_ Vũ ! Chúng ta chia tay đi !
Lời nói ra thật dễ dàng và cũng thật nhẹ nhàng ,
nhưng cứ như sét đánh ngang tai . Chia tay ? Tình yêu hai năm của hai người chỉ đơn giản là một câu chia tay thôi sao ? Vũ không thể tin khi nhìn thấy Di tỏ ra bình thản đến mức thờ ơ khi nói ra câu nói đó .
_ Chia tay … vì sao lại chia tay ? … Em đang đùa , đúng không Phương Di ? – Cố tìm ra lý do để thuyết phục bản thân , Vũ vẫn chân thành nhìn Di nhưng đáp lại là thái độ dửng dưng lạnh lùng của Di dành cho mình .
_ Bởi vì tôi rất chán anh . Anh biết không ? Tôi thực sự … thực sự rất … rất là chán anh .
Anh như con mọt sách . Anh lúc nào cũng chỉ biết có học , học và học . Mở miệng ra lúc nào cũng là sách là vở . Gặp anh lúc nào , không là lớp học thì là thư viện , hoặc cũng là công viên … Tôi nói thực . Tôi chán anh đến tận cổ rồi . Tôi không muốn bên cạnh một người tẻ nhạt như anh nữa. Tình yêu này tôi không muốn tiếp tục . Vì thế chúng ta chia tay . Xin lỗi anh ! Chào anh !
Lời vừa nói xong , chưa để Vũ phản ứng gì , Phương Di đã quay lưng bước đi . Vũ thừ người rồi tự dưng ngồi phịch xuống cỏ , ánh mắt thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của Di đang xa dần . Tình yêu trong sáng hồn nhiên với những dại khờ, với nhiều bỡ ngỡ và cũng thực ngây thơ … Vậy mà … Đổi lại chỉ với một thứ cảm giác nhàm chán của em thôi sao ?
Nhìn xa xa nơi Di đang bước đến , Vũ thoáng nhìn thấy , một tên con trai ăn mặc sành điệu đang rất thân mật và vui vẻ với Di . Hai người lên xe rồi khuất dần đi .
Thì ra là thế ...
. Bỏ rơi một người nhàm chán như Vũ để đi cùng một tên thú vị kia ư ? Kéo chiếc kính cận ra khỏi mắt , Vũ tự cười bản thân . Nụ cười chua chát . Là Vũ bất tài nên để mất tình yêu hay vì người ta thay lòng ? Một niềm đau xót chợt dâng trong tim . Nhăn mặt cố không cho giọt nước mắt sắp trào ra …
Vũ đứng dậy dùng hết sức quăng mạnh chiếc kính đi . Đứng nhìn ngắm về phía cuối con đường , Vũ nở một nụ cười lạnh đến buốt người .
Kể từ đó , không còn ai nhìn thấy được một cậu mọt sách Trấn Vũ nữa . Xuất hiện trước mắt mọi người là một Trấn Vũ hết sức phong độ và cực kỳ sành điệu . Nếu như lúc trước học là sở thích của Vũ thì nay là tán gái ( amen ) . Nếu ngày trước nơi Vũ thường đến là thư viện hay ngồi ghế đá sân trường với những quyển sách dày cộm và chiếc kính cận nhìn y như những nhà triết gia thì giờ có thể tìm thấy Vũ ở những quán bar nổi tiếng với những thứ đồ uống đắt tiền , trên những sàn nhảy đang điên đảo cùng với những cô em hết sức bốc lửa .
. Chỉ cần một cái nháy mắt và vài lời nói trêu ghẹo của mình cũng đủ làm cho các cô nàng ngả liêu xiêu . Vũ hoàn toàn trở thành một con người khác . Một Trấn Vũ hết sức hoàn hảo trong mắt những cô gái . Nhưng chưa bao giờ Vũ lâu quen với một ai .
Vũ thay bạn gái như thay áo . Mỗi tuần đều thấy Vũ đi cùng với một cô bạn gái mới . Vũ tự trả thù cho những tháng ngày nhàm chán trước đây của mình . Vũ cũng vì trả thù con người phản bội Vũ vì những thứ này . Thật buồn cười . Chỉ muốn người đó nhìn thấy bộ dạng này của mình , để người đó phải hối hận … nhưng phải nói rằng… đã rất lâu không còn nhìn thấy Phương Di trong trường nữa . Lúc đầu không quan tâm … nhưng nghe nói rằng … đã cùng bạn trai qua Mỹ du học . Thật buồn cười . Chê Vũ là kẻ mọt sách lại đi cùng một người con trai khác qua nơi đất khách quê người đi du học ? Thật là chuyện đời … Có nói cũng chẳng ai tin … Cười bản thân ngu ngốc . Làm những thứ này để làm gì … Để ai xem chứ ? Nhưng đã nhúng chân vào bùn … cũng chẳng muốn rút ra … Như thế lại hay ….
