Chương 1 - Mẹ Ơi, Mẹ Có Sợ Gặp Quả Báo Không?
Chương 2 - Cô Chắc Chứ?
Chương 3 - Tôi Không Thích Phụ Nữ Chơi Trò Lạt Mềm Buộc Chặt
Chương 4 - Ấn Đoạn Nghĩa Tuyệt
Chương 5 - Già Mồm Cho Ai Xem
Chương 6 - Cô Gái Này Là Ai
Chương 7 - Vậy Nên, Tôi Bị Anh Đè
Chương 8 - Bộ Dạng Này Thật Khiến Người Ta Yên Tâm
Chương 9 - Có Phải Bây Giờ Con Không Thích Phụ Nữ Hay Không
Chương 10 - Xem Trọng Cô? Tôi Không Có Khẩu Vị Nặng Như Vậy
Chương 11 - Trai Đẹp Và Gái Xấu
Chương 12 - Phu Nhân Đến Rồi
Chương 13 - Con Nhất Định Phải Cưới Con Bé
Chương 14 - Anh Thật Sự Muốn Bồi Thường Cho Tôi Sao
Chương 15 - Con Điếm Cách Nhà Mày Chết Ở Đâu Rồi
Chương 16 - Mẹ Phải Giết Nó
Chương 17 - Tôi Cưới Cô Ấy, Khoản Bồi Thường Này Có Được Không
Chương 18 - Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 19 - Vậy Thì Tốt, Tôi Cũng Không Thích Em
Chương 20 - Người Đàn Ông Đó Nghèo
Chương 21 - Ôn Đình Vực, Mau Đến Cứu Em
Chương 22 - Người Đàn Ông Đó Chắc Là Sẽ Không Đến Cứu Cô Rồi
Chương 23 - Chồng À, Anh Đến Cứu Em Rồi
Chương 24 - Cô Ta Là Con Gái Nhà Nghèo
Chương 25 - Nếu Em Ngại Nhận Thì Có Thể Lấy Thân Báo Đáp
Chương 26 - Giấc Mơ Công Chúa
Chương 27 - Búp Bê Của Cô Bị Chôn Bên Ngoài
Chương 28 - Tại Sao Anh Lại Làm Tôi Mất Việc
Chương 29 - Đi Lĩnh Giấy Hôn Thú
Chương 30 - Tôi Nói Rồi, Tôi Rất Nghèo
Chương 31 - Có Cảm Giác Như Tìm Được Một Người Bố
Chương 32 - Mỗi Tháng Phải Đưa Tiền Cho Tạo
Chương 33 - Ôn Đình Vực Là Một Người Tốt
Chương 34 - Gọi Mẹ
Chương 35 - Tắm Uyên Ương
Chương 36 - Tôi Thật Sự Là Một Mỹ Nhân
Chương 37 - Ôm Ấp Yêu Thương
Chương 38 - Cô Gái Này Ngốc Thật
Chương 39 - Cô Giữ Miệng Sạch Sẽ Chút Cho Tôi
Chương 40 - Muốn Đánh Thì Đánh Nhanh Lên
Chương 41 - Thật Sự Là Giết Người Không Dùng Dao
Chương 42 - Khiến Ôn Đình Vực Mất Mặt Xấu Hổ
Chương 43 - Mặc Đồ Như Ôm Bom
Chương 44 - Khiển Đàn Ông Điên Cuồng Vì Bạn
Chương 45 - Đội Nón Xanh
Chương 46 - Lần Này Là Do Cảm Thấy Cô Bẩn
Chương 47 - Ôn Đình Vực, Anh Là Đồ Khốn Nạn
Chương 48 - Nếu Xin Lỗi Có Ích Thì Cần Cảnh Sát Làm Gì
Chương 49 - Tiên Sinh Của Cô Đẹp Trai Quá
Chương 50 - Ôn Đình Vực Đen Mặt
Chương 1 - Mẹ Ơi, Mẹ Có Sợ Gặp Quả Báo Không?
Chương 2 - Cô Chắc Chứ?
