Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Nguyễn Linh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 292,216
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

- Kính...

. Coong.

.

.

Tiếng chuông cửa nhà vang lên.

- Là ai vậy nhỉ? Đến đúng lúc vợ chồng mình chuẩn bị đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên, Long Tú Tú cảm thấy kì quái vô cùng, buông cánh tay Dương Vũ ra, rồi đi ra mở cửa xem. Bây giờ nàng đã chính thức coi mình là nữ chủ nhân của căn nhà này rồi.

Một chàng thanh niên lạ mặt, đeo kính đen, trang phục dạ hội màu xanh nước biển xuất hiện trước mặt nàng. Người thanh niên đó cũng giật mình vì sự có mặt của một phụ nữ ở đây, hắn ngạc nhiên hỏi.

- Chị là.

.

.

Nghe tiếng nói của chàng thanh niên nọ, Dương Vũ không biết chui ra từ lúc nào không hay, đứng trước cửa kêu lên.

- Lôi Định? Mày đến đây làm gì?

Dương Vũ sợ hãi ngó nghiêng nhìn xem thằng đàn em không có tương lai này có dẫn theo bà chị dữ như cọp cái "truy sát" đến đây hay không. Hắn đây vẫn còn bị ám ảnh bởi màn bạo lực đó đây này.

- Lão đại anh còn chưa giới thiệu chị đây là.

.

.

- Đây là.

.

.

Dương Vũ chưa kịp nói hết câu, Long tiểu thư đã nói chen vào.

- Cậu là Lôi Định phải không? Xin chào. Chị là Long Tú Tú, vợ của anh ấy.

Như để chứng minh tính chân thật của sự việc, nàng còn ôm lấy cánh tay Dương Vũ và ngả đầu vào vai hắn trông vô cùng hạnh phúc.

Lôi Định đáng thương lại được quả sợ vỡ mật. Hắn ghen tị không thôi, mình đẹp trai, thuần khiết, cao thượng thế này mà không kiếm được cô bạn gái nào. Thế mà lão đại dâm đãng, hèn mọn cũng lấy được vợ ư? Không những vậy, cô vợ còn xinh như mộng nữa. Sao ông trời có thể bất công như vậy chứ?

- À thì ra là chị dâu. Em là đàn em của lão đại. Sau này nhờ chị chiếu cố nhiều hơn.

Lôi Định cũng rất biết thời thế, nên đổi cách xưng hô luôn. Gọi một tiếng "chị dâu" để nịnh bợ nàng.

Quả nhiên hai chữ "chị dâu" này rơi vào tai Long tiểu thư chẳng khác nào như ăn mấy cân mía lùi, nàng cười tươi như hoa, thầm nghĩ sau này phải chiếu cố tên đàn em biết điều này nhiều nhiều một chút. Hắn quả thật rất "ngoan" đó nha.

- Này mày còn chưa nói đến đây làm cái gì đấy?

Dương Vũ bị hai người coi như không khí thì bực bội nói chen vào.

- À! Em đến đón.

.

. cả hai anh chị đi dự tiệc sinh nhật ấy mà.

Lôi Định đang định nói đến đón mình Dương Vũ thôi, nhưng nhìn bên cạnh thấy Long Tú Tú cũng ăn mặc rất đẹp, nên rất "khôn" sửa thành đón cả hai.

- Tao không tự đến đó được sao? Mày ở cùng khu với cô ta mà đến đón tao không thấy mất thời gian à?

- Anh định đến kiểu gì? Đi bộ hay bắt taxi? Em xin! Người ta là đại tiểu thư của gia tộc giàu có đấy! Vì thế em mới đánh con xe này đến đón cả anh và chị.

Lôi Định khinh thường nói với tên lão đại quê mùa, sau đó hơi đứng sang một bên giới thiệu con xe mui trần thể thao màu trắng, đời mới của hắn.

Dương Vũ nghĩ cũng đúng. Dù sao người ta cũng là con gái độc nhất của người giàu có nhất nhì đất nước. Mình lại xuất hiện với tình trạng quê mùa,

.

.

. có khi bảo vệ nhìn thấy lại đuổi sống, chứ nói gì đến việc đi dự tiệc. Nhìn sang thấy cô nàng bên cạnh đang vô cùng hăm hở, đôi mắt mở to chờ đợi, hắn lại bực mình mắng.

- Em cao hứng cái nỗi gì? Có ai mời em đâu mà em đòi đi cùng?

Long Tú Tú cười khúc khích, vui vẻ rút từ trong túi xách một tấm thiệp mời, quơ quơ trước mặt Dương Vũ.

- Ai nói em không được mời? Tô Nhã Kỳ của Tô gia chứ gì? Đây nè!

