Hạ An lên bàn trên để đánh thức Duy Khải. Mỗi ngày tan học của cô là vậy đấy, phải đi lên đánh thức con sâu ngủ này dậy nếu không đánh thức không chừng anh sẽ ngủ ở đây đến tận chiều mới về.
Duy Khải thức dậy đút vội tập sách vào trong hộp bàn, mang cái cặp trống không đi về. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa lớp thì đã bị thầy Phong gọi lại.
"Duy Khải, em ở lại nói chuyện với thầy một chút.
"
Thầy Phong từ nãy giờ vẫn chưa về. Thầy vẫn ngồi y nguyên trên bàn giáo viên, đợi lớp gần về hết thầy mới lên tiếng gọi Duy Khải lại nói chuyện riêng.
Duy Khải dừng bước chân của mình lại, trầm ngâm vài giây rồi nói với Hạ An: "Cậu ra cổng trường đợi tôi một chút đi! Tôi nói chuyện với thầy xong rồi cùng về.
"
Hạ An nghe thấy thầy Phong gọi Duy Khải ở lại trong đầu liền hiện lên suy nghĩ "Không phải Duy Khải lại gây ra chuyện gì rồi đấy chứ?" Nhưng khi cô nhìn gương mặt thầy trông có vẻ rất điềm tĩnh không có dấu hiệu nào cho thấy sự tức giận cả.
Thấy vậy, cô mới an lòng rồi gật đầu với Duy Khải sau đó đi ra ngoài đợi anh.
Trong lớp học bây giờ rất tĩnh lặng, khác xa không khí rộn ràng thường ngày của nó.
Lúc này chỉ còn lại thầy Phong và Duy Khải mà thôi, thầy Phong thì ngồi trên bàn giáo viên, Duy Khải ngồi bàn đầu tổ ba đối diện thầy.
Thầy nói: "Lúc nãy thầy có nói về việc đăng ký thi học sinh giỏi, em có muốn đăng ký không?"
Duy Khải không thèm nghĩ ngợi nhiều liền nói: "Em không đăng ký đâu thầy.
"
Thầy Phong nhìn Duy Khải, trong mắt toàn là sự thất vọng.
Một lúc sau thầy thở dài rồi nói, lời nói giống như đang tâm sự với Duy Khải hơn là trách móc.
"Tại sao vậy? Duy Khải năm lớp 6 đâu mất tiêu rồi? Lần đầu tiên thầy gặp em đâu phải là cái dáng vẻ này? Thầy biết em vì buồn chuyện gia đình nên lơ là việc học, không những thầy mà cả mấy thầy cô khác nữa cũng thông cảm cho em nên không ai làm khó hay quá khắt khe với em. Nhưng không lẽ em bỏ mặt việc học hành của mình mãi như thế sao? Tương lai của em sẽ như thế nào? Em không tự nhìn lại sao Duy Khải? Lười biếng nhếch nhác vào trong lớp thì toàn ngủ. Thầy cô kêu tên thì không học bài, không làm bài... có lúc nào em tự nhìn lại mình của lúc này chưa? Rồi sau này lớn lên em có cảm thấy hối tiếc về khoảng thời gian thảm hại này của mình không? Đáng lý ra em không phải là người như thế này. Đáng lý ra em là một người rất xuất sắc, có thể ngẩn cao đầu nhìn người khác, chứ không phải ngày ngày đứng trên lớp cúi đầu xuống nói một câu" Em không thuộc bài, em không làm bài ".
. Bây giờ em đã lớn rồi, thì hãy suy nghĩ một cách chín chắn hơn đi! Thầy chỉ nói với em một câu này thôi, đừng để sau này phải hối hận.
"
Từ cuối năm ngoái, thầy Phong là xin ban giám hiệu nhà trường cho thầy được làm giáo viên chủ nhiệm của lớp này. Mục đích chính của thầy Phong chính là vì Duy Khải, thầy không muốn Duy Khải bỏ bê việc học như thế này mãi nữa.
