Sững sờ… choáng váng… chết điếng cả người…
Đó chính là cảm giác chung của tất cả mọi người ở đây.
Dương Vũ cũng không ngoại lệ, chỉ có điều hắn càng sững sờ hơn nữa,
… choáng váng hơn nữa, chết điếng người hơn nữa… Không phải vì câu nói của người kia mà là vì… Ngoại hình của kẻ kia.
“Sao… sao có thể như vậy!
!
!
”
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao ông lão kia gọi người đó là Vũ rồi. Tên kia không phải là hắn sao? Ngoại trừ mái tóc dài ngang lưng kia, chỗ nào cũng giống hắn y như đúc. Sao lại có chuyện như vậy chứ. Từ ánh mắt, giọng nói, tính cách ngang ngược kia… Dương Vũ như nhìn thấy chính mình trong tấm gương lớn.
Bỗng nhiên kẻ kia giật thót mình một cái, xoay mình nhanh như cắt, phóng ánh mắt như thiểm điện đến chỗ Dương Vũ đang đứng. Dương Vũ sợ hãi lùi lại phía sau nửa bước. Hắn cảm thấy linh hồn mình rung lên từng chập. Ánh mắt kia như mũi kiếm xoáy mạnh, chém sâu vào linh hồn mình. Một tiếng gọi lớn đâu đó từ sâu thẳm trong kí ức đang vọng đến.
“Ngươi rốt cuộc đã trở lại….
”
- Aaaaaaaaa….
Dương Vũ ôm đầu kêu thảm một tiếng, hắn cảm thấy có một dòng kí ức hỗn loạn chảy vào đầu hắn. Một màng mỏng phong ấn kí ức không chịu nổi một kích của dòng chảy này như nước vỡ đê lan ra toàn bộ não bộ, làm cho đầu hắn đau muốn chết đi sống lại.
Một âm thanh cẩn trọng vang lên đâu đó….
“…Dao… kéo…
…Thiếu máu trầm trọng… cần truyền thêm máu….
…Nhịp tim 15 lần/ phút… đang có xu hướng giảm xuống…
…Tim ngừng đập rồi… cần kích thích trái tim…
… Ổn định nhịp tim… lấy máu tụ trong não ra…”
Rồi một đoạn kí ức khác tràn đến, lần này là hình ảnh lờ mờ…
“… Con trai, ta rất buồn phải thông báo cho con biết… ba mẹ của con đã qua đời…
… Bắt đầu từ hôm nay con chính là con trai của ta… một trong những đứa con của Boss…
… Con sẽ là người kế thừa ta… Hãy đi với cha nào…”
Một ông lão hiền lành đưa bàn tay ra nắm lấy bàn tay toàn vết thương của hắn, kéo hắn rời khỏi bệnh viện.
Kí ức kia càng tràn đến, kéo theo đó là những tình cảm hỗn loạn. Có đau đớn xé nát tâm can, có ngọt ngào, có bùi ngùi, có nhớ nhung da diết… Dương Vũ cảm giác kí ức kia dường như là của hắn, dường như lại không phải. Nó đang xáo trộn lên, hòa vào nhau, đan xen với nhau… Đau… quá đau… khiến hắn lăn lộn dưới đất, đầu liên tục đập xuống cho giảm bớt cơn đau mà con người không thể thừa nhận này. Cuối cùng, hắn không tự chủ được mà ngất lịm đi.
Dương Vũ không biết lúc mà bản thân hắn ngã xuống ngất đi, thì cũng là lúc Dương Vũ kia đột hét thảm một tiếng như thú dữ, sau đó quỳ gối ôm đầu xuống đất và cũng ngất lịm đi giống như hắn.
* * *
“Tít tít… tít tít… tít tít…”
Tiếng kêu của cái máy chết tiệt gì đó khiến Dương Vũ vô cùng khó chịu. Hắn vốn đang ngủ sâu, nhưng rất nhanh bị tiếng động này đánh thức. Nhíu chặt đôi lông mày, rồi thở mạnh ra một hơi, hắn mới từ từ mở mắt ra. Ánh sáng chói lòa của mặt trời chiếu thẳng tới đôi mắt khiến hắn phải nhắm chặt lại một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra lần nữa.
