Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Nguyễn Linh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 292,233
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Không biết từ bao giờ, giang hồ đồn thổi một câu nói...

. Một câu nói mà Dương Vũ đến bây giờ mới cảm thấy thấm thía vô cùng.

"Chớ nên đắc tội với đàn bà và tiểu nhân!

"

- Lớp trưởng đại nhân, tôi đã lau cái bảng này 10 lần rồi đấy! Cô tha cho tôi đi mà.

.

. Cô còn bắt tôi ở đây đến chừng nào nữa đây?

Dương Vũ mặt đầy đau khổ nhìn vị "lớp trưởng đại nhân" hung dữ như cọp kia. Chỉ vì một câu nói ngây thơ "vô số tội" của hắn mà đã chọc cô nàng điên tiết lên, rồi hạ lệnh "đồ sát" với hắn.

Nàng lớp trưởng tên Tô Nhã Kỳ.

.

. Ừ cái tên rất là văn nhã, dịu dàng nhưng tính cách của nàng thì trái ngược lại. Nhã Kỳ là đại tiểu thư Tô gia, một đại gia tộc rất có tiếng tại thành phố Heylen. Đó chính là gia tộc giàu có nhất nhì trong cả nước. Nghe nói mạng lưới các công ty, đối tác làm ăn của Tô gia đã như "lưới nhện" giăng khắp cả nước. Không chỉ có vậy đâu thôi, Tô gia còn vươn ra các nước ngoài có tiềm năng để đầu tư. Ngành nghề làm ăn của Tô gia rất đa dạng: Giải trí, điện tử, viễn thông, tài chính,

.

.

.

, ngành nào cũng có thương hiệu của Tô gia.

Nghe giang hồ đồn, để chào mừng việc nhập học của đại tiểu thư Tô Nhã Kỳ, Tô gia đã tài trợ một số tiền lớn cho trường Đại học quốc gia. Số tiền ấy lớn đến mức đủ để xây thêm hai trường đại học mới. Chính vì vậy mặt mũi nàng trong trường rất lớn! Kẻ nào làm nàng ngứa mắt thì chuẩn bị "tốt nghiệp" sớm đi.

- Hừm.

.

. hừm.

.

. Hình như vẫn còn mấy hạt bụi. Nhà ngươi mau lau lại đi.

Đến lúc này thì thánh cũng không thể nhịn nổi nữa. Lớp học không còn lấy một mống, mà hắn lại phải làm cái công việc lao công này. Gân xanh trên trán của Dương Vũ đã nổi nên, khóe mắt giật giật, hắn đùng đùng đáp cái khăn lau bảng xuống sàn phòng học.

- Mẹ nó! Ông đây éo làm nữa. Chưa sạch thì cô tự đi mà lau.

.

.

Nói xong hắn liền ôm cặp sách, hầm hầm bước ra khỏi lớp. Cô nàng họ Tô sửng sốt, ngẩn người ra một lúc, sau đó mới kịp phản ứng. Từ trước đến nay chưa ai dám khiêu khích đến quyền uy của nàng, vậy mà hắn.

.

.

- Đứng lại, tên kia! Dương Vũ đứng lại cho ta!

Nhã Kỳ hung hăng đuổi theo, lôi kéo tay áo của hắn, bàn chân nhỏ nhắn dậm dậm xuống sân trường.

- Mau đứng lại cho tôi. Tôi là lớp trưởng.

.

. Tôi đang phạt cậu. Cậu phải chịu phạt xong mới được đi.

- Phạt.

.

. phạt.

.

. phạt cái cục c.

.

. tôi này! Tôi đ.

.

. phục! Cô lấy việc công trả thù riêng.

Dường như bị nói trúng tâm sự, Nhã Kỳ hơi đỏ mặt. Nàng thẹn quá hóa giận quát lớn.

- Ai nói tôi lấy việc công trả thù riêng? Có bằng chứng không? Không có à? Không có thì vào chịu phạt tiếp cho tôi, không tôi báo chủ nhiệm kỷ luật cậu.

Dương Vũ heo chết không sợ nước sôi rồi , hắn gân cổ, trừng mắt quát lại.

- Chính là tôi nói nè! Tôi chính là nhân chứng nè! Đồ lấy việc công trả thù riêng.

.

.