Long tiểu thư ngoài mặt thì hớn hở, nhưng trong lòng thầm hô may mắn. Nếu không phải cha nàng cho biết Tô gia gửi thiệp mời đến Long gia thì nàng cũng không biết hôm nay là sinh nhật của "con hồ ly tinh" kia.

Trong giới thượng lưu, việc lấy sinh nhật con cái làm cái cớ để gặp gỡ, làm quen, giao lưu, hợp tác giữa bọn họ, đã trở thành chuyện hết sức bình thường. Long gia có thế lực lớn như vậy, được mời cũng chẳng có gì lạ.

- Lôi Định, trước khi đi, tao còn một câu hỏi cuối cùng.

.

. Đó là sao mày đeo cặp kính đen to đến như vậy?

Nói rồi không đợi đối phương trả lời, Dương Vũ đã giật lấy cái kính đeo mắt của hắn ra.

- Đừng! Đại ca.

.

.

- Cái đ.

.

! Mắt của mày.

.

.

Lôi Định lấy lại cái kính từ tay lão đại. Khổ sở nói.

- Híc.

.

. Híc.

.

. Em quen rồi.

.

.

Sau đó như nghĩ ra vấn đề gì đó, kinh ngạc kêu lên.

- Không phải anh cũng bị.

.

. um.

.

. ạc.

.

Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị Dương Vũ bịt miệng, bóp họng lôi ra một góc nói nhỏ.

- Ngậm mõm lại! Cấm không được nói cho nàng ta biết vụ tao và chị mày đánh nhau có biết không.

.

.

Nói rồi đánh mắt về phía Long Tú Tú ý bảo mục tiêu đang nói tới là nàng ta. Nhìn qua tình trạng của tên đàn em, Dương Vũ cũng đoán ra cặp mắt thâm đen như con gấu mèo này chính là kiệt tác của cô nàng Mỹ Mỹ bạo lực kia rồi. Nhưng nghĩ đến câu nói "em quen rồi", Dương Vũ bỗng dưng có cảm giác nể phục cái thằng đàn em nghị lực "kiên cường"!

- Lão đại, nhưng tại sao anh không có chút dấu tích nào bị đánh vậy???

Lôi Định quan sát tên lão đại đáng ghét một lượt. Chán nản khi thấy đối phương không có chút bầm dập nào, hắn thầm kêu "cuộc đời thật bất công". Vì lý do gì mà bản thân hắn thì như con gấu mèo mà không cho tên lão đại bỉ ổi này thành tên mặt heo trong truyền thuyết kia.

- Vì tao có "vợ yêu" chăm sóc!

Tất nhiên Dương Vũ sẽ nhân cơ hội cười trên lỗi đau khổ người khác, tiện thể chém gió thừa nhận người nào đó là vợ mình. Khiến cho tên đàn em không có tương lai phải hâm mộ, sùng bái tột độ.

- Này! Hai anh em nói gì mà lâu thế? Chúng ta đi được chưa.

Long tiểu thư không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng lên tiếng, khiến cả 2 tên kia sợ thót tim, lông tóc dựng ngược hết cả lên.

- Ừ.

.

. Ừ.

.

. Đi thôi.

.

.

Dương Vũ vừa nói vừa tiến về chiếc xe mui trần ngoài cổng.

- Lão đại, anh nhầm chỗ rồi. Vị trí lái xe đó là của em đấy!

- Tao thích lái xe không được hay sao?

Lôi Định nghe thấy Dương Vũ đòi lái xe thì sợ muốn chết. Hắn thừa biết trình độ lái xe của tên lão đại "liều mạng" này rồi. Bây giờ để ông ấy lái xe chẳng thà kiếm một cái tầng 5 nào đó mà nhảy xuống cho lành.

.

.

Còn nhớ lần đó, hắn và Dương Vũ đi ăn cơm trưa tại một nhà hàng cùng đám bạn dâm đãng trong lớp. Đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên có một người khách nơi ấy bị tai biến mạch máu não hay lên cơn đau tim gì đó. Trong lúc khẩn cấp, Dương Vũ tốt bụng và Lôi Định "thuần khiết" đã đặt vị khách hàng đó lên xe để trở đi đến bệnh viện. Tất nhiên người lái xe lúc đó chính là Dương huynh đệ.

.

. Và hắn đã không phụ lòng trông đợi của Lôi Định cùng vị khách hàng lạ mặt kia. Vượt đèn đỏ, đi ngược chiều, chạy vào đường cấm, bay cả lên đỉnh ôtô khác,

.

.

. thể loại nào cũng chơi hết. Thật may mắn, 10 phút sau người khách kia được đưa tới bệnh viện và cứu chữa kịp thời, chỉ có điều ông ta và Lôi Định đáng thương,

.

.

. đều bị vẹo cột sống, chật mất khớp xương chậu trong quá trình đến nơi.

.

.

