Người phụ nữ ấy là bạn học thời cấp ba của anh, bạn thạc sĩ cùng trường, anh cũng lấy lý do là quan tâm đến bạn học để hỏi cô về người ấy.
Sau này từ chỗ Nghiêm Hạ Vũ cô cũng xác nhận được, quả thực Phó Ngôn Châu thích người bạn học ấy.
Không quá ba người biết được chuyện này, cô là một trong số đó.
Cô và anh đều có bí mật của riêng mình, chỉ là bí mật của cô có liên quan tới anh, còn anh thì không.
Mẫn Hy kịp thời thu lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Nếu như người anh thích lau chân lên quần anh, anh cảm thấy cô ấy có tâm tư gì.
”
Nếu đổi thành người mình thích làm như vậy, anh có cảm thấy cô ấy nhàn rỗi kiếm chuyện nữa hay không?
Anh có còn lên án hành động này như vậy nữa không.
Anh sẽ không.
Anh sẽ cảm thấy cô ấy đang làm nũng, trêu chọc mình.
Chỉ là bởi vì em không phải là người anh thích, vậy nên cho dù em có làm bất kỳ chuyện gì, trong mắt anh cũng đều là cố tình gây chuyện.
Mẫn Hy nhìn anh, đợi anh trả lời.
“Hy Hy.
” Biểu cảm Phó Ngôn Châu không thay đổi, nhưng giọng lại lạnh đi: “Chúng ta là vợ chồng, anh là chồng em, em lấy ví dụ như vậy không thích hợp.
”
“Không phải em đã nói rồi sao, giả dụ.
”
“Giả dụ cũng không thích hợp.
”
Mẫn Hy không ngờ anh sẽ nghiêm túc như vậy.
Trong lòng anh đã có người mình thích, vậy nên mới nghiêm túc như thế.
Đương nhiên, trong sự nghiêm túc cũng có cả sự tôn trọng dành cho cô.
Lúc cô đưa ra ví dụ cũng không nghĩ nhiều, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn anh hiểu rằng, hành động của cô không phải đang kiếm chuyện với anh.
“Lấy ví dụ như vậy, em đã không suy nghĩ chu đáo.
”
Phó Ngôn Châu nhìn cô, không nói gì thêm.
Chuông cửa nhà vang lên.
Mẫn Hy ra mở cửa, là đầu bếp chính và đầu bếp phụ, còn có cả thư kí Bạch.
Đầu bếp phụ xách hai túi nguyên liệu lớn, trên tay Bạch San là chiếc bánh sinh nhật. Sếp dặn cô đặt bánh sinh nhật, đúng lúc cô có văn kiện cần tìm sếp ký tên, tiện mang bánh lên luôn.
Size bánh chỉ khoảng 15cm, đơn giản đẹp đẽ, xung quanh chiếc bánh được phết kem màu trắng, phối cùng với một đoá hồng và một đoá cát tường màu trắng, màu sắc khác biệt duy nhất chính là màu lá xanh của hoa tươi.
Sếp chỉ dặn cô đặt bánh size 15, còn những thứ khác tự cô biết mà làm.
Tiệc trưa nay cũng đặt một chiếc bánh size 15cm, vừa nhìn đã biết là kiểu phụ nữ sẽ thích, trong sinh nhật của mình sếp lại đặt bánh Mẫn Hy thích, lòng cô đã hiểu.
Cô biết Mẫn Hy thích hoa hồng và cát tường trắng, vậy nên mới có chiếc bánh này.
“Vất vả cho cô rồi.
” Mẫn Hy cười nhận lấy bánh.
“Không vất vả, đây là công việc của tôi.
” Bạch San tìm sếp ký văn kiện.
Mẫn Hy mở hộp chiếc bánh kem ra, từ kích thước cho đến cách trang trí, không có gì là không hợp với sở thích của cô.
Cô không thích bánh kem quá lớn, thích kiểu bánh trang trí đơn giản, cũng thích nhất hai loại hoa này. Người hiểu tâm tư của cô không phải là Phó Ngôn Châu, mà là thư kí Bạch.
Mẫn Hy đi đến tủ rượu lấy ra sáu chai rượu, đặt hai chai vào mỗi túi, tặng cho đầu bếp chính và phụ bếp mỗi người một phần, như vậy khi tặng cho thư kí Bạch cô ấy sẽ không vì quà đắt giá mà từ chối nữa.
“Hôm nay là sinh nhật của Phó tổng, mọi người đều có phần, cùng chia sẻ may mắn của sếp ‘nhiều tiền’ nhé.