Tất nhiên thầy có thể bỏ mặt Duy Khải không quan tâm gì với em ấy, dù Duy Khải có vào lớp không thuộc bài, không học bài hay hạng bét của lớp đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến đồng lương của thầy cả.
Nhưng với cái tâm của một người giáo viên thì thầy không thể nào bỏ mặt Duy Khải tiếp tục như thế này mãi được. Trong khi thầy biết Duy Khải vốn dĩ không phải là một người kém cỏi như bây giờ.
Duy Khải im lặng không nói gì, anh cũng không nhìn thầy Phong mà chỉ cúi mặt xuống bàn.
Từ khi mẹ của anh mất, anh luôn sống trong nỗi vằn vặt của chính bản thân mình, nếu không vì anh mẹ anh sẽ không xảy ra chuyện.
Dần dần anh cũng không còn biết niềm vui trong cuộc sống của mình là gì?
Anh sống để làm gì?
Anh nhận ra rằng mình không còn hứng thú với việc học nữa, anh không còn hứng thú với bất kỳ đều gì xung quanh mình nữa, và anh đã lựa chọn buông bỏ tất cả mọi thứ, bỏ mặc dáng vẻ rực rỡ của mình ngày xưa ấy để trở nên như bây giờ.
Có đôi lúc anh cũng muốn trở về cái dáng vẻ kia lắm, nhưng không được, dường như thời gian đã bào mòn đi ý chí của anh.
Duy Khải rực rỡ của ngày xưa ấy không biết từ lúc nào đã không còn nữa rồi.
Hạ An đứng ngoài cổng trường.
Duy Khải và thầy Phong nói chuyện tầm khoảng mười lăm phút mới xong.
Cô hỏi: "Thầy Phong nói gì với cậu vậy?"
"Không có gì.
" Duy Khải nhàn nhạt trả lời.
Trên đường về Duy Khải im lặng không nói gì, thật ra giữa hai người lâu lâu cũng yên ắng như thế, không ai nói gì với ai cả. Nhưng hôm nay thì khác, Hạ An cảm thấy Duy Khải có gì đó là lạ.
"Cậu vừa bị thầy la à? Mà cậu làm gì để bị thầy la vậy?" Hạ An thấy sắc mặt của Duy Khải không tốt nên đoán là vậy: "Thầy muốn tốt cho cậu mới rầy cậu thôi, cậu đừng có buồn nữa.
"
Duy Khải nhìn Hạ An: "Sao bữa nay cậu nói nhiều quá vậy? Y chang như mấy bà thím hàng xóm.
"
Lần nào ở trên đường đi học Duy Khải với Hạ An cũng gặp mấy bà thím tuổi trung niên, thường quấn mấy cái lô cuốn tóc xanh xanh, đỏ đỏ, hường hường trên đầu.
Mấy thím đang đi chợ rồi ngoắc cái tay bắt hai đứa đứng lại hỏi chuyện, đại loại mấy câu như "Hai đứa đi học hả? Ba mẹ đi ra ngoài tiệm rồi hả? Nhìn hai đứa thân thiết hệt như hai anh em ruột hen, ráng sống hòa thuận với nhau đừng để ba mẹ hai đứa phiền lòng.
.
"
Tóm lại là còn hỏi rất nhiều câu trên trời dưới đất đều có hết, lúc đầu Hạ An và Duy Khải còn lịch sự đứng lại trả lời, được nước nên lần nào gặp hai đứa mấy bà thím cũng nhiệt tình gọi lại nói chuyện.
Hai người không muốn đứng lại liền viện có là trễ giờ học rồi chạy lẹ.
Duy Khải nói rồi cười cười nhìn Hạ An, xong rồi vọt chạy trước.
Hạ An đứng ngơ ngác một hồi cũng chạy theo anh cho đến khi về nhà.