Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Cập nhật: 21/09/2024
Tác giả: Linh Kỳ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 390
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hiện Đại
     
     

Cố ý không đề cập đến chuyện vừa xảy ra, Thẩm Tự đổi chủ đề, đi cùng sư tỷ ra khỏi gara.

Đang trò chuyện thì bị thư ký cắt ngang, hình như gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, thư ký vội vàng báo cáo vài câu, cuối cùng cô không về HN nơi sư tỷ đang làm việc, mà đến Thần Tinh gần đó.

Bắc Kinh đổ mưa phùn liên tiếp nhiều ngày, những tia nắng trong trẻo bắt đầu ló dạng, thổi bay đi cái lạnh còn sót lại. Tại khu vực tấc vàng tấc đất này, các lĩnh vực như tài chính, thương mại, dịch vụ, triển lãm, tư vấn đã tập trung lại tạo thành một trung tâm phát triển kinh tế.

"Người bên phía Thần Tinh nhập nhằng với chúng ta nửa tháng rồi, hôm nay họ trực tiếp công khai tiếp xúc với một công ty khác.

" Thư ký đưa tài liệu cho sư tỷ: "Sợ là bọn họ vốn không hề có ý định hợp tác với chúng ta, nên họ mới đưa ra một mức giá cao như thế.

"

Sư tỷ nhìn thoáng qua, sắc mặt lạnh tanh, có lẽ vì có Thẩm Tự ở bên cạnh, cho nên mới không mắng người.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Tự.

"Đừng nói với em là chị muốn em đi đàm phán đấy nhé?" Thẩm Tự vừa nhìn liền biết cô ấy đang nghĩ gì, bất đắc dĩ cười nói: "Em đi cũng vô ích, ngay cả dự án là gì em cũng không biết. Hơn nữa ngoại trừ lúc đi thực tập ra thì em chưa từng làm việc ở một công ty nào, về cơ bản là không có kinh nghiệm.

"

Đây khác gì không trâu bắt chó đi cày chứ?

"Dự án gần như đã thất bại, chị biết mà.

" Sư tỷ tỏ vẻ bất lực: "Nhưng sau này chị vẫn còn phải tiếp xúc với ông ta, bây giờ không thể xé rách mặt được. Dự án này nếu bị hủy trong tay chị, để HN biết, anh trai chị sẽ rất vui vẻ, mà vậy thì lòng chị sẽ càng thấy khó chịu.

"

"Được rồi.

" Thẩm Tự biết trong nhà sư tỷ bất hòa, suy nghĩ một chút, cô gật đầu: "Vậy chị phải chuẩn bị tinh thần, em thấy dự án này không mấy lạc quan.

Thẩm Tự lật qua vài trang tài liệu, hiểu rõ tình hình, HN là nơi sư tỷ đang làm việc, gần đây đã hợp tác với Thần Tinh, vốn dĩ dự án sẽ tiến triển thuận lợi, nhưng ở giai đoạn hợp đồng, dự án lại bị người khác tiếp quản. Người tiếp quản là ông già Diêu, ông ta là một lão già tham tiền, cũng có thể miêu tả bằng cách khác:

Ông ta giống như một con chó vô ơn.

Vốn dĩ HN đã tiếp nhận dự án này rồi, nhưng phương án quy hoạch lần này lại bị ông già Diêu chặn lại. Các tầng đã xây dựng một nửa, nếu việc quy hoạch xung quanh dừng lại, những tòa nhà này sẽ trở nên vô giá trị. Mà ông già Diêu lại có chức vụ đặc biệt, muốn HN chi thêm tiền, ông ta có rất nhiều thủ đoạn, chỉ cần khua môi múa mép đã làm dự án này tăng thêm bảy con số nữa, sau đó làm dự án loạn thành một mớ hỗn độn.

Giày vò với Thần Tinh cho đến thời điểm hiện tại đã quá tốn kém, nếu dự án sắp bị thất bại, HN sẽ không đủ khả năng chi trả.

Thang máy chạy lên trên.

Nhân viên lễ tân của Thần Tinh muốn ngăn cản, nhưng bị Thẩm Tự đẩy ra, cô đi thẳng vào phòng họp.

"Tổng giám đốc Diêu, sao vẫn chưa đàm phán xong vậy?"

Phòng họp bỗng chốc rơi vào khoảng lặng.

"Tôi đã đặt mấy bàn rượu ở Ngọc Hoa Đài, chúng ta mau chóng ký xong hợp đồng, sau đó đến tiệc rượu nói chuyện, chẳng phải sẽ thú vị hơn bây giờ sao?" Thẩm Tự đi giày cao gót bước vào, thư ký kéo ghế ra giúp cô, sau đó cô ngồi vào ghế chính giữa như lẽ đương nhiên, đóng vai chủ nhà: "Nếu đến muộn là cơm sẽ nguội mất.

"

Hai bên đều kinh ngạc, họ nhìn thấy thư ký phía sau Thẩm Tự, xác nhận là người của HN, sau khi trao đổi ánh mắt, họ nhìn về phía Thẩm Tự.

