Đến sáng hôm sau cô đi đến bệnh viện để tìm Tử Nam, nhưng khi mới tới cửa thì đã bị Vân Kiều chặn lại .
" Mày đến đây làm gì,
chính mày đã hại anh ấy ra nông nổi này đấy.
".
" Vân Kiều, tôi chỉ muốn thăm anh ấy 1 chút mà thôi.
" .
" Thăm cái gì mà thăm ,
Tử Nam đã được đưa đến nhà xác rồi,
anh ấy không có ở đây. ".
Tố Di nghe xong thì không thể tin vào tai của mình nữa rồi, thật sự là không thể tin được...
.
" Không, không .
.
.
anh ấy không có chết đâu .
".
"Hức.
.
hức.
".
" Tố Di cháu về nhà đi ,
2 đứa đến đây là được rồi, chuyện này cũng là 1 phần lỗi của nó cho nên bác sẽ không trách cháu đâu .
".
" Còn Vân Kiều nữa ,
Tử Nam nó đã chết rồi,
cho nên nó sẽ không lấy cháu đâu .
".
'' Bác trai .
cháu .
".
Vân Kiều mặc dù không muốn, nhưng mà người chết rồi thì đành thôi vậy ,
sau đó thì cô ta liền quay người rời đi .
Ở đây chỉ còn Mạc Thống, Hứa Thành và Tố Di mà thôi .
" Bác trai anh ấy chết khi nào vậy ? .
"
" Rạng sáng hôm nay .
"
Tại sao lại trùng hợp đến như vậy chứ? Gần rạng sáng cô cũng nằm mơ như vậy nữa .
" Trước khi chết nó có nói là nó có lỗi với cháu ,
mong cháu sau này có thể sống hạnh phúc và đừng có hận nó nữa, nếu không nó sẽ không siêu thoát được .
" .
" Bác .
.
bác trai .
là tại cháu ,
tại cháu cho nên anh ấy mới chết. hức .
.
hức .
" .
" Không đâu ,
nó chính là số mạng hết cả rồi .
'' .
Tố Di khóc như mưa vậy ,
bởi vì cô không thể nào chấp nhận được cái sự thật tàn khốc như thế này được .
" Hứa Thành đưa con bé về đi .
" Mạc Thống quay qua nói với vệ sĩ.
" Được.
".
.
.
" Bác trai ,
bác có thể cho con nhìn anh ấy lần cuối có được không? Con xin bác đấy.
" .
"Ừm.
".
Sau đó thì Hứa Thành cũng dẫn cô đi ,
vừa tới nhà xác thì đã thấy có rất nhiều nhân viên y tế ở đây .
Tố Di đi lại mở tấm vải trắng lên, thì thấy đây chính là anh ,
anh ấy đã chết thật rồi sao ,
cả người thì lạnh ngắt.
Người con gái khụy người xuống rồi ôm lấy cơ thể của người đàn ông .
"Hức .
.
.
hức.
.
.
xin lỗi anh .
xin lỗi anh .
".
Cảnh tượng này nó quá là đau lòng đi ,
Tố Di hôn lên mặt của anh , chẳng phải anh ấy rất thích hôn sao ? .
Còn rất nhiều điều cô chưa thể nói với anh mà ,
có rất nhiều thứ cô muốn tâm sự với anh ,
cô không muốn anh phải chết như thể này đâu .
" Tố Di về thôi,
cậu chủ đã chết thật rồi. .
" .
" Không .
. không .
"
"Nếu cô không muốn cậu ấy chết,
vậy tại sao lúc ấy lại ra tay chứ .
Yếu điểm của cậu ấy chính là cô mà ,
lúc trước tôi đã nói là cô đừng có nói khích cậu ấy ,
từ nhỏ cậu chủ rất sợ bị bỏ rơi cho nên cậu ấy cũng sẽ sợ cô bỏ đi .
" .
" Cho tôi thêm 10 phút nữa đi.
" .
Hứa Thành nghe vậy thì cũng đi ra ngoài,
ở bên trong phòng bây giờ chỉ còn 2 người mà thôi.
Tố Di sờ lên mái tóc của anh rồi hôn nhẹ lên đó :" Tử Nam em xin lỗi anh ,
rất xin lỗi anh .
