Editor: Trà Đào
Buổi hợp báo công bố sản phẩm là phát sóng trực tiếp, màn hình lớn ở trung tâm thành phố cũng phát hình ảnh hai người đang ôm nhau.
Trong khi đó, một người phụ nữ từ trong khu vực quán bar bước ra, trang điểm lè loẹt, mặc quần áo hở hang, cô ta mệt mỏi đi ra đầu đường, châm một điếu thuốc cho chính mình, một thanh niên đi ngang qua đứng bên cạnh cô ta, sờ mông cô ta một cách biến thái “Đào nhỏ, buổi tối tôi sẽ đến thăm em nha!
”
Người phụ nữ nở lên nụ cười thật tươi “Được nha, buổi tối nhất định phải tới đó.
”
Sau khi người đàn ông rời đi, cô thu hồi nụ cười, trang điểm đậm trên khuôn mặt không thể che giấu sự mệt mỏi.
Cô ta đi bộ một vài bước dọc theo đường phố, mua một cái gì đó để lấp đầy dạ dày của mình, ăn được một nửa, nhìn vào màn hình lớn ở trung tâm thành phố.
Dưới ánh sáng chói loá, chàng trai và người đẹp trên màn ảnh suýt chút nữa đã làm cho cô ta hoảng sợ.
Bắt đầu từ bốn năm trước, ngay khi cô ta liên tiếp nhìn thấy Tô Nhuyễn ở trên mạng, cô ta đã xem hàng chục lần bài diễn thuyết của cô, và mỗi khi cô ta nghe cô nói về quá khứ lúc còn học sơ trung, trong lòng cô ta đặt biệt run rẩy lo lắng sợ hãi, sợ Tô Nhuyễn sẽ đọc tên cô ta ra.
May mắn thay, Tô Nhuyễn chưa bao giơ đọc tên cô ta ra.
Nhưng cô ta suốt ngày sống trong sợ hãi.
Phương Đình dùng sức nhét hết ổ bánh mình còn lại vào trong miệng.
Động tác quá mạnh, cô ta nôn khan vài lần, tối hôm qua mạnh mẽ rọt rượu vào trong miệng, cô ta “Ọe” một tiếng, nhịn không được bổ nhào vào thùng rác nôn ra, đến mức chảy nước mắt đầy mặt.
Trên đường, người đến người đi, người đi ngang qua nhìn thấy một màn này, đều bịt mũi lại vòng ra xa.
Mặc dù có người muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy quần áo của người phụ nữ lộ ra ngoài, trên lưng còn có một hình xăm lớn, bọn họ đều dừng bước.
Cô ta rõ ràng sống dưới ánh mặt trời.
Như lại giống như miệng cống nào đó.
Tất cả mọi người tránh né còn không kịp.
Lau khô nước mắt, cô ta đứng dậy, nhìn về phía màn hình lớn thêm một lần nữa.
Trên màn ảnh cô gái đang đỡ cái bụng lớn, cười tủm tỉm, đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn anh tuấn đến như vậy.
Cả hai đều là 2 học sinh huyền thoại của Nhị Trung.
Cùng nhau thi vào đại học A, cùng nhau nhận được học bổng, cùng nhau sáng lập ra một hội đoàn chống lại chủ nghĩa bá lăng quyền.
Cho đến ngày nay, Nhị Trung vẫn còn lưu truyền về những giai thoại câu chuyện phấn đấu của hai người cùng nhau cố gắng thi tuyển sinh đại học, thậm chí chủ nhiệm nghiêm túc nhất, khi có cuộc phỏng vấn lớn trong trường đại học A lớn, ông đã dùng bốn từ để miêu tả:
“Trời đất tạo thành.
”
Có đôi khi Kha Tùng Ứng sẽ dẫn Tô Nhuyễn đi từ những nơi cũ đến trường cũ, hưởng thụ thế giới chỉ có hai người đầy ngắn ngủi này.
Hai người đi dạo trong sân tập thể dục, thường xuyên đi ngang qua giáo viên sẽ chào hỏi tán gẫu vài câu.
Đám học tra ban 13 kia cũng đều đã lập gia đình.
Cát Ngạn cũng đã trở thành ba của hai đứa trẻ, mỗi ngày đều liều mạng tăng ca để kiếm tiền, ngay sau khi nghe nói Kha Tùng Un Ứng đến, ngay lập tức gọi các anh em đến trước mặt, một nhóm người ngồi xung quanh ăn uống.
Kha Tùng Ứng vẫn như cũ sẽ chọn một chiếc ghế riêng cho Tô Nhuyễn.
Trong lòng Cát Ngạn hiểu rất rõ ràng, anh Ứng là sợ Tô Nhuyễn vẫn còn nhớ rõ những chuyện mà đám học tra ban 13 kia đã đùa giỡn bắt nạt cô, nhưng đó chuyện đã trôi qua nhiều năm, anh Ứng vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Anh ta thực sự khâm phục.
Cơm no rượu đầy, anh ta một mình mời Tô Nhuyễn một ly.
“Chị dâu nhỏ, cám ơn cậu.
” Khuôn mặt Cát Ngạn đỏ bừng, nhưng trong mắt đều tập trung phát ra tia sáng “Kỳ thật nếu như anh Ứng không gặp được cậu, tôi không dám tưởng tượng ra cậu ấy sẽ biến thành bộ dáng gì...
.
”
“Cám ơn, thật sự cám ơn cậu.
.
.
” Anh ta nói năng lộn xộn, ngoại trừ nói cám ơn, anh cũng không biết phải nói cái gì.
“Cậu sai rồi.
” “ Giọng nói của Tô Nhuyễn vẫn luôn nhu hòa, bình tĩnh, ôn nhu lộ ra chiếc cổ mịn màng “Người phải nói cảm ơn, vẫn luôn là tôi. ”
“Gặp được anh ấy, chính là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi.
”
“Vợ ơi!
” Kha Tùng Ừng ở đằng sau đã say khướt, lớn tiếng gọi “Vợ của tôi đâu? Các cậu có nhìn thấy không?”
“Em ở đây.
” Khi Tô Nhuyễn nghe thấy giọng nói, liền quay người lại gọi anh.
Cô ngày thường sẽ không đeo kính mắt kính thông minh, cũng thích cảm giác không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, bởi vì, cô chỉ muốn lắng nghe giọng nói của Kha Tùng Ứng.
“Không được chạy lung tung.
” Kha Tùng Ứng say khướt đi lại ôm cô.
“Được.
” Cô vươn tay ôm lấy anh “Anh say rồi.
”
“Không có mà.
” Anh cúi đầu hôn cô, “Kiểm tra hoàn tất, là vợ của anh.
”
Tô Nhuyễn cười nói: “Còn anh thì sao? Anh có phải là chồng em không? ”
Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, ấn vào hạ bộ đang nhô lên của mình “Đây này, em kiểm tra thử đi.
”
Tô Nhuyễn “.
.
.
”
Mười mấy người Cát Ngạn Lộ Húc và Triệu Thiên Thiên đều cười như điên lên.
Một đám người say khướt hét lên:
“Anh Ứng của chúng ta thực sự trâu bò!
”
Gió mùa hè thổi qua, trong không khí ngoại trừ mùi bia và tôm hùm.
Mũi Tô Nhuyễn chỉ ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh, còn có mùi vị Coca lạnh như băng tươi mát.
Cô nhón chân hôn lên môi của người đàn ông, mỉm cười nói.
“Kiểm tra hoàn tất, là chồng của em.
”
【Toàn văn hoàn thành】