Thế là hai người quay ra thi trừng mắt với nhau. Nhã Kỳ không sợ! Đôi mắt xinh đẹp, ngập nước của nàng mở to hết cỡ trừng lại hắn. Hai người gân cổ, đỏ mặt tía tai trừng mắt gần nhau đến nỗi nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương.

Kết quả, Dương Vũ không đấu lại cô nàng. Hắn đổ tội cho việc "trừng mắt" là sở trường của cánh phụ nữ nên thua là phải. Rồi tự an ủi bản thân rất ga- lăng nên nhường cô nàng thôi.

- Tôi không muốn dây dưa với cô nữa! Tôi còn phải ăn đi ăn cơm. Hừ hừ.

.

. giữa trưa rồi mà chưa được ăn cái gì vào bụng. Tất cả là lỗi tại cô!

Dương Vũ không khoan nhượng đổ hết tội lỗi khiến mình đói bụng cho người nào đó. Khiến người đó giận gần chết. "Hắn đói, chả lẽ mình không đói chắc?"

* * *

- Này! Cô có thể đừng đi theo tôi không, Nhã Kỳ?

Dương Vũ thật bực bội sắp chết đến nơi rồi. Trên đường về, cô nàng cứ lẽo đẽo theo hắn. Hắn đi một bước, nàng đi một bước. Hắn dừng, cô nàng cũng dừng. Thật là.

.

.

- Hừ.

.

. hừ.

.

. Đường là của chung. Ai nói tôi theo anh?

- Ok! Được rồi, được rồi. Thế cô đi trước tôi đi!

- Tại sao tôi phải đi đằng trước anh? Tôi đi thế nào mặc tôi. Anh quản được à?

Dương Vũ lần này bó tay thật rồi, chẳng buồn quản đến người nào đó nữa, hắn rẽ vào một quá ăn nhỏ tên Liza. Một quán ăn có tên của người phụ nữ, nhưng chủ quán ăn này lại là một người trung niên tên Robert. Cái tên quán chính là tên đứa con gái nhỏ đã mất của ông.

Cả vợ và con gái lão đều mất trong một chuyến đi du lịch bằng máy bay. Chiếc máy bay lần đó, do động cơ hỏng đột suất, trực tiếp va chạm vào một dãy núi khiến toàn bộ hành khách thiệt mạng. Hồi đó ông cùng vợ sống ly thân, không đi cùng vợ con nên thoát nạn.

Đừng lấy làm lạ khi thấy rất nhiều người da trắng cũng kinh doanh, làm ăn, định cư ở nơi đây. Vì đất nước này là đất nước này là đa chủng tộc mà. Cái tên quốc gia, thành phố này chẳng phải rất phương Tây hay sao?

- Dương lão đệ. Đến rồi sao? Tôi tưởng cậu hôm nay không ăn trưa tại quán của tôi cơ đấy! Ha ha.

.

.

Chủ quán ăn Robert nhìn thấy Dương Vũ thì rất vui mừng. Lão biết đến hoàn cảnh của hắn, cũng mất đi cha mẹ trong một vụ tai nạn. Có lẽ do cùng cảnh ngộ mất đi người thân, nên lão Robert rất quan tâm đến Dương Vũ.

Lão nhìn thoáng qua đằng sau, thấy có một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đang ngó nghiêng nhìn, liền mỉm cười đầy ngụ ý.

Thực sự Dương Vũ không thích kiểu cười "đểu" này của lão. Cứ như thể lão muốn hỏi xem mình đã lừa được con bé này lên giường chưa vậy.

Ta đây mới không cần nè! Có ngu mới đi lừa con bé đó. "Mình là con người rất thuần khiết, không dâm đãng như lão tưởng tượng đâu". Hắn lười so đo với lão Robert "dở hơi" nên chỉ mỉm cười chào lại, rồi kiếm lấy bàn gần cửa ra vào của quán ăn, ngồi xuống.

Quán của lão Robert, ngoài lão ra còn có thuê 3 cô bé học sinh trung học làm nhân viên giúp việc. Mặc dù quán không lớn nhưng rất sạch sẽ, ăn lại khá ngon miệng. Vì vậy 3 bữa ăn của Dương Vũ phó thác hết cho quán ăn. Hắn rất lười, nên việc nấu ăn chả buồn suy nghĩ đến.

