[ Như đã nói ngay từ đầu , ngôi kể trong truyện sẽ được thay đổi liên tục . Và bắt đầu từ chap này cũng vậy , tớ sẽ thay đổi từ ngôi " tôi " sang ngôi " nó " để phù hợp với hoàn cảnh kể chuyện hơn . Mong các bạn không cảm thấy quá khó chịu vì sự thay đổi này ^^ ! ]
—————————
***
Bước vào ngôi trường của Quỷ …
Vận mệnh của tôi sẽ bắt đầu …
Những chuỗi ngày đau khổ …
Một cuộc sống chẳng thấy tương lai …
—————————–
Mặc cho con bé la lên oai oái , Yul vẫn kéo vụt nó đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người – lúc này , nó cảm thấy mình giống như một kẻ ” ngoại tình ” đang bị buộc tội vậy . Yul thật vớ vẩn ! Con bé vội vung mạnh tay ra để lấy lại lòng tự trọng cho mình , nó hét toáng lên .
- Anh làm cái trò quái gì thế hả !
!
Không trả lời , Yul chỉ khẽ quay lại nhìn một cách lạnh lùng rồi lặng lẽ bước vào xe , nó thấy cảm giác đó kỳ lạ lắm ! Yul vào rồi … chả lẽ nó lại không vào , thấy thế , nó đứng đần ra một lát rồi cũng luống cuống nhảy vào theo .
Ngồi bên cạnh Yul , nó vừa bực lại vừa sợ , tốt nhất là im lặng , và không nói một lời cho đến lúc về nhà . Nhưng bất ngờ , Yul lên tiếng .
- Đừng có mà gặp mặt hắn ta nữa .
- Hả hả … Cái gì cơ ??? – Nó lắp bắp trả lời .
- Tôi bảo là đừng có gặp mặt hắn ta nữa !
!
! – Yul khẽ chau mày rồi gắt lên như thể bực mình lắm .
- Nhưng tại sao … – Con bé lại rụt rè vì không muốn phải tuân cái lệnh vô cùng kỳ quặc ấy .
- Hắn không đơn giản đâu ! Đừng gặp mặt hắn nữa !
Yul chỉ nói có thế , rồi hắn lại đưa tẩu thuốc màu đen bóng lên miệng , rít một hơi dài khiến nó vô cùng ngơ ngác . Nó thật sự không hiểu … ý hắn nói là gì ???! Sao lại bảo là Jen không đơn giản ?! Jen thì có gì mà không đơn giản … Jen cũng chỉ là một cậu điển trai bình thường … Và cho dù nó có cố sức hỏi thêm gì nữa thì miệng Yul vẫn đóng chặt như gim . Hắn không muốn trả lời nữa – thở dài – đành vậy !
!
!
Chiếc xe Limo bóng bẩy đã dời xa khỏi trường , chỉ còn để lại trên đường những dòng khói trắng đục mơ hồ đầy ẩn ý … cũng giống như Yul vậy – cao sang , lạnh lùng và bí ẩn . Rất khó để hiểu !
!
!
…………………………………………….
Trở về nhà , trở về căn phòng công chúa rộng thênh thang trên chiếc giường màu hồng tuyệt đẹp , con bé lại ngả mình nằm phịch lên giường rồi thở dài chán nản . Một ngày như thế là quá đủ ! Đủ chuyện để mệt . Cũng may , bắt đầu từ hôm nay hắn không còn cái thói tự ý vào phòng của ” người khác ” nữa ! Căn phòng này đã được mặc định trở thành ” lãnh địa ” riêng của con bé , và Yul muốn xâm phạm thì phải hỏi ý kiến của chủ quyền . Nghĩ đến đây , nó lại khẽ mỉm cười thích thú , một gianh giới mong manh … cũng giống như sự ngăn cách giữa Thiên Đàng và Địa Ngục vậy .
……
À ! Phải rồi ! Nhắc đến Địa Ngục , nó mới sực nhớ ra … mấy ngày gần đây , có nhiều chuyện khiến nó tò mò khó hiểu lắm . Phải gọi cho Bụt để hỏi thử mới được … mà … số phone của Bụt là bao nhiêu nhỉ ?!
!
” À nhầm … à nhầm ! Bụt làm gì có phone … ” – Con bé thầm lẩm bẩm rồi khẽ cốc nhẹ vào đầu mình … Nhưng ngay sau đó , bất thình *** h , nó bị ăn cả một cú cốc giáng trời từ … bên trên trần nhà dội xuống TT___TT! Ai mà chơi ác dữ vậy !
!
!
- Chính ta đây !
! Nhà ngươi bảo ai là Bụt thì không có phone hả !
!
! Ta lại chẳng quá sành điệu ấy chứ !