”
Cô đưa rượu cho thư kí Bạch, người vừa lấy văn kiện được ký xong chuẩn bị tạm biệt ra về.
Ấn tượng của Bạch San với vị tam công chúa của Mẫn gia không tồi, trước khi Mẫn Hy trở thành bà chủ của bọn họ, cô có nghe nói vị công chúa này cao cao tại thượng rất khó tiếp xúc, thế nhưng sau khi tiếp xúc nhiều rồi, cô nhận ra không phải như vậy.
Cô cười, thoải mái nhận lấy: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn sếp và phu nhân ‘nhiều tiền’.
”
Phó Ngôn Châu nhìn hai người đứng trước tủ rượu nói cười, lại nhìn qua rượu đỏ trên tay thư ký Bạch, đó là rượu nho anh tìm khắp thế giới mới có được, đem làm quà tặng kết hôn cho Mẫn Hy. Mẫn Hy vô cùng thích rượu vang đỏ, ở những thành phố cô thường đến công tác, trong mỗi căn nhà anh đều để vài chai rượu.
Cô ra tay quá hào phóng, một buổi tối đã tặng đi sáu chai, cứ tiếp tục như vậy rượu trong nhà không đủ cho cô tặng mất.
Nhìn thấy vang đỏ, anh đột nhiên nhớ ra tối nay Mẫn Hy chọn vang trắng.
Phó Ngôn Châu đứng dậy đi vào phòng bếp, nói với đầu bếp: “Đổi thành vang trắng.
” Trước đó anh tưởng rằng Mẫn Hy sẽ chọn vang đỏ.
Đổi rượu, hương vị của thịt cũng thanh hơn một chút.
Đầu bếp bắt đầu chuẩn bị.
Phó Ngôn Châu về phòng thay quần áo, Mẫn Hy vì bữa tối này mà mặc lễ phục, anh cũng không thể mặc quá tuỳ tiện được. Sơ mi trên người là kiểu sơ mi thoải mái, không đủ trang trọng.
Anh thay một chiếc sơ mi trắng với ống tay kiểu pháp, chậm rãi sơ vin.
Khi anh ra ngoài, thư kí Bạch đã rời khỏi, Mẫn Hy ngồi cạnh bàn ăn chụp ảnh bánh sinh nhật.
Trong lúc chụp ảnh Mẫn Hy ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục chụp ảnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó khang khác, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh một lần nữa.
Anh thay một chiếc sơ mi khác rồi.
Cô thích kiểu sơ mi với ống tay xắn lên như vậy của anh, rất tinh tế, càng làm toát ra vẻ chín chắn cấm dục trong anh.
Phó Ngôn Châu cầm bật lửa để trên bàn, chuẩn bị lát nữa đốt nến dùng.
Anh ngồi xuống đối diện cô, dựa vào lưng ghế.
Đầu bếp vẫn đang bận rộn bên trong, anh dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy: “Rượu tối nay em tặng rồi thì thôi, nhưng rượu còn lại trong tủ nhớ để lại cho em uống.
”
“Đau lòng rồi sao?”
Mẫn Hy đang sửa ảnh, đột nhiên không có tâm trạng nữa.
Cô nhắc anh: “Lúc kết hôn anh từng nói, rượu trong mọi căn nhà đều là của em, tiệc tùng hay bạn bè tụ tập đều tuỳ em dùng. Nếu như lúc đó anh không nói như vậy, em cũng sẽ không không chừng mực như vậy, tự ý lấy rượu của anh tặng cho người khác.
”
Gương mặt Phó Ngôn Châu rất bình tĩnh: “Ừm, anh nói đều tuỳ em uống, nhưng không bao gồm người khác.
”
“…”
Mẫn Hy hừ lạnh một tiếng.
Thật biết đánh tráo khái niệm.
“Trước đây không nói rõ là lỗi của anh, anh cũng không có ý trách em.
” Phó Ngôn Châu khẽ dừng lại mới nói tiếp: “Số rượu này đều là quà kết hôn anh tặng em, đừng đem tặng người khác.
”
Mẫn Hy khựng lại: “Quà kết hôn.
”
Vậy mà cô lại không biết.
“Lúc đó sao anh không nói?”
Phó Ngôn Châu: “Lúc đó anh không nói là vì những chai rượu này cũng không phải là quà gì quý trọng, chỉ là để tìm được chúng cũng khá khó khăn. Tặng em rượu vang là để bày tỏ sự chân thành của anh đối với hôn nhân của chúng ta.
”