Cô Hầu Câm Của Công Tước

Cô Hầu Câm Của Công Tước

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tiểu Cam Cam
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 192,347
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Ngược
     
     

Đám đông nghe thấy cô bé nói cũng cảm thấy có lý, ánh mắt đổ dồn về phía tên nào đó, gã có chút chột dạ buông bàn tay đang giữ lấy Tinh Nhi ra, dường như thẹn quá hoá giận liền chỉ thẳng tay vào mặt cô nhóc chỉ mới 8 tuổi rổi thét lớn:

" Chẳng qua tao thấy mày một mình tưởng lạc đường cho nên có ý tốt thôi, mày có ý gì, bảo tao bắt cóc à?".

Tinh Nhi nhỏ người nhưng lớn giọng, cô nhìn chằm chằm vào tên trước mặt rồi nói:

" Có người tốt nào lại quát tháo vào mặt một đứa trẻ không? Hơn nữa chú tốt hay không ai mà biết, tôi phải đảm bảo sự an toàn của bản thân lên trên tất cả".

Chỉ là một đứa nhóc 8 tuổi nhưng khi nói chuyện lại chẳng có ai dám chen vào, tên đó cảm thấy không thể nói bằng miệng liền động tay động chân, nắm lấy cổ tay của Tinh Nhi rồi siết thật mạnh, cố tình bấu móng tay vào da thịt mỏng manh của cô bé.

" Quá lắm rồi đấy, còn trẻ mà lại nói năng hỗn hào như thế, đúng là không có ai dạy dỗ".

" Bỏ ra, ông chú này, đau!

".

Lần đầu tiên Tinh Nhi cảm thấy thế giới này không đẹp như bản thân tưởng tượng, cô ghét Vũ Phong vì tên đó không chịu nghe lời. Tiểu thư nhỏ sống trong gia đình danh giá gặp phải chuyện không như ý liền không chấp nhận, muốn mọi thứ phải xoay quanh mình, Vũ Phong đáng ghét nhưng ít ra cậu không đáng sợ thế này.

Lúc gã kia giơ tay định tát cô bé thì một con dao phi đến khiến cho gã đau quá phải bỏ Tinh Nhi ra rồi ngồi sụp xuống đất thất thanh gào ghét.

Tinh Nhi sợ đến mức nước mắt giàn giụa, một bàn tay bế lấy cô bé đang quỳ dưới đất, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trung hoà giữa trẻ con và người lớn của cậu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào gã đàn ông đang nằm trên đất, vòng tay của cậu dịu dàng khiến cho cơn sợ hãi trong lòng cô bé chợt biến mất.

Vũ Phong không nhìn Tinh Nhi nhưng bàn tay đặt ở sau lưng cô bé không ngừng vỗ về trấn an, cậu mở miệng:

" Rốt cuộc ông đang định làm cái gì".

Người đàn ông bị thương không thèm nói lý lẽ, nhanh chóng la thét:

" Quý tộc chém người rồi, đúng là cậy quyền cậy thế, chỉ biết ức hiếp những người không có chỗ dựa!

!

!

!

!

!

".

Vũ Phong nhíu mày không hiểu gã điên này đang nói cái gì nữa, nhưng mà trong mắt quần chúng, người bị thương là người bị hại, lại thêm bất mãn đối với quý tộc được gã khơi dậy cho nên nhanh chóng nhìn về phía Vũ Phong với ánh mắt giận dữ.

Tinh Nhi lúc này sợ rồi, cô bé chưa từng nhìn thấy ánh mắt khinh miệt và những câu từ thô tục, mà bây giờ những thứ đó đều nhắm thẳng về phía của cô.

Muốn về nhà!

!

!

Cô bé gục đầu vào vai của cậu, không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa.

Vũ Phong vốn muốn nói rõ sự việc nhưng đám đông dưới sự thúc giục của gã nằm trên đất đã nhanh chóng xông đến, cậu không còn cách nào khác ngoài việc rút kiếm ra tự vệ.

" Đấy, còn định dùng bạo lực nữa cơ, quả nhiên tay sai của quý tộc cũng như thế, cậy thế chủ mà ức hiếp người dân".

Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã có người xông đến, trên tay cầm một miếng ván gỗ làm vũ khí, Vũ Phong né đòn rồi dùng sống kiếm đập vào gáy của người đó, cậu không có ý muốn làm tổn thương bất cứ ai nhưng lại không biết cách nói chuyện, còn cái gã đang bị thương thì vẫn cứ gào thét thao túng đám đông, cậu ôm Tinh Nhi trên tay lại phải đối mặt với người đông thế mạnh, không có gì lạ khi chỉ vài phút trôi qua đã không trụ nỗi.

Có kẻ ác độc dùng cả dao chém cậu, Vũ Phong chỉ là cậu nhóc 14 tuổi, bị chém đến mức máu chảy đầm đìa, dù có như thế cậu vẫn nhất quyết không để cho cô chịu bất kỳ tổn hại nào.

Tinh Nhi khí thế chẳng còn uy phong như ban đầu, nhìn thấy cậu bị chém rách cả da, cô sợ hãi mà van xin:

" Đừng có đánh nữa, ngừng lại đi, ngừng lại đi mà!

!

!

".

Vài kẻ ác ý nhận ra Tinh Nhi chính là điểm yếu của cậu, liền vung dao hướng về phía cô bé, cậu chỉ có thể dùng thân mình làm lá chắn. Cô bé cũng nhận ra bản thân chính là gánh nặng, gấp gáp mà lên tiếng:

" Bỏ tôi xuống đi, anh mau bỏ ra".

Cậu vẫn không bỏ, ôm cô vào lòng.

" Sao anh lại lỳ như thế chứ, chẳng bao giờ chịu nghe lệnh, mau bỏ tôi xuống rồi chạy đi mà!

!

!

!

!

".