Chương 3 - Tôi Không Thích Phụ Nữ Chơi Trò Lạt Mềm Buộc Chặt
Chương 4 - Ấn Đoạn Nghĩa Tuyệt
Chương 5 - Già Mồm Cho Ai Xem
Chương 6 - Cô Gái Này Là Ai
Chương 7 - Vậy Nên, Tôi Bị Anh Đè
Chương 8 - Bộ Dạng Này Thật Khiến Người Ta Yên Tâm
Chương 9 - Có Phải Bây Giờ Con Không Thích Phụ Nữ Hay Không
Chương 10 - Xem Trọng Cô? Tôi Không Có Khẩu Vị Nặng Như Vậy
Chương 11 - Trai Đẹp Và Gái Xấu
Chương 12 - Phu Nhân Đến Rồi
Chương 13 - Con Nhất Định Phải Cưới Con Bé
Chương 14 - Anh Thật Sự Muốn Bồi Thường Cho Tôi Sao
Chương 15 - Con Điếm Cách Nhà Mày Chết Ở Đâu Rồi
Chương 16 - Mẹ Phải Giết Nó
Chương 17 - Tôi Cưới Cô Ấy, Khoản Bồi Thường Này Có Được Không
Chương 18 - Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 19 - Vậy Thì Tốt, Tôi Cũng Không Thích Em
Chương 20 - Người Đàn Ông Đó Nghèo
Chương 21 - Ôn Đình Vực, Mau Đến Cứu Em
Chương 22 - Người Đàn Ông Đó Chắc Là Sẽ Không Đến Cứu Cô Rồi
Chương 23 - Chồng À, Anh Đến Cứu Em Rồi
Chương 24 - Cô Ta Là Con Gái Nhà Nghèo
Chương 25 - Nếu Em Ngại Nhận Thì Có Thể Lấy Thân Báo Đáp
Chương 26 - Giấc Mơ Công Chúa
Chương 27 - Búp Bê Của Cô Bị Chôn Bên Ngoài
Chương 28 - Tại Sao Anh Lại Làm Tôi Mất Việc
Chương 29 - Đi Lĩnh Giấy Hôn Thú
Chương 30 - Tôi Nói Rồi, Tôi Rất Nghèo
Chương 31 - Có Cảm Giác Như Tìm Được Một Người Bố
Chương 32 - Mỗi Tháng Phải Đưa Tiền Cho Tạo
Chương 33 - Ôn Đình Vực Là Một Người Tốt
Chương 34 - Gọi Mẹ
Chương 35 - Tắm Uyên Ương
Chương 36 - Tôi Thật Sự Là Một Mỹ Nhân
Chương 37 - Ôm Ấp Yêu Thương
Chương 38 - Cô Gái Này Ngốc Thật
Chương 39 - Cô Giữ Miệng Sạch Sẽ Chút Cho Tôi
Chương 40 - Muốn Đánh Thì Đánh Nhanh Lên
Chương 41 - Thật Sự Là Giết Người Không Dùng Dao
Chương 42 - Khiến Ôn Đình Vực Mất Mặt Xấu Hổ
Chương 43 - Mặc Đồ Như Ôm Bom
Chương 44 - Khiển Đàn Ông Điên Cuồng Vì Bạn
Chương 45 - Đội Nón Xanh
Chương 46 - Lần Này Là Do Cảm Thấy Cô Bẩn
Chương 47 - Ôn Đình Vực, Anh Là Đồ Khốn Nạn
Chương 48 - Nếu Xin Lỗi Có Ích Thì Cần Cảnh Sát Làm Gì
Chương 49 - Tiên Sinh Của Cô Đẹp Trai Quá
Chương 50 - Ôn Đình Vực Đen Mặt
Khung cảnh trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Đáng chết, cô có vẻ đã bị bỏ thuốc rồi.
Cố Niệm Niệm nhớ đến đám đàn ông mua rượu ban nãy có đưa cho cô một ly.
Mấy tên này mắt mù hết rồi à? Khẩu vị quái lạ.
Mình mặc đến thế này rồi còn muốn bỏ thuốc!
Bước chân của Cố Niệm Niệm dần nhẹ tênh, như thể chục ngã.
Bản năng khiến cô muốn bắt lấy thứ gì đó.
Cô nhanh chóng ôm lấy Ôn Đình Vực trước mặt.
Chóp mũi truyền đến hương bạc hà thanh mát khiến cô hơi tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt của Ôn Đình Vực.
"Tôi mới không thèm ôm anh, anh là người xấu.
" Cố Niệm Niệm hét ầm lên, buông Ôn Đình Vực ra ngay lập tức.
"Phì phì...
.
"
Cố Niệm Niệm lập tức ngã xuống đất.
Hàng mày Ôn Đình vực hơi chau lại.
Anh cũng nhận ra là Cố Niệm Niệm bị bỏ thuốc.
