

“Sau khi gặp Liễu Như Ngọc thì lão còn xem tên này tốt nữa không?”.

Lạc Nhật Kiếm Môn?!

Đám đông người sau khi nghe thấy cái tên này liền kinh ngạc thốt ra.

“Người này rốt cuộc là ai?”.

“Tại sao quen đệ nhất thiên kiêu của Lạc Nhật Kiếm Môn?”.

“.

.

.

”.

Hưng Hoàng cũng vậy, ánh mắt hắn có chút kinh hãi nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi lên tiếng hỏi. “Ngươi rốt cuộc là ai?”.

“Hừ”. Hứa Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng rồi trả lời. “Hứa Tiểu Kiều, đệ tử thân truyền Chân Ma Tông”.

Chân Ma Tông?!

Hứa Tiểu Kiều?!

“Tiểu ma nữ?”.

Hưng Hoàng ánh mắt chuyển qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi lạnh giọng nói. “Ỷ vào người chống lưng?”.

Đế Nguyên Quân lúc này phản ứng lại, ánh mắt hững hờ nhìn Hưng Hoàng một cái rồi nói. “Ỷ lại thì đã sao?”.

“Hừ”. Hưng Hoàng hừ lạnh một tiếng rồi nói. “Ngươi nói xem một kiếm của ta vừa rồi như thế nào?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi nói với giọng điệu giễu cợt. “Ngươi muốn ta bình phẩm sao?”.