!
!
Ngay khi giọng nói trầm bổng ấy vừa cất lên , thì đầu Bụt cũng bất ngờ treo ngược trần nhà … thò lò hạ xuống khiến nó giật bắn cả mình !
!
!
- Á !
!
! Maaaaaaa …. – Vừa hét , nó vừa cầm cây quạt gỗ quật túi bụi vào mặt Bụt >”"
” U đầu tôi rồi … ”
……………………………………...
Sau khi trấn tĩnh lại mình , từ từ rót trà cho Bụt , nó lại hỏi tiếp .
- Mà sao Bụt lại xuất hiện ở đây vậy ?!
Nhấp một ngụm trà lên … đầy miệng , Bụt trầm ngâm .
- Thì con gọi ta mà .
- Hơ … Nhưng con đã kịp gọi gì đâu ???!
!
!
- Hừm ! Thực ra thì con không cần phải gọi . Vì ta luôn đi theo con , nên bất cứ khi nào con cần , ta đều có thể xuất hiện .
Vừa nghe Bụt nói , mắt nó lại sáng bừng lên , chắp hai tay vào đầy xúc động …
- Yaaaa !
!
! Thiệt thế ạ ?!
!
! Bụt thật tốt quá !
!
!
Tuy được khen là vậy , nhưng thái độ của Bụt lại có vẻ rất u sầu …
- Hức ! Không phải nịnh ! Vì ta làm việc trong tổ chức ” Từ Thiện ” trên thiên giới mà … Có được đồng lương hỗ trợ nào đâu , làm bằng tấm lòng bao la cả …
- Ừm … bao la thiệt há … – Nó khẽ nhếch môi cười .
- À ! Mà con gọi ta có chuyện gì vậy ???!
Nhắc đến đây , nó mới sực nhớ ra bao điều phải hỏi Bụt . Con bé lập tức mấp máy môi .
- A … phải rồi ! Con có nhiều điều muốn hỏi Bụt lắm ! Chuyện là …
………………………
” Con muốn hỏi về nhiệm vụ của Quỷ ?! ”
” Dạ … ”
…………….
Bụt bắt đầu nói .
” Ngay từ đầu , chúng ta đã muốn sắp đặt cho con bước vào ngôi trường của Quỷ . Nhưng nó có quá nhiều thế lực ngăn chặn nên chúng ta vẫn chưa thể xâm nhập được …”
” Ngôi trường của Quỷ ?! Trường SoRoYang sao ?!
! ”
” Ừm . Phải ! Cũng may mà người chồng tài phiệt của con đã vô tình giúp đỡ … nhưng ta không biết hắn có phải người tốt ngay không !
”
” Chẳng tốt chút nào đâu Bụt ạ ! ” – Con bé khẽ chau mày khi nghe Bụt nói là hắn giúp đỡ . Hứ !
” Đừng chen lời Bụt … Ta bắt đầu nóng trong người rồi đấy !
” – Bụt cũng cằn nhằn khó chịu chẳng kém khi con bé cứ nhảy vào họng ông giữa chừng .
” Trường SoRoYang thực chất là một ngôi trường quý tộc của Quỷ . Các vong hồn cũng rất thông minh khi chọn cơ thể nhập xác cho mình – toàn là những người có thế lực , để chúng có thể dễ dàng chi phối xã hội và tạo một vỏ bọc an toàn cho riêng mình . Khi đã xâm nhập được vào ngôi trường này , con phải hết sức cẩn thận … ”
” Đáng sợ lắm sao Bụt ?! ” – Con bé trố mắt ra , không kìm nổi được sự tò mò …
” MUỐN ĂN ĐÒN HẢ !
!
! ” – Bụt hét toáng vào mặt nó khi con bé lại không nghe lời .
” Không mà … con lỡ lời ! ” – Nhóc con rụt rè rồi cúi đầu nhận lỗi ~”~.
” Đừng có mà chen vào câu chuyện của ta nữa đấy ! Nghe tiếp đây này …
Ở đó , hầu như tất cả địa bàn đều là của Quỷ . Thậm chí , nếu con người có muốn vào cũng phải qua vòng kiểm soát của chúng . Nhất là con – một Thiện Quỷ thì lại càng nguy hiểm hơn . Nhưng không gì khác là con phải xâm nhập vào lãnh địa này , thật cẩn thận , có thế mới có thể thu phục được nhiều hồn ma một lúc … ”
” Ủa ! Nhưng Bụt vẫn chưa dạy con cách thu phục hồn ma mà … ”
” Thì bây giờ ta đến để dạy đây … ” – Thở dài .
…………………………….
.
[ Ngày hôm sau ]
Bữa ăn sáng vẫn diễn ra yên lặng như mọi ngày , nhưng lần này , con bé lại mở lời nói trước .