Cho dù anh có không thích cô đến thế nào thì cũng không thể bỏ mặc một cô gái bị bỏ thuốc ngay giữa đường được.
Ôn Đình Vực thấy bên cạnh quán bar có khác sạn Lệ Đô.
Anh bế Cố Niệm Niệm đang mơ màng đến đó.
Lúc đặt phòng, ánh mắt cô gái lễ tân trẻ tuổi nhìn Ôn Đình Vực nóng đến bốc lửa.
Trai đẹp cực phẩm luôn kìa, hàng hiếm trăm năm khó gặp luôn đó.
Nhìn Cố Niệm Niệm đang được Ôn Đình Vực bế lại càng đỏ mát ghen tị.
Đây là tình cảnh gì thế này, trai đẹp sao lại đi với gái xấu chứ.
"Cô có đăng ký phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý mang căn cước đến.
"
Đăng ký phòng cần có thẻ căn cước, Ôn Đình Vực tất nhiên sẽ không dùng thẻ của mình để mướn phòng, nếu không sẽ gây náo động lớn.
Việc này vốn trái quy định, nhưng lễ tân không kháng cự được dung nhan anh tuấn và khí thế bức người của Ôn Đình Vực, cuối cùng cũng đăng ký.
Sau khi nhận thẻ phòng, anh gọi điện cho Tô Bạch.
"Ôn tổng, tôi đang tiếp cậu Lee ở quán bar.
"
"Ừ, cậu cứ tiếp đi. Tôi đang ở khách sạn Lệ Đô, lát nữa cậu đến giao căn cước để mở phòng.
"
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Đình Vực bế Cố Niệm Niệm về phía thang máy.
Trong thang máy, Cố Niệm Niệm cứ cọ quậy trong ngực Ôn Đình Vực.
Sau khi mở cửa phòng, Ôn Đình Vực ném Cố Niệm Niệm lên giường.
Cố Niệm Niệm vẫn quấn lấy Ôn Đình Vực như con gấu koala.
"Cố Niệm Niệm, cô xuống cho tôi.
" Ôn Đình Vực nén cơn giận.
"Tôi không xuống, mùi hương trên người anh thật là thơm.
" Cố Niệm Niệm quấn hai tay lên cổ Ôn Đình Vực.
"Anh là thần tiên từ trên trời giáng xuống sao?" Cố Niệm Niệm ngốc nghếch nói: "Anh thật là đẹp trai.
"
Nhìn thấy nhan sắc của người đàn ông lại khiến một cơn sóng bất ngờ đánh úp Cố Niệm Niệm.
"Ưm, nóng quá.
" Cố Niệm Niệm rên rỉ một tiếng.
Ôn Đình Vực cũng phát hiện Cố Niệm Niệm bắt đầu bốc hỏa một cách bất thường.
"Môi của anh thật đẹp, tôi muốn cắn một ngụm.
" Cố Niệm Niệm cười hì hì nói.
Há miệng muốn cắn vào môi Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực thấy cái bờ môi bôi đen sì giống như mông khí đang áp sát lại, mi tâm hơi nhíu lại.
Anh vô thức đưa tay đẩy Cổ Niệm Niệm ra.
Cố Niệm Niệm lại càng náo loạn ầm lên.
Trong lúc giãy dụa, Ôn Đình Vực trượt chân, hai người cùng
ngã xuống giongwf.
Ôn Đình Vực nằm úp sấp trên giường, còn Cố Niệm Niệm thì cưỡi trên lưng anh.
"Cưỡi ngựa" Cố Niệm Niệm rất vui: "Cưỡi ngựa thật vui.
"
Cô quất mạnh vào thắt lưng Ôn Đình Vực.
Sắc mặt Ôn Đình Vực hơi run rẩy.
Cái cô gái chết tiệt này, có muốn cưỡi thì cũng phải là anh cười CÔ.
"Đi xuống!
" Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.
"Nóng quá!
" Cố Niệm Niệm lại nóng đến rên lên.
Cô cọ vào người Ôn Đình Vực, cảm giác có vẻ dễ chịu hơn đôi chút.
Hô hấp của Ôn Đình Vực bỗng trở nên đồn dập, cơ thể nổi lên phản ứng.
Anh cảm thấy mình cũng không còn bình thường nữa rồi, lại nổi lên phản ứng với một cô gái ăn mặc ghê gớm thế này.
Anh trở mình, đặt Cố Niệm Niệm dưới thân.