Nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, cũng đã tới 5 giờ rồi.
Khi Tô Nhuyễn đứng lên, đùi run đến mức không thể dạng ra, cô đỡ sô pha đứng dậy, đi chưa được hai bước, đã trực tiếp ngã xuống đất.
Kha Tùng Ứng nhanh tay lẹ mắt ôm chầm lấy cô "**, hù chết anh...
. Chân bị làm sao vậy?"
Tô Nhuyễn bĩu môi "Đều tại anh.
"
Kha Tùng Ứng bế cô vào toilet, đợi cô đi vệ sinh xong, mới tiến đến xoa chân cho cô "Trách anh, trách anh.
.
. Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng.
"
"Không có lần sau.
" Giọng của Tô Nhuyễn thật khàn, giọng nói mềm mại phát ra từ trong cổ họng "Giáo viên phát bài kiểm tra một bài cũng chưa làm.
"
"Anh làm, đêm nay anh thức khuya làm.
" Kha Tùng Ứng hôn lên môi cô "Bảo bối, tiểu tổ tông đừng tức giận, anh làm, em để hết ở đây, anh làm cho em.
"
"Em không cần anh làm.
" Cô đứng lên, chân lại càng thêm mềm nhũn "Em tự mình làm.
"
Kha Tùng Ứng gãi gãi tóc, mở miệng thương lượng hỏi "Ngày mai anh không tìm em, em ở nhà nghỉ ngơi, vài bữa nữa anh lại.
.
. Đến tìm em?"
"Sau khi làm xong mười tờ giấy kiểm tra, một quyển bài tập, mới có thể.
.
. Cái kia.
" Tô Nhuyễn bổ sung thêm điều kiện.
Kha Tùng Ứng cười nhẹ "Tiểu tổ tông, nếu tối nay anh làm xong, có phải ngày mai anh có thể làm rồi hay không?"
Tô Nhuyễn tức giận nói "Vậy làm xong 20 tờ giấy kiểm tra và hai quyển bài tập.
"
Kha Tùng Ứng nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ý cười "Anh làm xong toàn bộ bài kiểm tra, và tất cả bài tập, chờ em nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta lại làm tiếp, được không?"
Tô Nhuyễn đỏ mặt "… Được.
"
Nhưng mà miệng lưỡi Kha Tùng Ứng, gạt người lừa quỷ.
Chưa đầy hai ngày sau, anh đã làm xong bài kiểm tra và đống bài tập về nhà, trong bữa ăn, hỏi Tô Nhuyễn có khó chịu chỗ nào hay không, Tô Nhuyễn căn bản không biết anh đang kìm chế ý đồ xấu gì, chỉ ngoan ngoãn trả lời "Không có.
"
Sau đó.
.
. Lại lần nữa bị đè áp lên ghế sô pha.
"Kha Tùng Ứng!
" Cô xấu hổ buồn bực kêu lên "Em còn chưa nghỉ ngơi tốt!
"
"Anh vừa mới hỏi em có chỗ nào khó chịu không, em nói không, đó chính là nghỉ ngơi tốt.
" Anh vén áo cô lên, dùng răng cắn áo lót của cô đẩy nó lên, sau đó cúi đầu mút mạnh vào đầu v* của cô một cái.
Giọng nói của Tô Nhuyễn lập tức thay đổi "Em.
.
. A.
.
.
"
Anh liếm ướt hai quả hạt phấn nộn trên đầu v*, sau đó dùng lòng bàn tay xoa nắn, hôn cô đến say đắm, anh mở lớn miệng hút hết nước miếng trong khoang miệng cô.
Tô Nhuyễn bị hôn đến mức không nhịn được kêu lên, d*m thủy dưới hạ thể lan tràn ra.
Kha Tùng Ứng cởi quần cô ra, ngón tay hướng vào bên trong lần mò, một mảng d*m thủy ướt dầm dề.
Đốt ngón tay thon dài nương theo dòng d*m thủy ướt át tiến vào trong, Tô Nhuyễn cong người khóc nấc lên một tiếng, cô nâng hai chân lên, muốn đem ngón tay ở trong cơ thể rút ra bên ngoài, nhưng lại không có tác dụng gì, lại càng làm cho ngón tay kia tiến vào sâu hơn.
Cô cắn môi nức nở "Kha Tùng Ứng.
.
.
"
Kha Tùng Ứng thăm tiến thêm một đốt ngón tay vào trong, kế đến anh ấn ấn vào chỗ thịt mềm nhô lên kia, chưa đến một lúc, thân thể Tô Nhuyễn run rẩy kịch liệt, cô che miệng lại hét lớn một tiếng, bụng dưới run lên, từng luồng d*m thủy từ bên trong hoa huy*t phun ra tới.
Kha Tùng Ứng cúi đầu ngậm lấy hai cánh thịt non mềm của cô, liếm mút sạch nước dâm còn bên trong, anh dùng đầu lưỡi bắt chước dương v*t từng chút một tiến vào hoa huy*t của cô.
Tô Nhuyễn ôm lấy đầu anh bất lực gọi tên anh.
"Muốn anh đi vào không? Tiểu tổ tông?" Anh một bên sắc tình liếm huyệt nhỏ của cô, một bên thì khàn giọng hỏi.
Tô Nhuyễn bị khoái cảm cưỡng ép làm cho hai đùi run cầm cập, khoé mắt thấm ướt nước mắt, cô thở dốc, giọng nói mang theo tiếng nức nở "Muốn.
.
.
"
"Tuân lệnh, tiểu tổ tông.
"
Kha Tùng Ứng mang bao lên, đỡ dương v*t nóng bỏng hướng tới miệng huyệt nhỏ hẹp kia toàn bộ gậy th*t tiến thẳng vào bên trong.