Cô Gái Hai Thế Giới

Cô Gái Hai Thế Giới

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Quân Ly
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 102,923
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Bởi vì ngày mai có thể đi chơi thỏa thích khiến Tiêu Dao rất hưng phấn , cả đêm lăn qua lộn lại tới gần sáng mới ngủ . Đúng 6h sáng ...

.

"Ring.

.

.

Ring.

.

.

Ring" Người nằm trên giường quơ một tay ra khỏi chăn , bực mình tắt chuông đồng hồ khốn kiếp . Cô mơ hồ mở hai mắt , tới khi thấy trần nhà màu xanh dương mới ý thức được , đây không phải là nhà của mình . Ngay lập tức , Tiêu Dao bật dậy , nhảy xuống giường rồi phi thân vào phòng tắm . Sau khi đánh răng rửa mặt xong , cô mới lững thững đi đến trước tủ quần áo . Dù là nhìn bao nhiêu lần đi nữa cô cũng thấy lóa mắt . Trong đó là hai hàng quần áo trải dài đầy đủ màu sắc . Hồng phấn có , xanh dương có , vàng nhạt có , trắng thuần có , đen tuyền có , tím nhạt có , .

.

. Tất cả đều là những thiết kế của các hãng thời trang nổi tiếng .

Lúc tới đây cô cũng không có mang quần áo theo , bởi vì chỗ quần áo trong tủ ở nhà của cô chỉ độc một màu trắng . Nghĩ tới đây cô lại nhếch khóe miệng đầy giễu cợt . Kiếp trước cô luôn học theo Tiêu Linh kia , cô ta luôn mặc váy trắng thướt tha . Cô cho rằng Âu Dương Hàn thích chính là kiểu người ngây thơ thanh thuần như vậy , cũng liền bắt mình học theo như thế . Thật là xấu xí . Kiếp này , cô nhất định phải thay đổi , làm một cô công chúa kiêu ngạo . Nghĩ vậy , cô liền nhấc tay chọn một chiếc váy màu đen dài tới đầu gối . Nhìn bộ dạng của mình trong gương , hài lòng gật gật đầu .

Bên cạnh là một cái tủ nhỏ thấp hơn một chút , trong đó là các loại giầy dép , guốc cao gót đủ cả . Cô liền lấy một đôi guốc cao gót cùng màu với bộ váy . Nó cao khoảng mười phân , công thêm chiều cao một mét sáu của cô , như thế là hoàn mĩ rồi .

Vừa lúc cô chuẩn bị xong là đúng sáu rưỡi , tiếng gõ cửa từ tốn vang lên . Cô ngay lập tức chạy tới mở cửa . Chỉ là , chưa kịp nhìn rõ là ai thì lại trượt chân một cái , nhào vào lòng người đối diện . Hương cỏ non thanh mát phả vào mũi , thật là dễ chịu . Vì vậy mà cô quên mất không đứng dậy . Trên đầu truyền tới một giọng nói quen thuộc , có vẻ rất lo lắng :

"Tiêu Dao , cô không sao chứ ?''

Lúc này cô mới để ý bàn tay đặt ngang eo mình , vội vàng lùi lại phía sau một bước , trên mặt là vẻ xấu hổ :

"Cảm ơn anh , suýt chút nữa là ôm hôn mặt đất luôn rồi '' Ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng đã sớm phỉ nhổ tới trăm lần . Sau này cô nhất định sẽ không chạy khi đang mang guốc cao gót nữa , thật là mất mặt mà . (chẳng lẽ không phải cái tội mê trai sao ? )

Thân hình nhỏ nhắn không còn trong ngực khiến anh hơi mất mát . Nhưng nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ kia thì nhanh chóng biến mất , tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn lên . Anh mỉm cười :

"Cô không sao là tốt rồi "

Không hiểu sao Tiêu Dao cảm thấy xưng hô xa lạ này khiến cô rất khó chịu , liền buột miệng nói :"Sau này anh cứ gọi tôi là Dao nhi đi .

.

.

um giống như anh hai hay gọi tôi vậy ''

Anh đột nhiên ngẩn người rồi cười rộ lên '' Được , Dao nhi , em cứ gọi anh Ryo được rồi ''

Cách gọi này nghe từ trong miệng anh thật kì lạ , chẳng giống anh hai hay gọi cô chút nào . Lại nhìn khuôn mặt tươi cười khuynh đảo chúng sinh kia , hai má cô lại lặng lẽ hiện ra hai rặng mây đỏ , cuống quít nắm tay anh :

"Chúng ta mau đi thôi , chắc bà đã đợi lâu rồi đó "

Ryo không phát hiện cô đang bối rối , ánh mắt thủy chung dán chặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia , khóe môi nhẹ nhàng cong lên một độ cong đẹp mắt .

.

.

. .

.

.

