Chương 1 - Thiếu Gia Họ Trịnh Ngỏ Ý Muốn Hỏi Cưới Con
Chương 2 - Riêng Hôn Nhân Không Có Tình Yêu Đã Là Thiệt Thòi Lớn Nhất
Chương 3 - Tôi Đồng Ý Cưới Anh, Cùng Anh Hợp Tác Giả Vờ Hạnh Phúc
Chương 4 - Gọi Tôi Là Chồng Cũng Được
Chương 5 - Trịnh Minh Vũ, Đừng, Dừng Lại Đi
Chương 6 - Nhặt Lại Thứ Tôi Đã Xài Qua Vui Không?
Chương 7 - Minh Vũ, Em Muốn Ôm Anh
Chương 8 - Cưới Cô Ấy Về Làm Vợ Chứ Không Phải Người Làm
Chương 9 - Vợ À ANH SAI RỒI!
Chương 10 - Cậu Nhất Định Phải Hạnh Phúc, Hạnh Phúc Thay Cả Phần Của Mình
Chương 11 - Chỉ Cần Anh Yêu Em
Chương 12 - Tình Một Đêm
Chương 13 - Triệu Binh
Chương 14 - Anh Ở Đây
Chương 15 - Để Xem Ai Có Lá Gan Đó
Chương 16 - Trong Mắt Anh, Em Phiền Phức Đến Vậy
Chương 17 - Sinh Con
Chương 18 - Uống Thuốc Tránh Thai
Chương 19 - Em Không Cần Làm Gì Cả, Anh Nuôi Em
Chương 20 - Anh Đồng Ý Cho Em Đi Học, Em Phải Chiều Anh
Chương 21 - Lưu Ly Có Thai
Chương 22 - Phu Nhân Cô Đẻ Thêm Chục Đứa Nữa Đi
Chương 23 - Hải Thành, Mừng Gặp Lại
Chương 24 - Anh Ta Là Ba Của Đứa Bé?
Chương 25 - Cái Thai Đó Là Con Của Anh
Chương 26 - Tạm Biệt, Em Yêu Anh
Chương 27 - Xin Lỗi Tôi Đã Yêu Mất Rồi
Chương 28 - Alo Cục Cưng
Chương 29 - Đại Boss Chẳng Biết Dỗ Dành Vợ
Chương 30 - Hối Hận Rồi
Chương 31 - Ninh Thiên Nhu
Chương 32 - Kẻ Nào To Gan Dám Bắt Người Của Anh?
Chương 33 - Lùi Ra Nếu Tụi Mày Còn Muốn Thấy Bình Minh Vào Sáng Mai
Chương 34 - Sự Thật Về Năm Năm Trước
Chương 35 - Cảm Ơn Anh Vì Đã Yêu Em
Chương 36 - Lão Đại Mừng Anh Trở Về
Chương 37 - Rồi Cô Ấy Sẽ Hạnh Phúc
Chương 38 - Yêu Từ Lần Đầu Gặp Em Đến Khi Về Già Không Bao Giờ Hết Yêu
Chương 39 - Mẹ Kiếp Vợ Ông Mà Mày Cũng Dám Xơi
Chương 40 - Nhiếp Giai Giai Cô Mệt Rồi
Chương 41 - Chỉ Cần Anh Đến Và Nói Đừng Đi Nữa, Nhất Định Cô Sẽ Ở Lại
Chương 42 - Sao Phải Kiếm Tìm Một Người Làm Mình Đau Lòng
Chương 43 - Anh Ấy Là Người Tôi Đã Từng Rất Yêu
Chương 44 - Tôi Là Nhiếp Tiểu Thư, Cũng Có Thể Gọi Là Nhiếp Tổng
Chương 45 - Cô Phải Tiếp Tục Mạnh Mẽ Đến Lúc Nào?
Chương 46 - Ông?
Chương 47 - Nhiếp Kỷ Hoàng
Chương 48 - Trở Về Lạc Thành
Chương 49 - Đừng Giận Anh Nữa, Anh Biết Anh Sai Rồi
Chương 50 - Em Yêu Anh Chưa Từng Hết Yêu
Chương 51 - Đừng Khóc Nữa, Tất Cả Đều Đã Ổn Rồi
Chương 52 - Hạnh Phúc Viên Mãn
Chương 53 - Ngoại Truyện :Nội Tâm Nhân Vật Vũ
Chương 1 - Thiếu Gia Họ Trịnh Ngỏ Ý Muốn Hỏi Cưới Con
Chương 2 - Riêng Hôn Nhân Không Có Tình Yêu Đã Là Thiệt Thòi Lớn Nhất
Chương 3 - Tôi Đồng Ý Cưới Anh, Cùng Anh Hợp Tác Giả Vờ Hạnh Phúc
Chương 4 - Gọi Tôi Là Chồng Cũng Được
Chương 5 - Trịnh Minh Vũ, Đừng, Dừng Lại Đi
Chương 6 - Nhặt Lại Thứ Tôi Đã Xài Qua Vui Không?