“Chết tiệt! Lại chuyện gì nữa đây???”
Dương Vũ thực sự chán ngấy với cái việc mỗi lần mở mắt ra lại là một hoản cảnh mới, một sự việc mới lắm rồi. Đánh giá lại tình hình xung quanh, hắn phát hiện ra đây là một phòng bệnh cao cấp với trang thiết bị tối tân hiện đại. Bản thân mình thì đang nằm trên một cái giường có nệm màu trắng. Hắn khẽ trở mình ngồi dậy, sau đó bước xuống khỏi giường. Quả thật bây giờ, Dương Vũ đang rất khát. May mắn là cạnh đó, trên một chiếc bàn thủy tinh có một chai nước lọc. Hắn không do dự tiếng đến mở nắp chai ra, uống một hơi hết nửa chai nước.
“Sảng khoái!
!
!
”
Cho dù bản thân đang cảm thấy có chút gì đó uể oải, nhưng sau khi uống nửa chai nước này, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Kétttttttttttt….
Cánh cửa phong bệnh mở ra, một cô gái mặc trên người bộ quần áo da màu đen, bó sát người tiến vào, khiến Dương Vũ phải dừng ngay cái hành vi uống nước mất lịch sự này lại. Khi nhìn rõ đối phương là ai, hắn tròn mắt lên không thể tin nổi, chai nước trên tay cũng “bịch” một tiếng rơi xuống đất. Hắn kích động… vô cùng kích động…
- Tú Tú… Là em sao?
Cô gái kia sững sờ ngạc nhiên. Nhưng không kịp để cho nàng kia phản ứng, hắn đã lao đến ôm chặt nàng kia vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể người con gái mà hắn rất nhớ mong này. Hắn biết bản thân mình đã thực sự yêu Long tiểu thư mất rồi. Lúc đứng giữa ranh giới của sự sống cái chết, người duy nhất hắn lo lắng là Long tiểu thư, người duy nhất khiến hắn cực kì không nỡ rời xa chính là nàng. Hắn thèm được một lần nữa nghe giọng nói của nàng, thèm một lần nữa được nghe nàng gọi tiếng ông xã…
- Tú Tú! Anh yêu em! Anh rất yêu em, em có biết không! - Dương Vũ thầm thủ thỉ bên tai cô gái.
- ...
.
.
.
.
.
- Bốp!
!
!
- Hự!
!
!
Dương Vũ nằm vật vã dưới đất. Hắn đây quả thực chả hiểu có chuyện gì xảy ra nữa.
.
. tự dưng bị tát. Phải mất nửa phút nằm dưới đất, cố gắng định hình xem thực ra đang có chuyện quái gì xảy ra ở đây, hắn mới lồm cồm bò dậy, ôm gương mặt tuấn tú bên má trái có dấu 5 ngón tay thon dài, ủy khuất nhìn cô nàng trước mặt mình.
Cô gái cũng trợn mắt lên, hừ hừ không thèm nói gì. Bộ dạng vô cùng tức tối. Nắm đấm nhỏ nắm chặt vào nhau kêu răng rắc.
Dương Vũ không hiểu, có chết hắn cũng không hiểu! Tú Tú của hắn như vậy là sao? Trông nàng có vẻ như rất muốn giết người vậy? Khi nhìn kĩ lại một lần nữa, phát hiện đúng là Tú Tú nhà mình thật. Cái bộ dạng “hừ hừ” kia thì chuẩn không cần chỉnh. Chẳng lẽ nàng giận mình đã làm không nghe lời nàng, làm những việc nguy hiểm đến tính mạng. Một lần nữa khẳng định giả thuyết này, hắn liền cười cười nịnh bợ, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa hô to.
- Các người đến rồi sao?
Quả nhiên cô gái đã bị câu hỏi bất ngờ của hắn gây chú ý, cũng quay đầu lại ra hướng cửa xem xét tình hình. Sau khi thấy không có ai ngoài cửa mới biết bị tên trước mặt này lừa. Định quay lại nổi bão, đập cho hắn một trận.
