" Còn mấy ngày nữa đến lễ được nghỉ , cậu có muốn đi chơi ở Phủ Bắc này cho biết hay muốn về nhà ? " Nghị Phàm nhớ đến ngày lễ nên hỏi :
Ngày lễ này được nghỉ khoảng 11 ngày đang bàn tính rôm rả...
.
" Đến lễ , chưa biết. " Nói rồi lấy điện thoại nhắn tin :
" Cậu trả lời nhiều sẽ chết sao ? Mình hỏi nhiều cậu chỉ trả lời cục ngủng. " Vuốt mái tóc nhìn lên trên hỏi :
" Vậy cậu đừng hỏi , lười trả lời. " Vừa nhắn tin vừa đáp :
« đến ngày lễ , nương tử muốn về nhà hay đi đâu chơi không ? »
" Ok! Mình chấp nhận! " Cầm đồ vào nhà tắm , nước lạnh sẽ khiến hắn tỉnh táo.
Ở đây hắn không có người thân hay nơi cần đi , về nhà thì hắn không muốn xa Khinh Vũ nhiều ngày như vậy.
Thấy vẫn chưa trả lời , nghiên người chụp một ảnh cảm thấy là đẹp trai nhất gửi cho cô.
Cũng không có xem ? Khinh Vũ đang làm gì ? Đã lâu rồi!
.
.
.
Cầm điện thoại xuống giường mang giầy vào , chuẩn bị ra ngoài.
Từ phòng tắm ra , Nghị Phàm thấy Uy Bá mang giầy liền hỏi , hắn đã quên cuộc trò chuyện lúc nảy.
" Giờ này cậu còn muốn đi đâu ? Cửa lớn ký túc xá đã đóng rồi. "
" Đã biết , hóng gió. " Mở cửa ra ngoài.
Rầm.
.
.
Cửa được đóng lại.
Xì.
.
.
" Nghị Phàm cậu đừng để ý , lo đến hắn ta làm gì , cậu quan tâm đến nhưng hắn có cảm ơn hay không ? Còn nói cậu phiền nữa đó. " Mạnh Khương Đồ đã nhịn lâu khó chịu lên tiếng.
Trương Nhược Quán luôn là người thức thời , vẫn im lặng không nói vào , từ ngày đầu hắn đã nhân ra sự chênh lệch , chỉ có người ngu như Mạnh Khương Đồ mới không biết , dù sao Dương Nghị Phàm này gia đình cũng có danh tiếng mà vẫn chịu đựng lời nói của một người từ nơi khác đến , có nhiều khả nghi.
.
.
" Không sao. Mình tự nguyện. " Nói thêm một câu nữa mới lên giường.
Mạnh Khương Đồ : .
.
. Tức hắn.
.
.
Nhìn cổng đã đóng trên có camera.
.
.
Quay lại hành lang có cửa sổ lầu một , mở ra dễ dàng , đạp lên cửa sổ nhảy xuống , hai chân hữu lực dễ dàng chạm nền gạch. Bước đi.
.
.
Nếu ai thấy sẽ hô lên « có siêu nhân »
Đứng dưới ký túc xá nữ , cầm điện thoại điện cho cô.
Tít.
.
. Tít.
.
.
. Hết chuông vẫn không chịu nghe máy , làm hắn lo lắng.
Nhìn cổng đang đóng như bên nam , đi băng ra phía sau , nhìn cửa sổ đang đóng ở lầu hai , hắn nghĩ đến.
.
. Hình như cô ở lầu hai phòng 208.
Từ lúc chiều Phượng Khinh Vũ đã tập trung làm bản phân tích. Điện thoại đã để chế độ im lặng được cô quăng ở trên giường , đây cũng là thói quen của cô khi muốn tập trung vào công việc , vì đều này mà ba người bạn cùng phòng đã đi mua sắm rồi ngủ ở ngoài một đêm vui chơi.
.
.
Nếu cô biết anh đang lo lắng tìm cách vào ký túc xá nữ , gặp cô rồi xxx cô sẽ hối hận vì sơ ý quên đi anh.
.
. Để cả người mệt mỏi.
Vận chuyển nội lực phi lên , hai chân đạp vào tường nhẹ nhàng di chuyển , đến lầu hai cửa sổ , hai tay chụp vào vách cửa , dùng một tay để giữ còn tay kia thử mở.
Cạch.
.
. Cửa không khóa dễ dàng mở được.
Chui người vào hai tai đã nghe mọi thanh âm nữ nhân nói chuyện ồn ào.
.
.
Hai chân khẽ di chuyển nhìn số phòng 201 , 202 , đến khi thấy 208 mới gõ cửa.
Cốc.
. Cốc.
. Cốc.
Trong phòng Phượng Khinh Vũ đang tập trung gõ chữ thì nghe tiếng gõ cửa nghĩ.
Giờ này ai gõ cử ?