Cố Chấp

Cố Chấp

Cập nhật: 04/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 90
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Hiện Đại
     
     

Mẫn Hy níu kéo lại lòng tự tôn: “Không liên quan đến việc có quan trọng hay không, dùng đầu ngón chân để đoán cũng biết là anh ấy, anh ấy gọi cho em hai cuộc, sau đó chị gọi, hôm nay còn là sinh nhật anh ấy.

Mẫn Lộ không vạch trần em gái, quay lại chủ đề chính: “Nghe nói Phó Ngôn Châu ngồi chuyến bay lúc hai giờ sáng tới Thượng Hải, chiều tối còn phải về lại Giang Thành, gần đây cậu ấy đi Giang Thành công tác, hạng mục bên đó vẫn còn chưa xong xuôi. Vì để chiều theo em, lần này đón sinh nhật cũng không dễ dàng gì. Cậu ấy còn gọi thêm không ít bạn bè ở Thượng Hải tới.

Cô không biết trung tâm nghiên cứu Thịnh Thời ở đâu, nói cho em họ biết địa chỉ của nhà hàng, lại hỏi em gái: “Khoảng bao lâu nữa thì em đến.

Mẫn Hy nhìn đồng hồ, 12 giờ 2 phút, tiếc nuối nói: “Chị, em không tới kịp được, thời tiết không tốt, trên đường chắc chắn sẽ kẹt xe, đến nhà hàng đó ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, để nhiều người như vậy đợi em thì không ổn lắm, mọi người ăn mừng trước đi.

Mẫn Lộ khẽ trầm mặc, khiến cho tất cả mọi người đợi hai, ba tiếng đồng hồ quả thực không ổn, mấy người bạn kia của Phó Ngôn Châu đều có gia thế, không thiếu nhất chính là tiền, nhưng lại không có nhiều thời gian, hơn nữa hôm nay lại là ngày đi làm, không thể ảnh hưởng đến công việc buổi chiều của họ được.

Cô chu đáo nói: “Em không qua được thì chào mọi người một câu đi. Dùng điện thoại của chị nói với Phó Ngôn Châu vài câu, còn mấy lời khác thì hai người về nhà rồi nói.

Mẫn Lộ mở loa ngoài, đẩy mở cửa phòng bao ra.

Ánh mắt của Mẫn Hy cùng với camera của chị họ cùng vào trong, màn hình lúc này đổi thành nhóm người đang ngồi trên sô pha nói cười vui vẻ.

Nhiều người như vậy nhưng cô vừa nhìn đã thấy Phó Ngôn Châu.

Anh nghiêng mặt đối diện với camera, mặc sơ mi đen cùng chiếc quần âu màu nâu đậm, thoải mái dựa vào sô pha, anh liếc nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó lại ngẩng đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người, trên miệng nở nụ cười, từ sườn mặt đến cằm không khỏi thêm vài phần ôn hoà.

Cho dù màn hình điện thoại khá rung, nhưng cô vẫn cảm nhận được, khí thế áp bức người đối diện thường ngày lúc này bị thay thế bằng sự thoải mái.

Cảm giác thư giãn nơi anh không phải lúc nào cũng có, khi ở nhà chỉ có hai người họ, anh cũng không như vậy.

Vì thế cô vô cùng để tâm.

Cùng với tiếng giày cao gót mơ hồ của chị họ, camera ngày càng sát lại gần gương mặt Phó Ngôn Châu.

Mẫn Lộ đưa điện thoại cho Phó Ngôn Châu: “Vợ cậu tìm cậu.

Cô hiểu em gái, lúc này sẽ không giải thích nhiều với Phó Ngôn Châu, vì vậy đành phiền lòng: “Không phải Hy Hy nhận hạng mục của Thịnh Thời sao, sáng sớm đã phải đội mưa bão đến trung tâm nghiên cứu bên đó, bên họ không cho đem theo điện thoại, con bé vừa mới bận việc xong. Hy Hy không ngờ trời mưa bão vậy mà cậu vẫn đặc biệt bay tới cùng con bé chúc mừng sinh nhật, bây giờ không kịp qua đây, lo rằng mọi người đói nên bảo mọi người ăn trước đi.

Tiếng nói chuyện vui vẻ bị Mẫn Lộ chặn ngnag, tất cả mọi người đều hứng thú nhìn về phía Phó Ngôn Châu.

Mọi người ở đây, kể cả Mẫn Lộ, không ai có thể biết rõ tình trạng cuộc hôn nhân giữa Phó Ngôn Châu và Mẫn Hy.

Không chỉ có họ, những người bạn xung quanh của Phó Ngôn Châu cũng hoài nghi, vẻ lạnh nhạt giữa anh và Mẫn Hy liệu có phải là do hôn nhân hình thức, họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Nhưng có lúc, vợ chồng họ lại khiến cho người ta có cảm giác hai người không thể rời xa đối phương được.

Phó Ngôn Châu nhận lấy điện thoại, hai người nhìn nhau qua màn hình.

Đáy mắt anh sâu mà bình thản, ý cười trên gương mặt cũng tan đi, cô cũng đã sớm quen.

“Sinh nhật vui vẻ.

” Mẫn Hy cong môi, không chắc bản thân mình đã cười hay chưa.

Ở trước mặt nhiều người bạn của anh như vậy, vẫn nên cho anh chút mặt mũi, nhưng những món quà có thể dùng tiền mua được anh đều không thiếu, cô chỉ đành dùng khả năng bếp núc không thành thạo lắm của mình để giả bộ bày tỏ tấm lòng: “Gần đây em có học đồng nghiệp nấu vài món ăn, tối nay xuống bếp chuẩn bị chúc mừng sinh nhật anh.

Cô không biết nấu ăn, trước giờ cũng chưa từng học từ đồng nghiệp, là do cô nhất thời bịa ra.

Dù sao chiều tối anh cũng về Giang Thành, không rảnh để ăn.

Chút tâm tư ấy của cô đều bị Phó Ngôn Châu nhìn thấu hết, từ đầu đến cuối anh đều không hiểu, trước đó người muốn kết hôn là cô, sau khi kết hôn lại luôn dùng lời nói châm chọc anh, người đối với anh xã giao có lệ cũng là cô, rốt cuộc cô đối với anh có bao nhiêu thâm thù đại hận, mới không tiếc dày vò bản thân cương quyết gả cho anh.

Phó Ngôn Châu không lập tức trả lời Mẫn Hy, mà quay sang phân phó thư ký: “Tối nay không về Giang Thành nữa.

” Sau đó, anh coi như không có chuyện gì mà nhìn lên màn hình điện thoại, thuận theo lời cô hỏi: “Em học nấu những món gì rồi?”

Mẫn Hy: “…”

Còn phải bịa ngay nữa.