- Chụttttt…
Nàng trợn tròn mắt không thể tin nổi. Đôi môi của hắn và nàng… bốn cánh môi đã chạm vào nhau.
… Tên kia dường như chưa có muốn dừng lại, giữ chặt lấy bả vai thon gầy của nàng, ôm sát vào lòng. Đầu óc cô gái trống rỗng. Sau khi phát hiện ra tên kia có ý đồ muốn dùng miệng hắn tách miệng nàng ra… định dùng lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng thì nàng mới giật mình thoát khỏi sự “trống rỗng” kia.
- Bốp!
!
!
Đồng chí Dương Vũ lại một lần nữa nằm vật vã dưới đất. Hắn bây giờ muốn điên lên đây!
!
!
“Đ… hiểu!
!
!
”
Đây là câu duy nhất mà hắn đang chửi bới trong lòng. Nàng… Tú Tú… vợ yêu của hắn làm sao thế nhỉ? Tại sao lại tát hắn nữa vậy hả trời? Lần này là má phải… Đúng là cân đối đến mức không còn gì để cân hơn nữa.
Cho dù là cực kì bất mãn nhưng Dương Vũ cũng không dám biểu lộ thái độ đó ra mặt, hắn lồm cồm bò dậy, e dè nhìn nàng, nhỏ giọng khẽ hỏi.
- Sao em lại đánh anh? Anh biết lỗi rồi mà…
- Câm miệng!
!
!
!
Dương Vũ vốn là định thanh minh vài câu, nhưng bị tiếng rống giận dữ này của cô nàng trước mặt dọa cho sợ muốn vỡ cả mật. Kể từ lúc quen nhau, yêu nhau cho đến bây giờ hắn chưa lần nào được chứng kiến cơn tức giận thực sự của nàng bao giờ. Đôi mắt đẹp muốn phun ra lửa, khuôn mặt đỏ bừng lên như muốn đốt cháy hắn…
- Em yêu!
!
! Em tha lỗi cho anh đi mà. Chỉ nốt lần này thôi…
- Ta bảo ngươi câm miệng cho ta!
!
!
Dương Vũ im lặng trợn tròn mắt lên. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng vẫn im lặng không dám hé miệng nói nửa câu. Đùa à? Cái biểu lộ ý muốn nói rằng “chỉ cần ngươi há miệng ra thì đừng mong ngậm được miệng lại nữa” thế này… cho dù có cho tiền, hắn cũng không dám thách thức.
Cô gái kia tức giận thở hổn hển. Dường như cơn tức này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của nàng. Ngực nhỏ… à nhầm… ngực lớn phập phồng như muốn thoát khỏi sự gò bó của chiếc áo da bó sát thân thể.
- Có chuyện gì vậy?
Bên ngoài phát ra một loạt tiếng bước chân dồ dập, ngay sau đó là cả một đám người đồng loạt tiến vào. Phải đến 7, 8 người, có cả nam lẫn nữ. Dương Vũ nhìn thấy đám người này đầu tiên là sửng sốt, sau đó là sợ hãi.
.
. thực sự sợ hãi.
“Chuyện này sao có thể???”
Đúng vậy! Đám người kia chính là đám thanh niên có mặt trong căn phòng kì lạ đó. Hiện giờ chỉ thiếu có ông lão với chòm râu trắng như tuyết thôi kia thôi. “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”. Đưa tay ra sau sờ lấy mái tóc, hắn phát hiện ra mái tóc hắn… dài ngang lưng. Chẳng lẽ mình đã hóa thành "Dương Vũ" kia rồi? Hắn sợ hãi lùi về sau vài bước. Hắn sợ không phải vì sợ đám người kia gây bất lợi gì cho hắn mà là sợ hãi sự việc xảy ra quá quỷ dị.
Đám người kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn biết rằng bản thân mình không còn “vô hình” trong mắt họ nữa rồi. Một cô gái trẻ tuổi nhất trong đám người này, trên người mang số 9 tiến đến bên cạnh “Tú Tú” cảnh giác hỏi nhỏ nàng.