Thấy tên kia đã bước vào quán ăn, Nhã Kỳ lưỡng lự một chút rồi cũng bước theo sau và ngồi cũng bàn với hắn. Bản thân nàng cũng rất đói. Nhất là khi đấu khẩu với hắn, mất khá nhiều năng lượng, cần phải bổ sung gấp.

- Này.

.

. cô có biết chút gì lịch sự không đấy? Tôi hình như không có mời cô ăn mà? Đi vào đây làm gì?

- Tôi không biết tự mình đi ăn sao? Ai cần cậu mời?

- Tự ăn? Tự ăn sao lại còn ngồi cùng bàn với tôi?

- Để tiết kiệm chỗ ngồi cho người khác. Một mình cậu ngồi một bàn không thấy phí chỗ à?

Đến lúc này thì Dương Vũ cũng phải hô to "Đ.

.

. đỡ được". Bây giờ đã gần 1 giờ chiều rồi, quán ăn lại khá vắng, còn thừa nhiều chỗ vô cùng. Cái lý do "thối tha" của cô nàng thì ai tin nổi? Một lần nữa hắn lại lười tranh luận với người khác, nên ngồi im đưa mắt nhìn chỗ khác.

Thấy hắn không nói gì, tưởng hắn không nói lại mình, Nhã Kỳ lấy làm đắc ý lắm. Đang định buông lời châm chọc tiếp.

- Anh Vũ, hôm nay đến muộn vậy? A! Hai anh chị muốn ăn gì ạ?

Một cô gái giúp việc của quán ăn, cầm quyển thực đơn đến bàn của Dương Vũ ghi món ăn.

- Chỉ mình anh ăn thôi. Cho anh một suất cơm thịt kho tàu, có một ít rau như mọi khi nha! - Dương Vũ liếc nhìn cô nàng một cái, rồi coi như không khí, chỉ gọi thức ăn của mình.

Quả nhiên, cô nàng lại bị chọc tức. Nhảy dựng lên mắng người.

- Ngươi có biết lịch sự không vậy? Chẳng lẽ không thấy một đại mỹ nữ ngồi đây à? Không hỏi ta muốn gọi món gì à?

Dương Vũ nhìn đông, ngó tây, giả bộ không nhìn thấy người trước mặt, ngu ngơ hỏi.

- Mỹ nữ ở đâu vậy? Sao ta không thấy? Ở đây ngoài cô em gái phục vụ xinh xắn, đáng yêu này ra ta chẳng thấy đại mỹ nữ nào cả?

- Ngươi.

.

.

Cô bé giúp việc nghe thấy Dương Vũ khen mình như thế thì ngượng ngùng, rất vui vẻ. Nhưng nàng cũng là người biết ý tứ nên nở nụ cười hỏi Nhã Kỳ.

- Chị gái, chị muốn gọi món gì ạ?

Nhã Kỳ thở hổn hển, bực bội vô cùng. Thầm khuyên bản thân mình phải kiềm chế, hết sức kiềm chế. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, cũng nở nụ cười gượng gạo với cô bé phục vụ.

- Ừm! Cho chị một suất giống hắn là được! Cám ơn.

Nhìn theo bóng lưng của cô bé phục vụ, Dương Vũ tỏ vẻ mặt đau khổ nói.

- Này, Tô Nhã Kỳ! Nói thật nha. Cô ngồi đây tôi ăn không có vô.

.

. Lần sau cô có thể làm ơn tránh mặt để tôi ăn ngon có được không?

- Dương.

.

. Vũ.

.

. Ta liều mạng với ngươi!

Nhã Kỳ vừa bình ổn tâm trạng trở lại, thì máu lại sôi lên. Chả lẽ hắn coi nàng là cái đồ vật gì kinh tởm hay sao, mà ăn không vô. Nàng giương nanh múa vuốt muốn nhào tới xé xác hắn.

Dương Vũ lấy làm đắc ý lắm, né sang một bên. Cuối cùng cũng chọc cho nàng tức điên lên, trả thù được quãng thời gian bị ngược đãi trước.

- Này, này.

.

. Chú ý hình tượng bản thân của cô kìa!

Nhã Kỳ nhìn xung quanh, quả nhiên có vài người khách đang nhìn về hướng này. Nàng quơ quơ nắm tay nhỏ bé đe dọa.

- Ngươi mà còn chọc tức ta nữa thì.