.

.

. .

.

.

.

.

. .

.

.

.

.

. .

.

.

.

.

. .

.

.

Tâm trạng vui vẻ của Tiêu Dao hoàn toàn bị hai vị khách không mời mà tới kia đánh bay , nụ cười trên môi cũng tắt hẳn . Khí lạnh không tự giác tràn ra xung quanh , ánh mắt tối đen không rõ . Chỉ cần nhìn thôi cũng biết , cô không ưa hai người kia , thậm chí nói quá hơn là hận . Mà hiển nhiên , ở đây có hai người nhận thấy điều đó . Một là Ryo đang đứng bên cạnh cô , hai chính là lão hồ ly nha Tatsuji .

Hai kẻ ngồi dưới cũng đã phát hiện ra hai người . Tiêu Linh thì là ngạc nhiên sau đó là ghen ghét không cam lòng , Âu Dương Hàn thì đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu lạ thường . Đơn giản thôi , bởi vì hình ảnh này thật quá chói mắt . Người đàn ông cao lớn tuấn mĩ dắt tay một cô gái nhỏ xinh đẹp ưu nhã . Hôm nay Ryo lại mặc áo sơ mi trắng , kết hợp với váy màu đen của cô lại hòa hợp tới kì lạ , khiến cho người ta có cảm giác trời đất tác hợp .

Thanh âm hiền hòa từ ái vang lên phá tan bầu không khí kì dị này :

'' Hai đứa dậy cả rồi sao , bữa sáng đều đã chuẩn bị tốt rồi ''

Thấy thái độ hòa ái này , còn đâu dáng vẻ hờ hững vừa thể hiện trước mặt bọn họ , nụ cười trên mặt Tiêu Linh suýt thì không giữ được , ghen tị trong lòng càng như cỏ dại lan tràn . Cô ta mất khống chế mà thốt ra một câu :

''Chị , sao chị lại ở đây vậy ?"

Chỉ cần nhìn thấy mặt cô ta Tiêu Dao đã cảm thấy buồn nôn , lại thêm cái giọng điệu tự cho là thân thiết này , cô không chút nể tình cho cô ta một cái hừ lạnh đầy khinh thường :

'' Chị , ai là chị của cô vậy ? Đừng có đi nhận bừa thân thích như thế chứ ? Tôi nhớ rõ mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một người anh trai , lấy đâu ra một cô em gái nữa vậy ? Cô mang họ tiêu nhưng không có nghĩa là em gái của tôi , ra ngoài phải nhớ mang theo hai chữ tự trọng chứ ?''

Bị cô không chút nể mặt như vậy , khuôn mặt cô ta bỗng chốc trắng bệch , cả người run rẩy vô cùng đáng thương . Tiêu Dao lại bồi thêm một câu nữa :

'' Ai , người cô run hết lên rồi kìa , không phải là bị bệnh gì đó chứ . Tốt nhất là nên đi khám bác sĩ , cẩn thận không mọi người lại cho rằng tôi đang bắt nạt cô đấy ''

Ryo buồn cười nhìn con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt trước mặt , bàn tay tăng thêm chút lực đạo , kéo cô tới trước mặt bà ngoại :

''Bà ngoại , con cùng với Dao nhi ra ngoài ăn sáng cũng được , hơn nữa có lẽ là buổi trưa không trở về , bà không cần đợi cơm đâu nha ''

Sau đó lại nói với quản gia : '' Bác Phúc , hình như trong nhà có mấy con chuột nhắt ghé thăm , lát nữa bác nhớ nhắc người hầu lau dọn lại sạch sẽ nhà , thật là khó chịu ''

''Vâng thưa thiếu gia ''

Nhìn hai đứa cháu kẻ tung người hứng , lão bà rất vui vẻ , phất tay dặn dò :

'' Được rồi , đi đường cẩn thận ''

'' Thiếu gia , tiểu thư đi chơi vui vẻ ''

Ryo nhẹ nhàng gật đầu , kéo Tiêu Dao đi trước mặt mọi người . Âu Dương Hàn nhìn theo cho tới khi hai bóng dáng khuất hẳn mới hồi thần . Trong lòng hận tới nghiến răng , Tiêu Dao cô được lắm , dám không nể mặt tôi ; cả kẻ kia nữa , khinh bỉ hắn rõ ràng như vậy mà hắn lại chẳng thể làm gì . Mối hận này , tôi sẽ không cho qua đâu .

Lão bà nhìn hai kẻ mặt xám ngoét , trong lòng bỗng dưng cảm thấy hả dạ . Dám chọc tới cháu dâu ta lại đòi tới đây muốn hợp tác , đừng có mà mơ . Phiền chán phất tay , giọng nói lạnh lùng ra lệnh : '' Tiễn khách đi , sau này không cho bọn họ vào cửa nửa bước ''