Trên sân thượng
_ ĐỒ CHẾT TIẾT ! ĐỒ ĐÁNG GHÉT ! ĐỒ ÂM CHÌ ! ĐỒ KIÊU CĂNG ! ĐỒ NGẠO MẠN ! ĐỒ … - Tức tối , nó vừa **** rửa ,
vừa lấy chân đá vào tường ( đau lém đây ! )
_ Em giận Hoàn đến vậy sao ?
Vũ từ bước đến sau lưng nó. Nghe tiếng Vũ , nó cũng ngừng hành động quá khích của mình lại , nhìn ra xa xa , vờ như không nghe thấy gì .
_ Em ko sao chứ ? – Vũ đứng bên cạnh,
quan tâm hỏi.
Nhưng đáp lại sự quan tâm ấy là sự im lặng thờ ơ.
Thoáng thất vọng,
vẻ mặt Vũ bùn bùn ,
cúi mặt lặng im. Vô tình nhìn thấy nét mặt ấy ,
nó cảm thấy có lỗi “ Dù sao Vũ cũng từng giúp đỡ mày ! Vũ cũng chỉ muốn quan tâm mày thôi .
Mày không nên đối xử với Vũ như vậy .
”
Nó vẫn vờ ngó lơ ,
buông thõng một câu chẳng mấy cảm xúc :
_ Tôi không sao !
Vũ ngước mắt nhìn ,
lộ vẻ vui mừng , nở nụ cười tươi tắn :
_ Em chịu nói chiện với anh rồi sao ???
_ Có gì mà không chịu với chịu ? Chỉ là nói chuyện thôi mà ! Đâu cần quan trọng hóa nó lên như thế ! Tại không thích mở miệng vậy thôi – Nó vẫn nhìn đâu đâu , tỉnh bơ.
_ Vậy bây giờ em chịu nói chuyện với anh rồi phải không ? – Vũ chờ đợi.
_ Cũng tùy thôi ! – Giờ nó mới chịu quay lại nhìn Vũ ,
ánh mắt vẫn thờ ơ.
Chợt , Vũ kéo người nó lại , ôm vào lòng . Bất ngờ vài giây , nó vùng vẫy , miệng hét lên bực bội :
_ Bỏ ra ! Ai cho phép cậu làm thế ! Bỏ ra ! Bỏ ra ngay .
Nó càng có đẩy người Vũ ra ,
cậu càng ôm chặt . Còn Vũ , lấy tay ôm nó thật chặt :
_ Sau này , em đừng làm ngơ anh nữa ! Đừng giận vì người con trai khác nữa ! Đừng gần gũi với người con trai khác ! Em không hứa , anh không buông em ra đâu ! – giọng Vũ kiên quyết .
Nghe đến đây , nó thoáng chút xúc động , nhưng , vẫn giả vờ lạnh lùng :
_ Bỏ ra đi ! Có chuyện gì nói sau ! Tôi sắp nổi giận vì cậu rồi này ! Ngạt thở quá ! Bỏ ra ! – Vừa nói nó vừa đấm đấm vào lưng Vũ ( bạo lức thấy ớn )
Cuối cùng Vũ cũng bỏ nó ra.
Nó ôm ngực vừa thở vừa tức giận giọng trách móc :
_ Có cần phải vậy không ? Lần sau còn đụng vào người tôi nữa ! Nếu ko … - Nó lườm Vũ , hơ nắm đấm – … nói chuyện với cái này !
Tuy vậy nó không trách gì Vũ , nó cũng không bik vì sao . Nó cảm thấy vui vì có người bận tâm vì nó như thế ! Nhất là cái tên sát gái này !
Còn về phần Vũ , tuy bị nó hăm dọa , nhưng lòng vui như mở hội . Ít ra , nó đã không nói giọng lạnh lùng với anh nữa .
Ít ra , nó cũng đã có thể hiện những cảm xúc khác đối với anh.
Không còn thờ ơ, ngó lơ nữa. Vũ mỉm cười .
Nụ cười này bị nó nhìn thấy , nó lườm lườm nhìn Vũ , giọng dò xét kèm theo hăm dọa :
_ Cười cái gì mà cười một mình thế ?
_ Anh vui quá nên cười ! Không được à ? – giọng Vũ trêu chọc .
_ Cậu …
Chưa để nó nói xong , Vũ lè lưỡi trêu nó rùi gấp rút chạy mất tiêu .
Nó ngớ người trong 3s , nó mỉm cười , nói thầm
_ Không ngờ cậu ta còn trẻ con hơn cả Huy .
Trong nó,
thoáng chút cảm giác lạ lẫm xuất hiện .
Nó đưa tay đập đập vào trán và tự nhắc nhở mình : “ Ko được ! Tuyệt đối là ko được ! “
Nói đến đây ,
nó sực nhớ còn chuyện để làm nên vội bước đi. ( chuyện gì thế nhỉ ??? )
Nãy giờ ,
có người vì lo lắng đã chạy theo , chứng kiến Vũ ôm nó, định quay lưng bước đi .
Nhưng muốn xem biểu hiện nó như thế nào. Nên nán lại , nấp phía sau bồn nước .
Khi nó mỉm cười và bước đi,
người này thở dài thườn thượt,
giọng bùn bã : “ Gía như cậu cũng như thế với tôi ! “