Cô Hầu Câm Của Công Tước

Cô Hầu Câm Của Công Tước

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tiểu Cam Cam
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 192,201
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Ngược
     
     

Cô gái nhỏ ngất đi, gương mặt của người đàn ông vẫn chưa hề mất đi sự tức giận mặc dù hắn cũng không làm đến cùng.

Ba Lạc Bá Tư đứng lên đi ra khỏi phòng, chẳng biết tiếp theo đây hắn sẽ làm cái gì.

Chỉ mong hắn thấy cô đáng thương, nể tình từng trị thương giúp hắn mà giơ cao đánh khẽ.

Lưu Ly tỉnh lại trong trạng thái mơ hồ, xung quanh tối đen như mực, cô khẽ phát ra âm thanh, cử động tay chân thì liền cảm thấy như có vật gì đó cản trở, mờ mịt hướng tầm mắt lên phía cổ tay phải liền thấy trên đó là một chiếc còng.

Cô đang bị trói lại ở trong căn phòng tối tăm.

" Ưm" - Lưu Ly hoảng loạn.

" Tỉnh rồi?".

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ đang chớm nở trong đầu cô, người đàn ông ngồi ở sofa chậm rãi tiến đến gần cô, hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ dài đến chân, từng bước từng bước áp sát khiến cho cô gái nhỏ sợ hãi lui về sát đầu giường.

Như con thỏ nhỏ bị báo đen dồn vào chân tường, Lưu Ly hoang mang vừa nhìn hắn vừa nhớ đến lý do vì sao bản thân lại lâm vào hoàn cảnh này.

Ba Lạc Bá Tư đè lên trên người cô, thân thể hắn cường tráng, khối cơ bụng chắc nịch, nước da màu đồng rắn rỏi hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Đôi mắt kiêu ngạo nay lại phát ra vài tia thâm hiểm hệt như rắn độc, Lưu Ly hoàn toàn bị tê liệt, cô hít thở không thông, nằm đó yếu ớt phát ra âm thanh như muốn nói gì đó.

" A...

. ưn.

.

.

".

Giống hệt chú cún đang cầu xin chủ nhân điều gì đó vậy.

Người đàn ông chẳng mảy may cảm động hay mủi lòng, kéo cái chăn đang đắp trên người cô xuống. Lúc này cô gái nhỏ mới phát hiện bản thân chẳng có lấy một mảnh vải che thân, Lưu Ly chật vật muốn thoát khỏi hắn, cơ thể cô run rẩy nhưng vẫn cố gắn di chuyển, điều này đương nhiên khiến cho người đàn ông giận ra mặt, hắn nắm lấy cổ chân kéo cô trở về vị trí cũ sau đó leo lên giường.

" A".

Nước mắt giàn giụa như mưa, cô gái nhỏ sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn. Lưu Ly co rúm xoay người sang một bên nhưng càng như thế thì Ba Lạc Bá Tư càng không muốn bỏ qua, hắn nắm lấy bả vai nhỏ nhắn bắt ép cô phải đối diện với mình.

Căn phòng u tối càng khiến cho cô bất an, ngay cả thở cũng chẳng dám.

Người đàn ông như quỷ Satan không chút lưu tình đâm xuyên vào trong cơ thể, cô gái nhỏ thét lên đầy chói tai, bàn tay bị xích không thể di chuyển không ngừng giật mạnh khiến cho cổ tay trầy xước, tay còn lại được tự do nhanh chóng đặt trên lồng ngực vạm vỡ kia không ngừng đẩy hắn ra.

Sức lực nhỏ nhoi của cô mà lại muốn chống đối với hắn? Người đàn ông chẳng thèm để tâm đến sự phản kháng yếu ớt đó, kéo ra một đoạn rồi lại tiếp tục nhấp hông.

" Nga.

.

. a. ưn.

.

. huhu.

.

.

".

Lưu Ly bất lực nằm trên giường gào khóc, yếu nhược lắc lắc đầu, nắm tay nhỏ đấm vào lồng ngực của hắn chỉ mong người đàn ông thấy đau mà buông bỏ.

Ba Lạc Bá Tư nắm lấy một bên đẫy đà, bóp chặt khiến cho nó biến dạng, căng tròn như sắp nổ tung. Nước mắt của cô khiến cho hắn khó chịu, đã vài lần muốn ngừng lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô chọn tiền muốn rời khỏi hắn thì người đàn ông lại như phát điên, hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, phần dưới kia bành trướng cứ nhằm vào hoa viên chật hẹp đẩy vào.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu, dù cô có làm gì thì người đàn ông cũng không hề có ý định sẽ buông tha, tiếng da thịt chạm vào nhau bôm bốp khiến cho người nghe nóng mặt, giọng khàn đặc của hắn hệt như thú dữ đang xâu xé con mồi. Mà lúc này cô gái nhỏ chẳng còn khả năng chống đối, xụi lơ nằm trên giường mặc cho hắn phát tiết.

Đến khi đạt đến cao trào, ngài công tước điên cuồng thúc hông, nhanh chóng phóng thích tất cả lên trên bụng cô.

Lưu Ly bị giày xéo đến đáng thương, nơi mềm mại kia đỏ ửng, yếu ớt run rẩy thành từng đợt, cô xụi lơ.

Nằm trên giường, thi thoảng phát ra âm thanh thút thít.

Người đàn ông đứng lên cởi khoá sắt cho cô, đi đến ngồi xuống sofa, giọng nói trầm mang theo tia lạnh lùng vang lên:

" Xong rồi còn không mau cút?".

Cô gái nhỏ cố gắng ngồi dậy, nước mắt không ngừng rơi dù đã cố kìm nén, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng.