Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Tên Vĩnh Viễn Mất Khỏi Hộ Khẩu^.^^.^
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Đôi Lời Tác Giả
Chương 23 - Du Học
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Tạm Biệt Việt Nam
Chương 26 - Cuộc Sống Mới Đầy Trắc Trở
Chương 27 - Khi Không Có Người Ấy Bên Cạnh
Chương 28 - Bẫy (Phọt Phẹt)
Chương 29 - \"Em Không Tin,Chỉ Cần Tôi Tin Là Đủ\"
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - \"/Cô Ấy Là Vợ Của Lãnh Đắc Phong Tôi/\"
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Tên Vĩnh Viễn Mất Khỏi Hộ Khẩu^.^^.^
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Đôi Lời Tác Giả
Chương 23 - Du Học
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Tạm Biệt Việt Nam
Chương 26 - Cuộc Sống Mới Đầy Trắc Trở
Chương 27 - Khi Không Có Người Ấy Bên Cạnh
Chương 28 - Bẫy (Phọt Phẹt)
Chương 29 - \"Em Không Tin,Chỉ Cần Tôi Tin Là Đủ\"
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - \"/Cô Ấy Là Vợ Của Lãnh Đắc Phong Tôi/\"
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Em mắc bẫy của tôi rồi,
em sẽ không chạy được nữaanh cười gian ôm cô thật chặt
Hiện tại,
Quỳnh muỗn vùng vẫy mà không được,
cô đành im lặng mặc kệ anh ôm.
Thời gian trôi qua thật chậm,
Quỳnh muốn tắc thở mà anh ôm mới được 2 phút.
-Bỏ nhau ra đi,
đồ điên nhà anh
-Hử?
Quỳnh dùng hai tay đặt trước ngực anh muốn đẩy ra nhưng chẳng đẩy được.
-Tin anh một lần đi,
được không?
Lãnh Đắc Phong thủ thỉ bên tai cô,
làm cô run cả người lên
-Trí nhớ của anh cũng tốt đi,
chuyện cũ,
tôi không muốn nhắc lại
Vẫn là giọng lạnh đó,
cô sử dụng nó để đấu khẩu với anh,
cô không dám tin vào con trai nữa rồi,
giả tạo thôi.
-Em không tin cũng không sao,
chỉ tôi tin em là đủ rồi
Anh cười gian tà rồi nới lỏng tay,
nhân cơ hội này cô vùng ra,
chạy về phía cửa,
thương thay,
cánh cửa phải có mật khẩu,
cô khóc thầm trong lòng ngồi thụp xuống đất
-Tôi sẽ kiện anh,
hứ
Cô tức giận trừng mắt anh,
anh buồn cười nhún vai. Đăng bởi: admin