Đằng Long sau khi đứng vững ,
tức giận nhìn La Chí phừng phừng lửa hận ...
- Anh Hạo , anh để thuộc hạ của mình hỗn láo với Tôi thế à .
Cmn Có tin tôi bắn vỡ đầu nó không ?
Lục Hạo nhếch môi , bước đến gần hắn .
.
- Lần sau giữ mồm giữ miệng một chút ,
ba cậu không dạy được cậu thì để Lục Hạo tôi dạy cũng không sao.
.
Còn thâm tình vỗ vỗ lên vai hắn như răn dạy một đứa trẻ , nhẹ nhàng nói tiếp.
- Người của Tôi chỉ Tôi có quyền quyết định sự sống chết.
Cậu.
.
Anh cười lạnh lẽo.
.
- Không đủ tư cách.
Hai tay Đằng Long cung chặt , cúi gầm mặt không nói thêm gì nữa, vì hắn rõ ràng biết Lục Hạo nói được sẽ làm được.
Lục Hạo thu lại nụ cười ,
ôm lấy Bạch Tư Vũ bước qua Đằng Long.
Lúc này họ đối diện với Bạch Thiển và Trác Tư Sở, hai người cũng không có ý dừng lại bước chân.
.
Bất ngờ Bạch Thiển lên tiếng .
.
- Nếu đã đến bước này thì hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ.
Lời ông ta nói ra , như một câu buông bỏ rõ ràng , Bạch Tư Vũ không tỏa ra cảm xúc gì cả .
Cô vẫn im lặng nhìn về phía trước.
Trác Tư Sở quan sát Bạch Thiển thật kĩ mọi cảm xúc của ông ta ,
Trác Tư Sở đều muốn thu lấy.
.
Lục Hạo không quay người chỉ vọn vẹn nói một câu.
.
- Anh Bạch có thể yên tâm.
.
Nói rồi hai người nhanh chóng ngồi vào xe , Bạch Tư Vũ vẫn còn trầm tư suy nghĩ .
.
Qua một lúc Lục Hạo vén tóc cô
- Đang nghĩ chuyện gì ?
Bạch Tư Vũ ngẩng mặt nhìn anh , đắn đo một chút cô nói.
.
- Lục Hạo , anh có thể giúp em một chuyện được không.
.
?
Lục Hạo rất nhanh không cần suy nghĩ.
.
- Em nói đi.
Bạch Tư Vũ lấy điện thoại ra , đưa cho anh xem một tấm ảnh
- Anh có thể giúp em tìm người này được không ?
Nhìn qua tấm ảnh , sắc mặt Lục Hạo liền thay đổi ,
anh hỏi.
.
- Người này với em có quan hệ gì ?
Bạch Tư Vũ cũng nhìn ra thái độ lạ của anh , cô chỉ trả lời đại khái qua loa.
.
- Là một người quen , anh có thể giúp em không.
.
?
Lục Hạo nhìn cô , anh không hỏi thêm , khẽ gật đầu.
- Được.
.
Nghe anh đồng ý , Bạch Tư Vũ nhẹ lòng mỉm cười ,
chỉ là nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất đẹp , khiến Lục Hạo có chút hoa mắt.
Cô rất ít khi cười , Lục Hạo thường hay quan sát cô.
Bạch Tư Vũ có thể giả câm bao nhiêu năm qua ,
cô luôn yên lặng để ai cũng nghĩ rằng cô vô hại.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng yên ả như nước .
Ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài.
Ngày hôm nay từng chút anh lấy được lòng tin của cô ,
hé mở từ từ những bí mật cô đang giấu kín.
.
Nhưng lại bất ngờ thay , Bạch Tư Vũ lại đang cần tìm người này.
.
Một người mà bao năm qua anh cũng đang tìm kiếm.
Lúc này điện thoại của Lục Hạo vang lên ,
nên cuộc nói chuyện bị dán đoạn .
.
Bạch Tư Vũ cũng không làm phiền anh nữa , đêm qua vừa mất sức lại mất ngủ .
Nên cô mệt mỏi nhắm mắt, nghỉ ngơi một chút.
.
Trên một chiếc xe khác , Somcha đeo kính đen nhìn xe Lục Hạo đến khi khuất dần .
Khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng vẫn không che đậy được tức giận.
.
Đằng Long ngồi bên cạnh cười cười.
.