.

. hừ hừ!

* * *

Long Tú Tú năm nay đã 25 tuổi, là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Mặc dù còn trẻ nhưng cả thành phố Heylen này không ai là không biết đến nàng. Biết đến mức độ hung dữ và "bá đạo" của nàng. Ừ! Là rất "bá đạo" đấy! Nhưng "bá đạo" thì làm sao? Nàng bá đạo là bởi vì nàng có vốn liếng để "bá đạo".

Cha của Long Tú Tú là Long Thiên Uy, trùm xã hội đen và là boss cuối của thành phố Heylen. Chỉ cần ông già của nàng ho một tiếng thì cả thành phố Heylen, thậm chí nửa đất nước này rung chuyển. Như vậy thử hỏi nàng hung hăng càn quấy có quá đáng không?

Long Thiên Uy chỉ có 2 đứa con, một gái, một trai. Đứa con trai nhỏ hơn thì đi suốt, nên lão dành nhiều tình thương cho đứa con gái này. Chính vì vậy mà nàng được chiều quá hóa "bá đạo". Cái gì chỉ cần mình cảm thấy cao hứng là làm, ai ngăn cản là "phế" luôn.

Hôm nay, ông già của nàng bắt nàng làm một việc mà nàng rất căm ghét - "Đi xem mặt". Cũng bởi nàng lớn như vậy mà vẫn chưa có bạn trai, khiến cho ông ăn không ngon, ngủ không yên. Thậm chí ông còn nghi ngờ đứa con gái bảo bối của mình có phải bị Less hay không nữa?

Nhưng đứa nào dám bảo con ông bị Less? Thằng nào mở mồm ông sẽ cho nó Gay ngay lập tức!

Long Tú Tú buồn bực, vô cùng buồn bực! Đây là lần thứ mấy phải đi xem mặt rồi nhỉ? Nàng cũng chẳng buồn nhớ nữa. Đối tượng nàng xem mặt cũng là con trai của một vị lão đại có tiếng tăm ở thủ đô. Đây cũng là mục đích của Long Thiên Uy, đó là dựa vào đám hỏi để liên minh các tổ chức xã hội đen lớn khác.

Tên kia cũng không tệ, nhưng có điêu hắn có một tội vô cùng lớn, đó là khiến nàng buồn bực, nên kết cục không cần đoán cũng biết được là vô cùng thảm. Bị đánh cho bầm dập mặt mày, gãy mấy cái răng cửa.

Hừ.

.

. Hừ.

.

. thế còn nhẹ đó. Tên mà nàng gặp mặt lần trước còn thảm hại hơn. Tên đó có tiếng là một gã "nhị thế tổ", cha hắn làm quan trong bộ máy Trung Ương của Đất nước. Nghe đồn hắn là kẻ ăn chơi trác tán, còn thường bắt cóc các nữ sinh viên cưỡng hiếp rồi đe dọa người nhà các nàng ta. Nàng vốn là nữ hiệp "có tiếng" nên đương nhiên sẽ hành hiệp trượng nghĩa. Không cần hỏi, tên đó bị "phế" hết tứ chi và bị "thiến" ngay tại chỗ.

- Ầm!

Cánh cửa một quán ăn bị nàng đẩy ra! Cuộc gặp mặt ban nãy, Long Tú Tú còn chưa kịp ăn uống gì, nên bây nàng đói vô cùng. Chính vì thế nàng cần tìm một nơi có thể nấp đầy cái bụng nhỏ nhắn của nàng.

"Quán ăn Liza có thể là một lựa chọn không tồi a? Nhưng có vẻ quán này hơi ít khách. Không biết có ngon không đây?" Nàng thầm nghĩ trong bụng.

Long Tú Tú ngồi xuống một cái bàn ăn gần đó, lớn tiếng gọi ầm ĩ:

- Chủ quán! Chủ quán đâu?

Một cô bé 14, 15 nhanh nhẹn chạy lên ghi thực đơn.

- Cho chị đây một suất sườn xào chua ngọt, thịt gà hầm, canh riêu cá chép, thịt gà nướng phô mai,

.

.

. canh, rau đầy đủ. Còn gì không nhỉ? À hết rồi! Làm nhanh nhanh cho chị một chút. Chị đang rất đói!

