Ngày thứ ba, địa điểm đánh dấu là trạm lương thực, phần thưởng nhận được là một cân mì bột ngô.
Địa điểm đánh dấu ngày hôm nay còn chưa xuất hiện, nhưng Tống Thần đã quá thất vọng với mức độ bủn xỉn của cái hệ thống hỗ trợ này rồi.
Phần thưởng của hệ thống đánh dấu nhà người ta đều là hàng trăm cân bột mì trắng, hàng trăm cân thịt hoặc một tem phiếu xe đạp hay không gian di động gì gì đó. So ra thì cái hệ thống hỗ trợ này của hắn chẳng là cái lông chân gì cả, chỉ có thể miễn cưỡng cải thiện sinh hoạt hàng ngày của hắn thôi.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với bản tính ham ăn biếng làm của Tống Thần, hắn cảm thấy sự hỗ trợ bên ngoài quả nhiên là không đáng tin cậy chút nào hết, hắn vẫn phải tự mình tìm cách thay đổi cuộc sống sinh hoạt hiện tại thôi.
Việc đầu tiên cần giải quyết là công việc hiện tại của hắn.
Sáu giờ phải rời giường, bảy giờ phải đi làm, một ngày thì hết mươi mấy tiếng đồng hồ là vùi mặt trong nhà máy rồi. Qua một khoảng thời gian nữa, thời tiết sẽ trở nên nóng hơn, nhà máy sẽ chẳng khác gì một cái lò lửa hết.
Tống Thần không thể chịu đựng nổi sự gian khổ của cái cuộc sống này nữa.
Nhưng bây giờ, muốn đổi việc lại khó khăn đến vậy, chỉ cái phần công việc là thợ nguội học việc này của hắn thôi là đã khiến cho bao nhiêu người phải hâm mộ rồi. Nếu như ý tưởng này của Tống Thần bị người khác biết, chỉ sợ là bọn họ sẽ mắng hắn là đó không biết tốt xấu cũng nên.
"Thần Nhi!
"
Đang lúc hắn còn đang suy tư, Từ Tiền Tiến đã nhìn thấy Tống Thần đang đi phía sau đám người rồi. Cũng chẳng có cách nào, đã là người đẹp trai thì ngay trong cái thế giới phủ đầy những gam màu xanh đen xám xịt này, cũng sẽ tỏa sáng lấp lánh thôi.
Từ Tiền Tiến là người có gốc ở Tứ Cửu Thành, khi nói chuyện anh ta sẽ thường kéo dài âm “Nhi”, đây là thói quen của mọi người, gọi Tống Thần bằng biệt danh cũng là cách thể hiện mối quan hệ thân thiết với nhau.
"Hôm nay thím Lưu sẽ đến khu nhà của chúng ta, hay là cậu chạy về gặp thím Lưu một hồi, nhờ dì ấy tìm cho một đối tượng. Cậu cũng đã già đầu rồi, cũng nên tu tâm đi là vừa rồi đấy.
”
Tuy rằng bằng tuổi nhau, nhưng Từ Tiền Tiến khi nói chuyện với Tống Thần vẫn thường có thái độ như là bậc cha chú trong nhà đang khiển trách cháu chặt của mình.
Những người khác cũng không cảm thấy những lời vừa rồi rồi Từ Tiền Tiến có gì đó không đúng. Ai bảo cái ấn tượng rằng Tống Thần không đáng tin cậy đã ăn sâu vào trong lòng bọn họ đến vậy.
Nghe Từ Tiền Tiến nói vậy, hai mắt Tống Thần sáng lên, khiến cho đôi mắt vốn đã rất đẹp của hắn lại càng thêm sáng ngời.
Mấy cô gái nhỏ bên cạnh cảm thấy trong lòng mình đang có một đàn nai con chạy loạn, xô đẩy lẫn nhau. Cho dù đã tự nhủ lòng là mình nên bị kiềm chế một chút, dè dặt hơn một chút, rồi lại hận không thể tiến lại gần hắn hơn một chút.
Tất cả các cô ấy đều hiểu rõ ràng, mặc dù không thể làm đối tượng của Tống Thần, nhưng nhìn ngắm vẻ ngoài xinh đẹp này thêm vài lần cũng không có gì sai cả.
Tống Thần cũng không mấy để ý đến ánh mắt của những người khác, hắn đã đẹp trai mấy đời rồi, đã quen từ lâu rồi.
Những lời Từ Tiền Tiến vừa nói đã truyền cảm hứng cho hắn. Hắn biết nên làm thế nào để thay đổi hiện trạng này rồi!