Sự im lặng trong căn phòng chỉ có đôi nam nữ đang ôm nhau...
.
người con gái thút thít dựa vào người đàn ông tựa như không còn chút sức lực nào.
.
.
người đàn ông ân cần vuốt nhẹ mái tóc.
.
.
đôi mắt mấp máy hiện lên sự đau lòng.
.
.
người con gái anh thương vậy mà lại thành ra như này.
.
.
đau lòng không thôi.
.
.
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
.
.
anh buông cô ra để cô dựa vào thành giường.
.
.
còn mình đi đến cửa lấy đồ ăn cho cô.
.
.
là một bát cháo nóng hổi.
.
.
khói bay nghi ngút trong có vẻ rất ngon cùng với một ly nước.
.
.
anh bưng đến đặt lên tủ đầu giường.
.
.
" Ăn chút cháo nha.
.
.
cả ngày hôm nay em chỉ ăn sáng thôi.
.
.
"
Anh nhẹ nhàng vỗ vàng cô gái trước mặt mình.
.
.
gương mặt hơi nhăn lại vì đau.
.
.
cô không muốn ăn nhưng nếu không ăn sẽ bị anh mắng.
.
.
bắt buộc cô phải ăn.
.
.
cô biết người đàn ông trước mặt mình là người thế nào.
.
.
nên đành chấp nhận ăn.
.
.
Anh bưng bát cháo thổi từng chút.
.
.
đút từng muỗng cho cô đến khi hết.
.
.
anh đưa ly nước.
.
.
anh gọi người làm lên bảo bưng xuống dưới nhà.
.
.
còn mình đi lấy khăn ấm lau người cho Đồng Dao.
.
.
anh thay một bộ đồ ngủ pijama cho cô.
.
.
nhẹ nhàng để không động vào vết thương.
.
.
anh đỡ cô nằm xuống giường.
.
.
kéo chăn.
.
.
còn mình thì lấy đồ đi tắm
Một lúc sau anh bước ra thấy Đồng Dao vẫn chưa ngủ.
.
.
cô nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng đêm sáng thật sáng.
.
.
anh đi đến nằm cạnh.
.
.
ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng.
.
.
thủ thỉ vài lời.
.
.
" Khuya rồi sao chưa ngủ "
Cô nắm lấy tay anh.
.
.
mắt vẫn nhìn ra ngoài.
.
.
không biết ánh trăng hôm nay sao lại thu hút cô như vậy.
.
.
cứ nhìn mãi không chớp mắt.
.
.
" Không có anh ngủ không được "
Anh mỉm cười nhẹ.
.
.
đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
.
.
đủ để sưởi ấm cô gái này.
.
.
anh đặt tay lên eo cô.
.
.
" Có anh ở đây.
.
.
em ngủ đi "
Câu nói cho cô cảm giác an toàn.
.
.
thôi không ngắm trăng nữa liền nhắm mắt lại ngủ.
.
.
nhưng bây giờ đến anh nhìn ánh trăng.
.
.
đôi mắt đượm lên sự nghi hoặc.
.
.
ai là người bảo Đồng Dao đứng lên bàn.
.
.
anh nhất quyết sẽ không tha cho người đó.
.
.
Kim Dương trở về khách sạn cùng Ngải Giai.
.
.
trong lòng cô như lửa đốt không biết Đồng Dao có sao không.
.
.
nhìn cách người đàn ông đó bảo vệ Đồng Dao rất lạnh lùng.
.
.
cô rất sợ thêm việc bị Ngải Giai ngăn cản.
.
.
cô bây giờ rất lo lắng.
.
.
Đang ngồi trong phòng với một tâm trạng vô cùng hỗn loạn lo lắng.
.
.
thì bất ngờ Ngải Giai bước vào.
.
.
cô nhanh chóng đứng dậy đi đến hỏi xem tình hình Đồng Dao như thế nào.
.
.
cô thật sự rất lo
" Đồng Dao sao rồi.
.
.
cậu ấy có ổn không.
.
.
anh đưa tôi đi gặp cậu ấy được không.
.
.
tôi thật sự rất lo "
Ngải Giai không nói gì.
.
.
điềm tĩnh bước đến rót hai ly rượu.
.
.
cầm đến đưa Kim Dương.
.
.
" Anh muốn làm gì.
.
.
"
" Uống đi rồi tôi nói em nghe tình hình của Đồng Dao "
Kim Dương thật sự không muốn uống.
.
.
nhưng cô vì lo lắng cho Đồng Dao nên một hơi đã uống cạn ly rượu trên tay.
.
.
sau đó đặt mạnh xuống bàn.
.
.
" Tôi uống hết rồi.
.
.
anh nói đi "
Ngải Giai nhếch mép.
.
.
chậm rãi thưởng thức ly rượu trên tay mình.
.
.
quả thật đúng là người của Lục Tư Thành.
.
.
rất điềm tĩnh nhưng vô cùng nham hiểm.
.
.
tính cách không khác gì nhau.
.
.
" Đồng Dao không sao bây giờ cô ấy đang được Chủ Tịch tôi chăm sóc em không cần lo "
Nghe xong lời này Kim Dương thở phào nhẹ nhõm.
.
.
bạn cô không sao.
.
.
nhưng.
.
.
sao cô cảm thấy mình không được tỉnh táo.
.
.
mọi thứ xung quanh cứ mờ ảo.
.
.
đầu vô cùng đau.
.
.
rồi ngã xuống giường trong tình trạng mất nhận thức