Duy Khải nói xong câu đó rồi quay lưng rời đi, bỏ lại Hạ An một mình đứng ở dãy hành lang.
Anh không muốn đi về nhà.
Giờ phút này đây anh không muốn chạm mặt với Hạ An, thế cho nên đã qua nhà của Hùng dao lam ở tạm.
Nhà của Hùng dao lam thì cửa không bao giờ khóa, bởi thế Duy Khải có thể dễ dàng đi vào.
Nhìn thấy Duy Khải bước vào nhà Hùng dao lam có chút bất ngờ, còn chưa kịp hỏi sao Duy Khải lại tới đây thì Duy Khải đã trèo lên giường nằm xoay mặt vào vách tường mà ngủ một cách tự nhiên hệt như nhà của mình.
Hùng dao lam xoay qua thằng đàn em đang ngồi kế bên hỏi nó: "Thằng Khải nó bị gì vậy mày?"
"Trời... trời đại ca hỏi nó sao hỏi em?"
Một thằng đàn em khác ngồi đối diện với Hùng dao lam nói: "Đại ca, đang đánh bài đại ca tập trung cái coi, tới lượt đại ca rồi kìa.
"
Hùng dao lam nhìn con bài nằm dưới sàn mà chửi thề một tiếng: "Má, đứa nào đánh con heo vậy?"
"Em" Cũng là thằng đàn em Hùng dao lam ngồi đối diện trả lời.
Nhìn lại bài trong tay Hùng dao lam bất mãn nói: "Bỏ, mày đi đi!
"
"He.
. he.
.
" Thằng đàn em của Hùng dao lam liền lộ ra giọng cười bỉ ổi.
Được đà tiến tới liền quất thêm cái sảnh.
Hùng dao lam phải công nhận bài của thằng này hên thiệt.
"Đại ca, em thắng rồi, đưa em hai lít đi.
"
Hùng dao lam thua bài nên quạu: "Bà mẹ mày, mấy bàn trước mày còn thiếu tao năm xị chưa trả kìa, trừ vô trong đó đi, còn thiếu nhiêu thì từ từ tính sau.
"
"Trời.
. trời đại ca chơi thua không chịu chung tiền.
"
"Còn tụi bây ngồi đó làm gì? Sao không chia bài đi!
" Hùng dao lam đánh trống lảng hối mấy đứa đàn em đang ngồi kế bên.
"Đại ca thua, đại ca chia bài mà.
"
Hùng dao lam sượng trân nói: "Chia giùm cũng không được nữa.
"
Nguyên cả đám người đó cứ ồn ào như thế chẳng ngừng nhưng Duy Khải vẫn cứ nằm trên giường chẳng hề có động tĩnh gì.
Ngày hôm sau, Duy Khải không đến trường.
Hạ An từ hôm qua đến giờ không thấy Duy Khải ở đâu nên trong lòng rất lo lắng. Cô cũng muốn đi tìm anh nhưng lại không biết anh đang ở đâu, lấy điện thoại gọi cho anh thì anh lại cúp máy của cô.
Rồi ngày thứ hai, ngày thứ ba, Duy Khải nghỉ học không phép mấy ngày liên tiếp, cũng không về nhà.
Thầy Phong thấy Duy Khải nghỉ học không phép liên tiếp như vậy cảm thấy không ổn liền gọi về nhà thông báo cho phụ huynh.
Hạ An đi học về nhà thì cũng đã gần giữa trưa, về gần đến nhà cô đã nghe thấy tiếng của dượng Hải đang la mắng Duy Khải rất lớn tiếng.
Dường như Duy Khải đang ở trong nhà, nghĩ đến đây trong lòng Hạ An lại có chút vui mừng, thế nên bước chân có hơi vội vã chạy vào nhà.
Hạ An nhìn thấy dượng Hải đang ngồi trên ghế ở phòng khách, còn Duy Khải thì bị phạt đứng kế bên, không được ngồi.
Dượng Hải nghe giáo viên chủ nhiệm của Duy Khải báo tin cho ông, nên gấp gáp từ cửa tiệm chạy về nhà nhưng không thấy Duy Khải đâu.
Ông biết Duy Khải không có nhiều bạn bè, nếu không có ở nhà thì chắc chắn là đang ở chung với đám bạn côn đồ kia.
Thế là, ông đã lôi Duy Khải từ nhà của Hùng dao lam về mà la cho một trận.
Hạ An đứng nhìn Duy Khải, anh bị dượng Hải rầy rất nhiều, anh không cãi lại, cũng không nói gì để biện minh cho mình nhưng thái độ lại rất thờ ơ với những lời của dượng Hải cứ hệt như là nói ai chứ không phải đang nói anh.
Anh không thèm để ý.
Mà từ trước đến giờ anh có chịu quan tâm đến lời nói của một ai đâu.
Chỉ trừ duy nhất người đó ra.
.
Duy Khải thấy Hạ An đang nhìn mình thì quay sang nhìn cô, nhưng ngay lập tức lại lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác.
* * *Nhưng người ta lại có quan tâm đến anh đâu, đối với anh chỉ toàn là giả dối mà thôi.
Hạ An vẫn chăm chú nhìn Duy Khải, nhìn rất lâu. Mới có mấy ngày mà bộ dạng của anh lại nhếch nhác hơn lúc trước rồi.
Dượng Hải rầy la một lúc rồi cũng thôi.
Hạ An nấu bữa trưa, dượng Hải ăn xong thì đi ra ngoài cửa tiệm.
Duy Khải từ lúc bị dượng Hải rầy cho một trận thì nằm ở trong phòng, đến bữa trưa cũng không chịu xuống ăn.
An Hạ mới bưng cơm lên phòng cho anh.
Vừa thấy Hạ An, Duy Khải đã nằm xoay mặt vào trong tường, ý là bây giờ không muốn nhìn thấy mặt cô.
Hạ An để cơm lên tủ đầu giường của anh, nhìn anh một lúc rồi mới dám hỏi: "Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy?"
Duy Khải nghe xong đột nhiên xoay lại nhìn Hạ An bằng ánh mắt vô cùng tức giận.
Hạ An không hiểu tại sao Duy Khải lại dùng ánh mắt đáng sợ đó để nhìn cô.
Duy Khải lạnh nhạt nói: "Cậu hỏi làm gì? Với cậu, tôi cũng đâu phải người quan trọng gì, cậu quan tâm đến tôi làm gì? Biến khuất mắt tôi đi!
" Ở câu cuối cùng Duy Khải gần nhưng đã quát lên trong tức giận.
Hạ An bị anh làm cho giật mình, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt cũng trào ra ngoài.
Cô rất muốn kìm nén nước mắt của mình lại, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Duy Khải đối với cô, cô lại không kiềm chế được mà muốn khóc.
"Đi nhanh!
" Giọng của anh không còn tức giận như lúc ban nãy nữa, nhưng cũng không mấy dịu dàng.
Hạ An sợ lại chọc cho Duy Khải giận lên nữa nên cũng không dám ở lại mà vội vàng chạy ra khỏi phòng.