".
.
" Nếu có kiếp sau thì em sẽ bù đắp lại cho anh ,
em biết là anh yêu em ,
nhưng mà anh chỉ quá chiếm hữu mà thôi ,
chứ mà chưa từng làm hại em, chỉ có em làm hại anh mà thôi ".
.
.
Một lát sau thì Tố Di cũng đi ra ,
Hứa Thành đưa cô về nhà .
Hai người lên xe thì cũng nói chuyện qua lại mà thôi, nhưng mà sẽ có 1 chút xa cách .
" Tố Di cái này đưa cho cô.
" Hứa Thành đưa 1 tấm ảnh và 1 cái điện thoại cho Tố Di .
" Cái này là ở trong túi quần của cậu ấy ,
bác sĩ đã đưa lại cho tôi, bây giờ tôi đưa lại cho cô ".
.
"Um .
".
.
Là điện thoại của anh ấy và 1 tấm ảnh ,
đây là ảnh mà 2 người đã đi chơi với nhau mà ,
ở sau lưng còn có câu " anh yêu em " nữa.
.
Tố Di cười đau khổ,
khi mà được tự do rồi thì không nghĩ bản thân của mình nó lại trở nên đau đớn như vậy đấy.
.
" Cảm ơn .
"
"Ừm.
".
" Sau này cô nhớ giữ gìn sức khỏe.
.
"
"Ừm, tôi biết rồi .
"
" Có cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho tôi .
" .
"Vâng .
".
.
Khi gần về đến nhà thì trời lại đồ mưa, ngày hôm nay lại mưa ,
tâm trạng của cô cũng chẳng tốt gì mấy ,
nó vô cùng tồi tệ, chẳng lẽ ông trời cũng thấy cô đang buồn hay sao đây .
" Dù đây ,
cô đi cẩn thận .
"
"Được.
.
".
"Đừng để bị ướt ,
bây giờ cô chỉ có 1 mình mà thôi, vậy nên hãy tự che ô cho chính mình,
và hãy sống tốt ,
cậu chủ không còn nữa cho nên sẽ không có ai bảo vệ cô nữa .
".
" Tôi sẽ tự bảo vệ lấy mình ".
.
Nói xong Tố Di liền bước xuống xe ,
có ô rồi thì cô cũng sẽ không bị ướt mưa nữa. Nhưng mà gò má của cô nó đã ướt rồi, ướt vì đang khóc ,
khóc vì người coi yêu nhất đã bỏ cô mà đi rồi .
Ngày cô buồn nhất thì ông trời cũng đã đổ cơn trưa ,
cô khóc và ông trời cũng đã khóc. Ai cũng khóc cả ,
khóc vì sự lựa chọn của chính mình .
.
.
Nếu ngày hôm qua cô không đâm anh ấy ,
cho dù là vô tình hay cố tình đi chăng nữa thì anh ấy cũng không có chết như thế này .
Hối hận thì cũng đã muộn màng rồi, nhưng mà anh ấy ra đi quá đột ngột, chẳng phải bác sĩ đã nói có thể sống tới 1 tuần hay sao ,
ấy vậy mà chưa đến 24 giờ nữa thì anh ấy đã ra đi rồi,
cô hối hận khi không đến thăm anh ấy sớm hơn ,
càng nghĩ thì cô lại càng day dứt lương tâm của chính mình hơn.
Mưa xối xả, nhưng Tố Di đi rất chậm. Bước chân càng lúc càng nặng trĩu ,
nó giống như là có cục đá đang đè lên cơ thể của cô vậy ,
vừa đi vừa cảm thấy đau nhói ,
mà đó chính là nỗi đau ở trong tim của mình .
Đến cuối cùng thì vẫn chừa cho cô 1 con đường lui sao. ? .
.
Là nhà họ Mạc đang bù đắp cho cô ư !
, nhưng nói gì đi chăng nữa thì cô cảm thấy rất hối lỗi , phải chi mà có thể ngồi xuống nói chuyện thì hay biết mấy, nhưng tiếc là thời gian 1 khi đã trôi qua rồi thì không thể nào mà quay lại được nữa rồi .