- Này … Yul …
Cầm tờ báo đang đọc trên tay , hắn vẫn dí sát mắt vào mà không thèm ngước lên nhìn con bé .
- Sao ?!
- Sao hôm qua anh lại xuất hiện ?!
Bỗng , đặt rầm tờ báo xuống bàn , hắn nói bằng giọng cay cú .
- Vậy không đến để hai người cứ tiếp tục làm cái trò đó với nhau sao !
!
!
- Trò gì … Chúng tôi chỉ ăn kẹo mút … – Con bé khẽ chau mày .
- Đúng thế ! Ăn kẹo mút !
!
! Sao cô dám dấm dúi ăn kẹo mút với thằng khác mà chưa được sự cho phép của tôi ! – Yul vẫn to tiếng , tuy có vẻ đã đuối lý .
- Trời ạ ! Tôi ăn kẹo mút mà cũng phải cần sự cho phép của anh nữa sao ! Thiệt tình … Nhưng …
- Nhưng gì nữa !
!
! – Yul gắt .
- Chẳng phải anh đã nói là không muốn ai thấy chúng ta đi chung với nhau cơ mà ! Tại sao hôm qua lại dám xử sự công khai như thế … Anh không sợ à !
- Tôi chẳng phải sợ gì hết ! Nhưng điều đó làm xúc phạm danh dự …
- Danh dự ?! … – Nó tròn mắt nhìn mà không hiểu cho lắm .
Nói đến đây , bỗng , Yul chợt dừng lại , dường như mắc họng , mặt hắn đỏ bừng lên rồi đùng đùng đứng dậy .
- Tôi không muốn nói nữa !
!
!
Nhìn theo bóng hắn , Xư Bi thầm chẹp miệng , rồi thở dài .
” Yul đó ! Hắn cũng thật buồn cười ! ”
……………………………….
.
Ngày hôm nay lớp nó có tiết tự học , tất cả học sinh đều phải đến thư viện để nghiên cứu thêm sách vở và hoàn thành đống bài tập được giao . Đang loay hoay không biết làm thế nào , bỗng nhiên , Chan từ đâu xuất hiện , nhỏ nói thầm vào đôi tai đang ngái ngủ của con bé khiến nó bỗng giật mình sực tỉnh . Nhìn nhỏ cười lúc đó … y như một thiên thần .
” Chúng mình cùng đến thư viện nhé ! ”
” Ư … hưm … Ừm … ” – Nó ngỡ ngàng .
…………………
Hai đứa đang lon ton trong thư viện , tìm hết dãy sách này đến dãy sách khác mà vẫn chưa được quyển nào ưng ý . Vì mới vào lần đầu , nên hôm nay nó còn lóng ngóng … Và sự lóng ngóng của con bé đúng là tai hại ! Trong lúc đang ngơ ngác nhìn xung quanh … bỗng , nó đâm rầm vào một bạn nữ .
” Ôi trời ơi ! ” – Con bé khẽ thốt lên rồi vội vàng cúi xuống nhặt sách vở cho cả hai .
Nhưng mặc nó một mình cắm cúi nhặt , thì nhỏ kia vẫn đứng trơ ra đấy , giương mắt nhìn … rồi bất ngờ dẫm đạp huỳnh huỵch lên những cuốn sách của Xư Bi . Nó gần như chết đứng !
!
!
Sao nhỏ kia có thể nhẫn tâm làm như thế !
!
! Những cuốn sách có tội tình gì !
! Tuy gót gày của cô ta đúng là rất sạch … nhưng vết bẩn trong lòng thì thật chẳng ra gì !
!
Nó sững người , rồi ngỡ ngàng đứng dậy , vẫn sắp xếp cho đầy đủ số sách trên tay rồi đưa cho nhỏ ấy cùng lời xin lỗi . Nhưng – bất ngờ – nó phủi mạnh đống bụi còn bám trên vành sách của mình – hất thẳng vào mặt cô tiểu thư kia – rồi dõng dạc .
” Xin lỗi vì đã làm rơi sách của bạn ! Nhưng số bụi bám trên gót giày thì không phải tôi lấy . Vậy nên , mong bạn nhận lại cho ! ”
Nói rồi , nó cắp sách đi thẳng … để lại cho nhỏ kia một nỗi nhục đến ngỡ ngàng .
Thấy bọn bạn xì xào rồi kích đểu , cô tiểu thư kia cũng chẳng chịu cam tâm , nhỏ vội vàng chạy theo tóm lấy vai con bé … lôi giật lại !
” Mày muốn chết à !
! ” – Nhỏ tiểu thư nói như hét vào mặt nó .