Chương 7 - Minh Vũ, Em Muốn Ôm Anh
Chương 8 - Cưới Cô Ấy Về Làm Vợ Chứ Không Phải Người Làm
Chương 9 - Vợ À ANH SAI RỒI!
Chương 10 - Cậu Nhất Định Phải Hạnh Phúc, Hạnh Phúc Thay Cả Phần Của Mình
Chương 11 - Chỉ Cần Anh Yêu Em
Chương 12 - Tình Một Đêm
Chương 13 - Triệu Binh
Chương 14 - Anh Ở Đây
Chương 15 - Để Xem Ai Có Lá Gan Đó
Chương 16 - Trong Mắt Anh, Em Phiền Phức Đến Vậy
Chương 17 - Sinh Con
Chương 18 - Uống Thuốc Tránh Thai
Chương 19 - Em Không Cần Làm Gì Cả, Anh Nuôi Em
Chương 20 - Anh Đồng Ý Cho Em Đi Học, Em Phải Chiều Anh
Chương 21 - Lưu Ly Có Thai
Chương 22 - Phu Nhân Cô Đẻ Thêm Chục Đứa Nữa Đi
Chương 23 - Hải Thành, Mừng Gặp Lại
Chương 24 - Anh Ta Là Ba Của Đứa Bé?
Chương 25 - Cái Thai Đó Là Con Của Anh
Chương 26 - Tạm Biệt, Em Yêu Anh
Chương 27 - Xin Lỗi Tôi Đã Yêu Mất Rồi
Chương 28 - Alo Cục Cưng
Chương 29 - Đại Boss Chẳng Biết Dỗ Dành Vợ
Chương 30 - Hối Hận Rồi
Chương 31 - Ninh Thiên Nhu
Chương 32 - Kẻ Nào To Gan Dám Bắt Người Của Anh?
Chương 33 - Lùi Ra Nếu Tụi Mày Còn Muốn Thấy Bình Minh Vào Sáng Mai
Chương 34 - Sự Thật Về Năm Năm Trước
Chương 35 - Cảm Ơn Anh Vì Đã Yêu Em
Chương 36 - Lão Đại Mừng Anh Trở Về
Chương 37 - Rồi Cô Ấy Sẽ Hạnh Phúc
Chương 38 - Yêu Từ Lần Đầu Gặp Em Đến Khi Về Già Không Bao Giờ Hết Yêu
Chương 39 - Mẹ Kiếp Vợ Ông Mà Mày Cũng Dám Xơi
Chương 40 - Nhiếp Giai Giai Cô Mệt Rồi
Chương 41 - Chỉ Cần Anh Đến Và Nói Đừng Đi Nữa, Nhất Định Cô Sẽ Ở Lại
Chương 42 - Sao Phải Kiếm Tìm Một Người Làm Mình Đau Lòng
Chương 43 - Anh Ấy Là Người Tôi Đã Từng Rất Yêu
Chương 44 - Tôi Là Nhiếp Tiểu Thư, Cũng Có Thể Gọi Là Nhiếp Tổng
Chương 45 - Cô Phải Tiếp Tục Mạnh Mẽ Đến Lúc Nào?
Chương 46 - Ông?
Chương 47 - Nhiếp Kỷ Hoàng
Chương 48 - Trở Về Lạc Thành
Chương 49 - Đừng Giận Anh Nữa, Anh Biết Anh Sai Rồi
Chương 50 - Em Yêu Anh Chưa Từng Hết Yêu
Chương 51 - Đừng Khóc Nữa, Tất Cả Đều Đã Ổn Rồi
Chương 52 - Hạnh Phúc Viên Mãn
Chương 53 - Ngoại Truyện :Nội Tâm Nhân Vật Vũ
"Em yêu anh chưa từng hết yêu"
Câu nói này khiến anh đắng họng. Trịnh Minh Vũ có thể cảm nhận dòng nước ấm đang trượt xuống bên ngực anh, anh kéo cô lại gần hơn nữa.
"Đừng khóc nữa, tất cả đều đã ổn rồi"
...
.
Khi ánh nắng chói chang chiếu vào ô cửa sổ mới khiến Trịnh Minh Vũ nhíu mày mở mắt.
Sợ tối qua chỉ là một giấc mơ, anh liền quay sang kiếm tìm người con gái bên cạnh.