Cô bé ghi thực đơn kinh ngạc, nhìn xuống cái bụng Long Tú Tú một lượt. Cô bé không ngờ người chị dáng người đẹp thướt tha này có sức ăn lại "trâu bò" như vậy!

Long Tú Tú thấy cô gái nhìn mình không tin tưởng như vậy cũng chẳng buồn tranh chấp, chỉ khoát tay ý bảo nàng đi chuẩn bị. Cứ mang ra là bản thân mình chén sạch sẽ.

Dương Vũ ngồi gần đó đang uống canh suýt nữa sặc chết. Lúc Long Tú Tú bước vào hắn đã chú ý rồi. Hắn cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy nàng, bản thân mình có cảm giác rất lạ. Tim hắn đập rất nhanh, khóe mắt tự nhiên nóng lên. Hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hắn cảm thấy bản thân có chút gì đó rất thương tâm đối với nàng.

Cảm giác này là gì vậy? Hắn cười nhạt. Không nghĩ ra thì khỏi nghĩ nữa.

- Đồ mất lịch sự!

Nhã Kỳ ngồi đối diện thấy động tác sặc nước làm phun cả nước canh sang bát ăn của nàng thì tức giận vô cùng. Nàng gắt lên một tiếng. Giọng nói của nàng khá lớn, đã thu hút sự chú ý của Long Tú Tú.

Đúng lúc đó Long Tú Tú bắt gặp ánh nhìn của Dương Vũ đang nhìn nàng. Nàng thở phào, thì ra cô gái đó nói với bạn trai của cô ta. Nếu cô ta dám mắng nàng mất lịch sự thì thử xem.

.

. "Hừ hừ.

.

. ai mà dám mắng bà thì bà thịt hết!

"

Trong lúc đợi thức ăn, Long Tú Tú nhìn lại cách bày trí của quán ăn. Quán ăn tuy không lớn, nhưng sắp xếp rất khéo. Các bàn ăn được xếp thành hàng, nhưng không tạo cảm giác chật chội. Màu chủ đạo của quán là màu trắng, từ khăn trải bàn, trang phục nhân viên, đèn điện cũng màu trắng.

.

. tất cả tạo nên cảm giác mát mẻ, thoải mái.

Nàng lại nhìn về bàn ăn của đôi trai gái kia bởi vì nàng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Quả nhiên là tên thanh niên kia vẫn đang ngắm mình. Nàng thầm nghĩ "bản thân mình vốn đã xinh đẹp tuyệt trần là không có gì đáng bàn rồi, nhưng.

.

. có cần đắm đuối như vậy không?" Hừ. Nhìn thì cứ nhìn cho đã mắt đi, ta cũng không phải kẻ hẹp hòi. Thực ra tên thanh niên đó trông khá là "ưa nhìn", nàng cũng có ý liếc người ta một cái.

Thôi kệ hắn! Long Tú Tú thầm quyết tâm không để ý tên đó nữa. Nhưng chỉ 5 phút sau, nàng lại quay mặt nhìn về phía chiếc bàn ăn kia. Tên đó vẫn cứ nhìn mình là sao vây? Phải chăng mình có vết nhọ trên mặt? Nét mặt của hắn không phải đắm đuối, mà mang chút khó hiểu, một chút kì quái khi nhìn nàng. Điều này khiến Long Tú Tú vô cùng bực bội.

Dương Vũ nhìn được một lúc thì thấy cô gái xinh đẹp đằng kia đứng dậy tiến về phía mình. Hắn thầm nghĩ rằng có phải tại mình quá đẹp trai nên cô gái kia đã động lòng xuân, nước xuân lai láng rồi không? Nếu nàng muốn mình thì sao? Mình nên cự tuyệt để bảo vệ tấm thân xử nam thuần khiết hay hi sinh bản thân để thỏa mãn nàng? Hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ dâm đãng của mình.

- Rầm!

Một quyền của Long Tú Tú như trời giáng, làm sập cái bàn mà Dương Vũ và Nhã Kỳ đang ngồi. Trong khi hắn và Nhã Kỳ còn đang thất thần, không hiểu tại sao, thì Long Tú Tú đã nghiến răng kèn kẹt mắng không lưu tình.

- Nhìn cái gì? Đẹp lắm sao mà nhìn? Còn nhìn nữa thì bà đây móc mắt nhà ngươi!