” Câu đó phải để dành cho tôi hỏi chứ !
! ” – Con bé cũng thản nhiên quát lại .
….
.
Nó vừa dứt lời thì hai đứa cũng liền nhảy bổ vào người nhau không báo trước , giằng xé cổ áo một cách thậm tệ ! Có lẽ cuộc ” chiến tranh ” sẽ càng lớn hơn nếu như không có bác bảo vệ kịp thời ra ” ngăn chặn ” .
” Các cháu làm cái trò hề gì ở đây thế hả !
!
! Thật là vô ý thức !
! ”
…………….
Bị mắng , hai đứa nó trừng mắt nhìn nhau , kẻ này đổ lỗi cho kẻ kia , rồi không một lời xin lỗi , quay đầu đi thẳng .
Lòng hậm hực , nhưng nó vẫn sực nhận ra chiếc vòng thánh giá được đeo trên cổ nhỏ kia – phải chăng … nhỏ đó cũng là … loài Thiện Quỷ ???!
!
!
Suy nghĩ ấy bỗng chốc hiện lên trong đầu của cả hai đứa . Tụi nó sững sờ … quay lại nhìn nhau đầy ẩn ý … rồi đi tiếp …
…………………………….
.
Dừng lại ở một góc phòng nơi thư viện , vì Chan không thích chỗ ồn ào , nên đây là nơi ít người qua lại … Bỗng , nhỏ trầm trồ .
- Wow ! Xư Bi à ! Bạn dũng cảm thiệt đó !
Nó nheo mắt nhìn …
- Dũng cảm cái gì cơ ?! À … cái chuyện con nhỏ đó hả …
- Không phải chỉ là con nhỏ tầm thường đâu ! – Chan bỗng chen ngang lời .
- Vậy sao ?! Không tầm thường thì như thế nào ?!
- Nhỏ đó là YuMi – cầm trịch cả khối con gái trường này đấy ! Nghe nói nhà quyền lực dữ lắm . Chắc số phận sau này của bạn mệt rồi … – Chan khẽ thở dài , rồi quay sang nhìn Xư Bi – một cái nhìn đầy thông cảm .
- Ừm … – Xư Bi khẽ nuốt ực cục nước miếng đang chặn lại trong cổ họng mình , nó chợt cảm thấy lạnh cả người !
Dường như điều Chan nói cũng là một lời tiên tri đầy đáng giá trong cái tương lai toàn là u ám của nó …
” Tôi ngồi đây được chứ !
!
! ” – Giọng một tên con trai nào đó bất ngờ cất lên khiến chúng nó giật bắn cả mình .
Nhưng lại càng giật mình hơn … khi nhận ra – đó là Jen – chàng bạch mã hoàng tử ít xuất hiện ở trường – đặc biệt là nơi thư viện đông người này nữa .
Jen cười – một nụ cười siêu đẹp để chào cả hai đứa , khiến Chan đỏ bừng cả mặt … mà thực ra thì nó cũng ngượng ngùng chẳng kém .
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến bọn con gái trong thư viện rít lên vì thích thú .
Ngồi nói chuyện một lúc , nhưng có vẻ không thoải mái lắm vì bị chú ý hoài … Bỗng , Jen chợt đứng bật dậy , rồi cúi xuống nhìn Chan , một cái nhìn lịch lãm .
” Cho anh mượn bạn em một lúc được chứ ! Chan ?! ”
Chan ngớ người trước câu nói của Jen , con bé khẽ cười cười , rồi gật đầu đồng ý – “Chan luôn tốt bụng !
” – Trong đầu Xư Bi chợt nghĩ thế .
Nói rồi , hắn cầm lấy tay Xư Bi , kéo vụt đi trong sự bàng hoàng đến ngỡ ngàng của tất thảy mọi người xung quanh – cứ như một đôi vậy !
!
!
Cả Chan cũng thế , ngay khi bóng hai đứa vừa kịp đi khuất , thì nụ cười trìu mến trên môi nó cũng lập tức biến mất . Thay vào đó là một cái mím môi đầy căm hận , nhỏ khẽ rít lên khi nắm chặt cây bút trong tay mình .
” Không thể như thế được ! Xư Bi ạ … !
”
Vội vàng mở cuốn sổ ghi danh sách bạn bè ra , Chan tặng ngay cho Xư Bi một dấu gạch chéo . Đóng sổ lại , nhỏ cười .
……………………………….
.
Kéo tay Xư Bi đến một nơi vắng lặng , dường như chẳng có mấy người qua lại , vì đây là bãi đất trống trồng ngập tràn cây bồ công anh phía sau trường . Bỗng , Jen chợt dừng lại , nhìn thẳng vào mắt con bé , anh dõng dạc .
” Em không phải là người ?! ”