Thật may vì tất cả đều là sự thật, cô nằm trong lòng anh như một chú mèo đã tìm được chỗ yên bình để ngủ.
Thật hạnh phúc vì mỗi sáng tỉnh dậy là thấy cô ở bên cạnh, ba năm về trước anh cũng từng hạnh phúc.
Nếu không có Lăng Kiêu thì có lẽ hiện tại con anh đã chạy đầy đàn.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nhiếp Giai Giai đã tỉnh dậy, cô hỏi anh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Trịnh Minh Vũ lấy lại trạng thái, cúi xuống ánh mắt đầy trìu mến nhìn cô.
"Nghĩ sẽ đồng hành cùng em đến khi về già"
"hmm em cũng đang nghĩ tiếp tục không tha thứ cho anh"
Trịnh Minh Vũ cười cười.
"Vậy hai ta tiếp tục làm thôi "
Nhiếp Giai Giai đẩy Trịnh Minh Vũ ra.
"Né ra đi em còn buồn ngủ"
Trịnh Minh Vũ ân cần vuốt mái tóc mượt của cô. Nhiếp Giai Giai, cảm ơn em.
Không lâu sau, cả hai sánh đôi tiến ra ngoài, mấy ông giám đốc chủ tịch vẫn chưa rời đi mà ngủ lại sáng ra lại bày tiệc đánh mạt chược. Dẫu sao thì bố Trịnh Minh Vũ cũng vừa về, bọn họ phải niềm nở tiếp đón nồng nhiệt.
Thấy Nhiếp Giai Giai cùng Minh Vũ cầm tay thắm thiết bước ra, nhiều người lại xôn xao.
"Nhiếp tổng và Trịnh tổng thật ra vẫn chưa ly hôn?"
"Chắc thế, trông họ rất hạnh phúc cơ mà, ai đồn mà ác vậy?"
Bố Trịnh Minh Vũ thấy hai đứa con của mình liền vẫy hai đứa lại cùng chơi.
Mọi người cứ năn nỉ Nhiếp Giai Giai chơi nhưng cô vẫn một mực từ chối vì mình đánh không giỏi. Trịnh Minh Vũ vòng tay qua ghế cô ghé sát nói.
"Em cứ chơi đi, thua anh trả"
Có người bơm tiền thì dại gì không chơi, cuối cùng Nhiếp Giai Giai cũng đồng ý.
Sau một lúc lâu, mấy ông bác nhìn nhau rồi lại nhìn đống tiền chất cao bên người cô rồi thầm than.
Vậy mà nói chơi không giỏi????
Nhiếp Giai Giai vui vẻ ôm lấy đống tiền rồi xin phép rời đi, cô cần gặp ông nội Trịnh báo một tiếng.
Lúc đi đã im lặng thì lúc về cũng nên chào một câu.
Ông nội Trịnh còn đang ngồi coi tv, nhìn thấy anh và cô sánh vai bước vào nhà còn tưởng mình hoa mắt, ông chống lấy gậy đứng dậy.
"Giai Giai đó phải không con?"
Nhiếp Giai Giai rưng rưng nước mắt, cô vứt bỏ người nào đó rồi chạy đến ôm ông.
"Ông nội, con xin lỗi"
Ông vỗ lấy lưng cô, nói.
"Ông chưa từng trách con"
.
.
.
Buổi trưa ba mẹ Nhiếp Giai Giai cùng ba mẹ Trịnh Minh Vũ đều có mặt tại Trịnh gia dùng bữa. Đây có lẽ là bữa cơm hạnh phúc nhất cuộc đời cô rồi.
Không khí đang rất vui vẻ, bố Trịnh Minh Vũ cất lời.
"Hiện tại đông đủ, vui vẻ như vậy, nếu còn có thêm con cháu thì có lẽ niềm vui nhân đôi hahaha"
Tất cả mọi người trùng xuống không ai nói gì, ông Gia Minh chưa biết mình đã nói sai chỗ nào.
Phải, mang thai, trước kia cô và anh chẳng ai dùng biện pháp nhưng mãi chẳng thấy có gì, cô không muốn biết được sự thật nên chưa đi khám qua.
Cuối cùng, ông nội Trịnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
"Con cháu sao cũng được, chỉ cần hai đứa hạnh phúc là đủ rồi "
Ông Gia Minh cũng hùa theo cười nói.
"Phải rồi phải rồi. Con cháu không cần lắm đâu"
Nhiếp Giai Giai thật sự cảm động, trong nhà chỉ có mỗi Trịnh Minh Vũ nhưng chẳng ai để tâm đến chuyện có cần người nối dõi hay không.
Sau bao nhiêu đau khổ, tận cùng vẫn là hạnh phúc.