“Ngươi!
” Giáng Châu bị chặn lời, bực tức nhưng cố nhịn xuống, nói tiếp: “Thế tử phi có thể không học sổ sách, nhưng vương phi gọi đến để hỏi chuyện thì không thể không đi. Hiện nay bên ngoài lời ra tiếng vào, khắp nơi đều có lời đồn đại nói thế tử phi trước khi thành thân không chịu quy củ, còn lén lút tư tình với người khác! Vương phi mời thế tử phi qua chính là để hỏi rõ chuyện này.
”
“Ồ? Chuyện này mới lạ thật. Giáng Châu cô nương nghe được lời đồn, sao lão nô lại không nghe thấy? Lão nô còn muốn hỏi một câu, thế tử phi trước khi thành thân lén lút tư tình với ai? Trong đêm động phòng, hỉ khăn rõ ràng là bằng chứng rồi. Giáng Châu cô nương muốn nói chuyện thì phải có chứng cứ rõ ràng!
” Hàn ma ma lạnh lùng đáp trả.
“Hàn ma ma, vô xảo bất thành thư, không có lửa làm sao có khói. Thế tử mới nạp thái, nạp cát, nạp chinh chưa được một tháng mà đã vội vã thành thân, không rối loạn mới là lạ!
” Giáng Châu càng nói càng gay gắt, lời đồn đại này đã truyền khắp nơi, chỉ là vương phi không cho hạ nhân tùy tiện bàn tán.
“Nga? Ý của Giáng Châu cô nương là thế tử và thế tử phi lén lút tư tình từ trước?” Hàn ma ma nhướng mày, cười khẩy.
“Không chỉ là tư tình đâu, nói không chừng đã ám kết châu thai rồi! Nếu không, tại sao chỉ trong một tháng lại vội vàng cưới về?” Giáng Châu kéo khóe miệng cười khinh miệt. Loại nhược điểm này bị nàng tóm được, Cố Ninh Thư còn dám không tới Hồi Nhạn đường nữa hay sao?
“Người đâu, Giáng Châu dám phạm thượng, buông lời sỉ nhục thế tử và thế tử phi! Bắt lại!
” Hàn ma ma lạnh giọng quát, ánh mắt sắc lạnh nhìn Giáng Châu. Từ Tú Dung thông minh như vậy, sao lại phái kẻ ngu xuẩn này đến đây chứ.
Thị vệ của Tê Nhàn đường đều là người dưới trướng của Tần Ngự, từng ra chiến trường, vào sinh ra tử, không giống đám người chỉ biết múa võ mèo ba chân kia. Giáng Châu lúc này mới cuống cuồng, nhớ tới lời dặn của Từ ma ma trước khi đi: tuyệt đối không được để lời đồn đại lan truyền, việc này ảnh hưởng đến danh tiếng của vương phủ. Nhưng rõ ràng là do Cố Ninh Thư không biết giữ mình, quyến rũ thế tử… Nghĩ đến đây, Giáng Châu đành xuống nước, vội vàng nói: “Hàn ma ma! Là nô tỳ nói năng lỗ mãng, xin tự mình đến bái tạ và thỉnh tội với thế tử phi!
”
Hàn ma ma khoát tay ra hiệu cho người dẫn Giáng Châu đi. Từ sau khi vương phi qua đời, người của Hồi Nhạn đường đã sớm lòng lang dạ sói. Những nô tài như họ chỉ cần bảo vệ thế tử phi thật tốt là đủ rồi.
---
Cố Ninh Thư bước ra từ phòng thí nghiệm, trong tay cầm một mảnh thiết phiến màu đen. Mảnh này có độ cứng rất cao, hoàn toàn có thể làm hộ tâm giáp. Nàng cầm lên ngắm nghía một lúc, thầm nghĩ Tần Ngự chắc là không cần. Dù cốt truyện không đề cập, nhưng Tần Ngự vẫn luôn bình an vô sự. Nghĩ vậy, nàng liền bỏ thiết phiến vào một cái tráp nhỏ, nếu mọi chuyện tốt đẹp thì cũng chẳng cần thiết.
Nhưng rồi do dự một lúc, Cố Ninh Thư lại ôm chiếc tráp quay trở về. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, thêm một lớp bảo hộ vẫn hơn. Nàng gọi Hàn ma ma vào, đưa thiết phiến qua: “Ma ma, có thể may mảnh này vào áo giáp được không?”
Hàn ma ma vốn theo Tần Ngự từ nhỏ, dĩ nhiên hiểu rõ hộ tâm phiến là gì. Bà gật đầu chắc nịch: “Tất nhiên là được, thế tử phi cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ may thật cẩn thận.
”
Thấy ánh mắt Hàn ma ma sáng rỡ lên đầy hào hứng, Cố Ninh Thư bỗng nhớ đến Tề đại phu. Nàng dặn dò: “May xong là được, không cần nói cho thế tử.
”
“Lão nô hiểu rồi, thế tử phi muốn tự mình nói cho thế tử phải không? Lão nô nhất định sẽ giữ kín như bưng!
” Hàn ma ma vui vẻ đáp. Bà thầm nghĩ trong lòng, thế tử và thế tử phi tình cảm tốt đẹp như vậy, tương lai bà cũng có thể diện đi gặp vương phi ở suối vàng rồi.