Phải nói rằng … cuộc chơi của Vũ có lẽ sẽ mãi tiếp tục nếu như một người không xuất hiện trước mặt Vũ , nói cho Vũ biết toàn bộ sự thật …
Phương Nghi đứng trước mặt Vũ , hai mắt rưng rưng , ánh mắt hiện lên nét đau buồn khổ , Nghi nghẹn ngào nói không thành lời .
_ Anh Vũ … Chị … Chị em …Chị Phương Di …
_ Tôi không quan tâm . – Vũ lạnh lùng trả lời nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an .
_ Anh Vũ … Chị Di muốn … em nói … với anh … Chị ấy xin lỗi anh rất nhiều và mong anh hãy tha lỗi cho chị ấy … vì đã bỏ rơi anh .
_ Bỏ rơi ? Xin lỗi ? Tha thứ ? - Vũ nhướn mày hỏi lại , giọng điệu mỉa mai – Cảm thấy có lỗi thì cô ta phải tự đến nói chứ . Không dám đối mặt cùng tôi à ?
_ ANH VŨ !
!
! – Nghi hét lên thật to rồi , khuỵa xuống bưng mặt khóc . Vũ có chút giật mình nhìn dáng vẻ đáng thương đó của Nghi trong lòng có chút ái náy . Có lẽ là Vũ đã quá nặng lời . Nhưng làm sao lại khóc thảm thiết như vậy ? Trong lòng có chút hoài nghi .
Nhưng để Vũ nghi ngờ thêm , Nghi gạt nước mắt cố gắng giữ bình tĩnh , rồi nói thật chậm rãi .
_ Anh Vũ ! Em muốn dẫn anh đến một nơi !
Và Vũ đã được Nghi dẫn đến một khu nghĩa trang . Vũ như muốn ngã quỵ khi nhìn thấy tấm bia có hình người con gái ấy . Là Phương Di . Trời đất như muốn sụp đổ ngay trước mắt . Cố giữ bình tĩnh nhìn Nghi để biết chuyện gì đang xảy ra . Đáp lại là tiếng khóc nức nở và giọng nói đầy nghẹn ngào , uất hận của Nghi khi nhìn vào tấm hình kia .
_ Chị … chị … chị Di …chị ấy … chị ấy … mất vì bị … bệnh ung thư máu . – Tiếng khóc dường như vỡ òa khi nói đến điều đau lòng ấy .
_ Không thể … KHông thể nào … Chẳng phải cô ấy rất khỏe sao … Còn đi du học kia mà … Không thể … Không phải là sự thật … kHông thể nào … - Vũ chưa thể tin là sự thật , liên tục phủ nhận những gì mình nghe thấy . Nhưng … dường như trời không chìu ý người … mùi nhang tỏa ra bay thẳng vào mắt , khiến Vũ cay nhòa cả mắt .
Giữ chặt hai vai Nghi , Vũ chưa thoát khỏi kinh ngạc , mở to mắt nhìn thẳng vào Nghi hỏi thúc giục .
_ Là như thế nào ? Tại sao lại thành ra thế này … Nói cho anh biết . Tại sao lại như vậy ?
_ Anh Vũ ! Chị em … chị Di …Chị rất yêu anh … Nửa năm trước . Chị Di phát hiện mình đã mắc căn bệnh quái ác này . Tệ hơn là căn bệnh đã đến thời kỳ cuối … Không còn cách chữa trị … Vì yêu anh , không muốn để anh đau lòng , nên chị đã chọn cách đau lòng nhất là chia tay anh và làm cho anh hận chị ấy . Chị Di muốn anh vì hận sẽ mau chóng quên chị ấy . Chị Di thực sự đã rất đau khổ khi chia tay anh . Nhiều đêm , chị ấy cứ nhìn hình anh mà khóc không thôi . Bố mẹ vì lo cho sức khỏe của chị và muốn tìm cách chữa trị cho chị Di mà đem chị ấy ra nước ngoài . Nhưng … Chị Di … - Nói đến đây Nghi tự dưng nghẹn ngào không nói nổi nên lời .
Vũ quỳ sụp xuống trước mộ của Phương Di , cõi lòng đau thắt , nước mắt cứ vì thế mà tuôn trào không thôi .
_ Phương Di ! Sao em lại làm thế ? Sao em lại bắt anh hận em chứ ? Sao em lại phải chịu đau khổ một mình ? Tại sao không để anh bên cạnh em ? Tại sao lại không cho anh thấy mặt em lần cuối chứ ? Tại sao ? Tại sao ? Anh phải làm gì đây Phương Di ? Lòng anh đau lắm ! Anh làm sao có thể tha thứ cho mình đc đây ? Phương Di ! Nói cho anh biết đi ! Anh phải làm sao ?
Vũ gào lên trong nỗi đau như muốn bóp nghẹt trái tim . Trái tim Vũ vỡ vụn ra từng mảnh . Nỗi đau đến quá nhanh và quá bất ngờ . Tưởng chừng là hận hóa ra yêu … Cũng bởi vì yêu nên lại … đau .