Ngày hôm sau nắng sớm tựa sương mai ánh nắng đẹp có hơi phủ sương mờ Lục Tư Thành tỉnh dậy không thấy Đồng Dao nằm bên cạnh...
.
qua qua quay lại anh thấy cô đang đứng bên ngoài ban công.
.
.
trên người khoác chiếc áo sơ mi tối qua của anh.
.
.
liền ngồi dậy đơn giản mặc mỗi chiếc quần tây đi ra ban công.
.
.
điều đầu tiên đó là anh ôm cô vào lòng.
.
.
cảm nhận được hơi ấm quen thuộc Đồng Dao mỉm cười.
.
.
" Dậy sớm thế không ngủ thêm à "
Giọng điệu ngọt ngào trầm lắng hỏi người phụ nữ của mình.
.
.
anh vùi đầu vào tóc cô cảm nhận hương thơm nhè nhẹ quyến rũ.
.
.
nắng sớm pha một chút sương khung cảnh đôi nam nữ đang quấn quýt nhau bên ban công đúng là rất hạnh phúc ngọt ngào.
.
.
" Hôm nay trời đẹp quá nên em muốn dậy sớm "
" Không lạnh à "
Nhìn lại cô cũng không cảm thấy lạnh mặc dù chỉ khoác mỗi chiếc sơ mi dài qua đùi một tí.
.
.
" Em không.
.
.
còn anh không thấy lạnh à "
Anh cười nhẹ xoa đầu cô bàn tay vẫn đan chặt vào vòng eo con kiến của Đồng Dao.
.
.
đầu tựa vào hõm cổ xem lại thành phẩm mình để lại những dấu ấn tình yêu đậm rõ trên cổ cô.
.
.
anh hài lòng với những gì mình làm.
.
.
" Có em đủ ấm rồi "
Đây là Lục Tư Thành lạnh lùng mọi khi hay sao hôm nay còn có thể nói được như vậy.
.
.
đúng là ai yêu vào cũng thế liền thay đổi 180 độ không khác biến thành một con người hoàn toàn khác.
.
.
chẳng còn là bản thân trước kia nữa.
.
.
Ôm nhau được một hồi lâu.
.
.
nắng lên cũng đã cao sương cũng đã mờ dần thay vào đó là khung cảnh thành phố Bắc Kinh hiện trước mặt.
.
.
tiếng chim hót ríu rít.
.
.
âm thanh trong trẻo vui tai.
.
.
hai người vệ sinh cá nhân một chút sau đó thay và soạn đồ để kịp chuyến bay tối nay.
.
.
đêm nay hai người sẽ cùng Ngải Giai Kim Dương và Tiểu Thụy sẽ quay về Thâm Quyến.
.
.
Tô Lạc biết hôm nay anh sẽ bay về Thâm Quyến nên muốn đến gặp anh nhưng tiếc rằng anh lại không muốn gặp cô.
.
.
công việc ở đây cũng đã xử lý hết những việc không quan trọng anh đều giao cho Tiểu Thụy.
.
.
cả ngày hôm nay anh chỉ giành thời gian cho cô gái nhỏ của mình còn lại mọi chuyện đều không quan tâm.
.
.
anh cũng đã tắt điện thoại không muốn ai làm phiền mình chăm sóc bảo bối nhỏ của mình.
.
.
nhưng Tô Lạc vẫn muốn tìm anh nên đã đến nhà gặp trực tiếp.
.
.
" Chào cô.
.
.
cô tìm ai "
Mọi người giúp việc hỏi Tô Lạc.
.
.
" À.
.
.
tôi là bạn của Lục Tư Thành.
.
.
có thể cho tôi vào không "
" Bạn cậu chủ ?.
.
.
à mời cô vào "
Người giúp việc không hề biết Tô Lạc là ai nên đã mở cửa cho cô ta vào.
.
.
có lẽ một lát nữa cô ấy sẽ hối hận vì quyết định này của mình.
.
.
" Cô chờ một chút.
.
.
để tôi lên gọi cậu chủ "
Tô Lạc gật đầu ngó nghiêng xung quanh căn nhà.
.
.
" Cậu chủ.
.
.
có người tìm cậu.
.
.
người đó nói là bạn của cậu "
" Được rồi xuống đi.
.
.
tôi xuống liền "
Người làm vâng lời đi xuống dưới.
.
.
" Hửm.
.
.
anh à ai tìm anh thế ?"
" Anh cũng không biết.
.
.
anh xuống dưới "
Anh vừa định đi thì đã bị cô kéo lại.
.
.
" Em muốn đi.
.
.
bế em đi "
Ánh mắt nũng nịu này làm Lục Tư Thành rung động.
.
.
quá đỗi đáng yêu nên đành bế cô xuống nhà.
.
.
Tô Lạc đang nhìn xung quanh thì đập vào mắt cô là cảnh tượng Lục Tư Thành đang bế Đồng Dao xuống lầu.
.
.
hơn nữa còn cười nói rất vui vẻ.
.
.
nụ cười này cô ta chưa bao giờ được thấy.
.
.
đúng là tức chết mà
Dường như thấy Tô Lạc nên Lục Tư Thành liền trở về gương mặt lạnh như băng của mình.
.
.
Đồng Dao cũng khá ngượng ngùng.
.
.
" Đến đây làm gì "