- Chị Ly, hắn đã làm gì với chị thế?
“Ly? Cô ấy không phải Tú Tú?”. Dương Vũ giật mình. Nghĩ lại những việc vừa rồi mà hắn làm với cô nàng… nàng không tức điên lên mới là lạ. Nhưng sao lại có người giống Tú Tú của hắn vậy? Khẽ xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của mình. Dương Vũ “Ai ui!
” kêu đau trong lòng.
“Nàng thật hung dữ! Y như Tú Tú lúc mà nàng và hắn chưa yêu nhau!
”
- Hắn… hắn…
Ly càng nghĩ càng tức. Tên kia dám “sỗ sàng” với nàng. Hắn thật ăn gan hùm rồi! Cái gì mà số 1 trong truyền thuyết? Cái gì vừa cao ngạo, vừa lãnh đạm, bất cần đời chứ? Có mà là tên đại sắc lang thấy gái đẹp thì xàm sỡ thì có. Nắm tay nhỏ của nàng nắm chặt lại như muốn đấm vỡ mặt tên nào đó.
“Ta thề sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!
” Ly hung hăng thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi đã tỉnh rồi sao? Số 1?
Cô gái trên vai có số 2 tiến lên nói với hắn. Giọng nói của nàng hờ hững không tình cảm.
“Số 1? Quả nhiên! Mình đã biến thành kẻ xuất hiện hoành tá tràng kia sao?” Dương Vũ bỗng cảm thấy tê dại cả thân thể. Đầu kêu ong ong. Hắn ngồi xổm xuống ôm chặt lấy đầu.
“Chết tiệt! Kí ức kia lại trào đến!
”
- Aaaa….
Dương Vũ đau đớn kêu lên một tiếng, lăn lộn ôm đầu. hắn liên tục dùng đầu của mình đập vào những dụng cụ trong phòng bằng kim loại để giảm bớt cơn đau đớn.
- Số 1!
!
! Anh bị làm sao thế?
Đám thanh niên kia kinh ngạc không hiểu tại sao Dương Vũ lại bị như vậy. Cả đám trừ Ly ra, đều nhao nhao muốn tiến đến đỡ hắn dậy.
- Aaaaaaaaaaa….
Dương Vũ hét thảm, mái tóc dài tốc ngược lên, lòng bàn tay phải hỏa diễm bùng cháy, đánh một chưởng vào đám người đang muốn đến cạnh hắn.
- Cẩn thận!
!
!
Số 2 cực kì cảnh giác, ngay lập tức quang mang trên người lóe sáng, một tấm thuẫn bằng băng dựng lên bảo vệ các đồng đồng đội của mình. Nhưng lực phản chấn cũng khiến cả đám người cùng ngã ngược về phía sau.
Dương Vũ vẫn lăn lộn dưới đất, đôi mắt đã đỏ rực trông cực kì đáng sợ. Khiến cho đám người không ai dám đến gần nữa. Làn đầu tiên được chứng kiến uy lực thực sự của số 1 trong tình trạng mất kiểm soát, họ cảm thấy thực sợ hãi. “Quả nhiên là số 1 do cha chọn!
”.
- Có chuyện gì vậy?
Ông lão râu trắng như tuyết đã xuất hiện ngoài cửa khi nghe thấy tiếng hét như thú dữ của Dương Vũ. Mấy người kia như nhìn thấy cứu tinh đến, liền cùng nhau tiến lại chào ông. Cô gái số 9 nhanh nhẹn lên tiếng.
- Cha! Người mau cứu số 1 đi! Hắn không ổn rồi.
Thấy tình trạng lăn lộn dưới đất của Dương Vũ, ông hoảng sợ. Sau đó nhanh như thiểm điện chế trụ hắn lại, đặt tay lên trán hắn. Truyền cho hắn một dòng năng lượng màu đen tinh thuần vào não bộ, khiến hắn giảm bớt cơn đau đớn. Dương Vũ lờ mờ cảm ơn ông lão một tiếng rồi lại ngất đi lần nữa.