- Cô thấy đấy ,
tôi nói có sai không , đêm qua Lục Hạo bỏ rơi cô là vì cô gái đó.
Là một đại tiểu thư từ bé ,
Somcha muốn gì được đấy ,
hô mưa gọi gió ở cái thành phố Bangkok này chưa bao giờ ai dám nói với cô ta hai từ không được.
Hôm qua Lục Hạo chỉ vừa nghe một cuộc gọi ,
không xem mặt mũi cô ta ra gì cứ thế nói có việc bận, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Để cô ta đứng đó chẳng hiểu cớ sự ra sao.
.
Sáng hôm nay tình cờ gặp Đằng Long ở khoang tàu ,
mới biết ra mọi chuyện , sự thật này quá đả kích cô ta rồi.
Thật lòng Somcha còn khó lòng tin là thật , vì thời gian trước đây cô ta đã cho điều tra Lục Hạo vốn không có phụ nữ bên cạnh.
.
Đằng Long biết cô ta không tin ,
bảo cô ta cứ lên xe ngồi trước mọi chuyện rồi sẽ rõ.
.
Thật là qua rõ ràng đấy chứ.
.
Chẳng những là phụ nữ , còn là phụ nữ đẹp .
Cô gái này đêm qua Somcha đã gặp qua , vẻ đẹp thanh thuần ngọt ngào này chỉ cần là đàn ông không ai không bị mê luyến.
Móng tay sắc nhọn đâm vào da đến đau nhói.
.
Đằng Long hắng giọng.
.
- Tôi biết cô rất tức giận tôi cũng thế , Bạch Tư Vũ là con gái nuôi của Bạch Thiển , Ba mẹ nuôi của cô ta muốn tôi và cô ta đính hôn.
Không ngờ , cmn Bạch Tư Vũ thấy Lục Hạo có quyền có thế , nên hất tôi qua một bên mà quyến rũ lấy anh Hạo.
Mẹ nó.
.
Somcha nhìn Đằng Long , hắn ta gật đầu khuôn mặt không một tý nào là giả.
.
Somcha vẫn còn hoài nghi.
.
- Nhìn vẻ ngoài non nớt thế ,
xem ra không phải vậy.
.
Đằng Long cười.
.
- Non nớt ? mẹ nó kĩ thuật trên giường cô còn thua xa đấy.
.
Lời nói vừa vuột miệng đổi lại ánh mắt sắc lẹm của Somcha.
Đằng Long cười hì hì.
.
- Tôi đùa ấy mà ,
loại đàn bà bẩn thỉu đấy ông đi không cần .
Nhưng dù sao tôi và cô phải lấy lại mặt mũi chứ.
Somcha liền lạnh lẽo phản bác.
.
- Lục Hạo không có lỗi .
.
Đằng Long bất ngờ với sự mê muội của Somcha nhưng càng đúng ý hắn.
.
Hắn vội hùa theo.
.
- Phải .
.
phải .
.
người như anh Hạo dĩ nhiên đàn bà điều muốn được bên cạnh anh ấy, cũng chỉ tức thời bị Bạch Tư Vũ lừa gạt mà thôi.
.
Lúc này sắc mặt Somcha mới dịu xuống .
.
Bỗng cô ta nói một câu.
.
- Nhưng Bạch Tư Vũ phải trả giá vì dám cướp người đàn ông của Tôi.
.
Quay đầu nhìn Đằng Long.
.
- Anh không phải muốn dạy dỗ cô ta sao ?
Đằng Long cười lớn.
.
- Quả nhiên cô rất thông minh .
.
Rồi xoa tay nói tiếp.
- Hai ngày nữa có buổi gặp mặt làm ăn giữa Ba cô , Chú Cửu cùng Lục Hạo .
Chân mày Somcha chau lại muốn nghe hắn nói tiếp.
- Đường đua ngựa Chiang Mai là của ba cô đúng không.
.
?
- Anh.
.
?
Đằng Long nhanh miệng nói tiếp .
.
- Cô yên tâm ,
tôi chỉ cần cô hậu thuẫn sẽ không ảnh hưởng đến cô .
Suy nghĩ một chút , Somcha mới gật đầu , môi đỏ nhấn mạnh.
.
- Không được chạm đến Lục Hạo.
.
- Biết rồi , biết rồi ,
cô có thể yên tâm.
.
Đằng Long cúi đầu cười đầy nham hiểm, nghĩ đến cảnh tưởng ngày hôm ấy ,
thú vị đây.
.