Nghĩ lại đoạn kí ức "hào hùng" này, lưng của Lôi Định lại ướt sũng, hai chân mềm nhũn ra.

- Chồng em cũng biết lái xe ư?

- Tất nhiên! Anh đây nhắm hai mắt cũng đi được với tốc độ 120 m/h đấy.

Lôi Định nghe thấy đoạn đối thoại của vợ chồng tên kia, thì có cảm giác muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. "Đ.

.

.

! Chém gió vừa thôi ông tướng. Nhắm 2 mắt thì nhìn thấy cái tờ - rym gì mà lái xe?"

Thấy hai kẻ tự tiện kia đã ngồi vào đằng trước, Lôi Định đành bất đắc dĩ ngồi một mình phía sau, nhắm chặt mắt, thầm cầu nguyện đối phương đừng quá xúc động mà thể hiện lại cái màn như lần trước nữa.

- Nào! Xuất phát thôi!

Dương Vũ hô lên một tiếng, quay đầu xe phóng như bay ra khỏi khu phố này, mục tiêu là khu biệt thự siêu cấp Angel Villa.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Căn biệt thự sang trọng số 88 trong khu biệt thự Angel Villa. Một căn biệt thự lớn nhất trong các căn biệt thự ở khu biệt thự này. Hôm nay, nơi đây thật náo nhiệt! Từng đoàn các ông chủ giàu có, các quý phu nhân sang trọng, các thiếu gia hào hoa phong nhã, các tiểu thư xinh đẹp trong những bộ váy dạ hội, lườm lượt kéo vào. Họ đi thành từng top từng top nói chuyện rất vui vẻ.

Đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng xe rú ga. Khi quay đầu lại thì thấy một chiếc xe mui trần màu trắng phanh mạnh một cái. Quay đầu 180 độ tiến vào trong nơi này.

Có vài vị thiếu gia thô lỗ không nhịn được đã dựng ngón giữa lên chửi bới, đồng thời lôi 18 đời tổ tông tên khốn nào chơi chội, hỏi thăm ân cần một lượt.

Một thanh niên trông khá tuấn tú bước ra xe cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp. Bọn họ đều mặc trang phục dạ hội màu trắng, như thể sinh ra đã một đôi.

- Chồng, anh lái xe thật đẳng cấp. Em yêu chết đi được!

- Tất nhiên! Anh là ai!

Đôi trai gái đó nói chuyện với nhau. Một người nói, một người phụ họa cực kì vô sỉ. Đằng sau họ còn có một thanh niên khác đeo kính đen trông vô cùng khổ sở, hắn lảo đảo tìm một góc khuất để nôn mửa.

Đúng vậy, ba người mới xuất hiện là Dương Vũ, Long Tú Tú và Lôi Định. Lôi Định thì lòng đang kêu khổ vô cùng. Đúng là chồng nào vợ ấy. Khi trên xe lúc nãy, cả Lôi Định và Long Tú Tú đều kêu gào rất to, nhưng Long tiểu thư kêu lên là vì phấn khích, còn hắn kêu lên là vì sợ hãi quá độ. Dương Vũ quả thật lái xe quá "tởm" đi. Trên đường cao tốc đến đây, tên kia chạy gần kịch kim đồng hồ đo tốc độ, khiến cho cả lông và tóc Lôi Định đáng thương dựng ngược hết cả lên, cảm giác muốn ói ngay lập tức dâng lên đến tận cổ. Ấy thế mà "chị dâu" lại vui sướng, phấn khích đến mức đứng hẳn người lên, khoa chân múa tay như một con điên. Lôi Định một lần nữa chỉ có thể hâm mộ cặp vợ chồng có sở thích "biến thái" này từ xa thôi.

Khi tiến vào bên trong, Dương Vũ không khỏi há mồm kinh ngạc. Tổ chức sinh nhật cho con gái có cần hoàng tráng như vậy không? Hắn âm thầm lè lưỡi hâm mộ. Đúng là giàu có nên trình độ cũng khác hẳn.

Tiệc sinh nhật lớn đến mức căn biệt thự không thể chứa hết khách mời, phải lấy cả sân vườn làm nơi tổ chức. Vào đến đây đã nghe thấy tiếng nhạc, tiếng cười đùa, nói chuyện, đủ các thể loại âm thanh vui vẻ vang lên. Bọn họ đứng xung quanh những cái bàn ăn dài cả chục mét với đủ các món sơn hào hải vị. Tất cả đều tỏ ra mình rất lịch sự, phong độ, trên tay là những ly rượu với đủ màu sắc, làm quen trò chuyện với nhau.

Hai người Lôi Định và Dương Vũ đánh mắt với nhau. Ánh mắt trở lên vô cùng đê tiện, hèn mọn. Một thứ ngôn ngữ mà chỉ có hai người hiểu.

"Chiến thôi!

"