Thẩm Tự cười nói: "Quên tự giới thiệu, tôi đến đây thay mặt tổng giám đốc Phương, hôm nay chị ấy thấy không khỏe.

"

Ông già Diêu chưa từng gặp Thẩm Tự, cũng không biết HN đang làm cái quái gì, nhưng trên mặt của ông ta cũng không biểu hiện gì.

"Nói hay lắm, muốn nhanh chóng thì dễ thôi.

" Ông già Diêu ngồi im ở vị trí phía trên, cũng mỉm cười nói: "Nếu cô có thể quyết định, vậy thì bảo HN nhượng bộ ba phần trăm, mọi người cùng nhau làm giàu, đương nhiên sẽ vui vẻ hợp tác.

"

Cái gì gọi là cùng nhau làm giàu?

Con mẹ nó, ông ta là người duy nhất làm giàu cho chính túi tiền của mình, chẳng có ai được hưởng lợi trong việc này.

Thẩm Tự cười khẩy trong lòng.

Ông già Diêu là người tham lam, hưởng hoa hồng, nhưng vẫn cảm thấy thứ nhận về chưa đủ, HN sao có thể vui lòng phục vụ ông ta chứ? Hai bên đều là tay già đời, họ như đang đánh Thái cực quyền ở trên bàn họp, không ai chịu xông tới mắng chửi đối phương.

"Tổng giám đốc Diêu, thực ra ông cũng biết đấy, lý do khiến HN chia lợi nhuận ít hơn công ty khác là bởi vì nếu chúng tôi nhượng bộ nhiều hơn, chúng tôi sẽ thua lỗ.

" Thẩm Tự cong môi, khẽ thở dài: "Mọi người đều không dễ dàng mà.

"

Ông già Diệu cho rằng Thẩm Tự lại chơi bài tình cảm, lập tức xua tay nói: "Trong kinh doanh, có ai mà không có khó khăn chứ? Cô nói câu này chẳng có ý nghĩa gì.

"

"HN có thể cho ông con số ông muốn.

" Thẩm Tự hé mở nắp tách trà, nhấp một ngụm.

Vừa dứt lời, những người trong tổ dự án HN đã nhìn Thẩm Tự với ánh mắt như nhìn ma quỷ.

"Sao?" Ông già Diêu cảm thấy hơi hứng thú.

"Nhưng nếu tổn thất chúng ta phải chịu như nhau, HN cũng phải kiếm tiền, tổng giám đốc Diêu à.

" Thẩm Dao trực tiếp chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Ông đoán xem nếu Thần Tinh thâu tóm toàn bộ lợi nhuận, vậy những công ty khác sẽ lấy gì để bù đắp vào chỗ tiền thiếu hụt?"

Đương nhiên là cắt xén nguyên vật liệu.

Ông già Diêu chưa trả lời, giống như vẫn đang suy nghĩ, đôi mắt nhỏ xíu gần như nheo lại thành một cái khe.

Thẩm Tự không nói thêm gì nữa.

HN không chịu nhượng bộ là vì cái gì cũng có điểm mấu chốt.

Nếu Thần Tinh không quan tâm đến điểm mấu chốt kia thì dự án hôm nay thật sự không thể tiếp tục thương lượng nữa, cũng không có gì đáng nói.

Phòng họp bỗng chốc rơi vào trạng thái yên tĩnh.

"Cô...

.

" Rốt cuộc ông già Diệu cũng lên tiếng, nhưng lúc nhìn thoáng qua cửa kính thấy bóng dáng của một người bên ngoài, ông ta vội vàng đứng lên, bước nhanh về phía anh, cúi thấp đầu và nghênh đón anh, thái độ hoàn toàn trái ngược với hồi nãy.

"Tam gia.

"

Thẩm Tự vô thức ngước mắt lên, hơi khựng lại.

Dáng người cao lớn thẳng tắp của Tề Thịnh đứng ở phía đối diện, thân hình anh thon dài chắc khỏe mang theo uy thế mạnh mẽ. Dưới mái tóc đen gọn gàng của anh là một đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm, không có chút ấm áp.

Thẩm Tự hơi động đậy ngón tay, tâm trạng trùng xuống.

Không đời nào anh đến đây để giúp cô giải vây, chẳng lẽ đến gây rắc rối?

Nhưng mà nỗi lo lắng của cô là thừa thãi.

Tề Thịnh xem như không nhìn thấy cô, thậm chí còn không liếc nhìn cô. Nhưng không hiểu sao từ hành vi của anh, Thẩm Tự lại cảm thấy hôm nay anh đến đây là vì cô.

Thẩm Tự lập tức cắt đứt ý nghĩ kỳ lạ này.

Cô giỏi tự dát vàng lên mặt quá.

Trong phòng họp cách nhau bốn năm mét, ánh mắt của hai người chưa từng chạm nhau, nhưng lại giống như có một dòng nước ngầm dâng trào.

"Tam gia.

" Ông già Diêu không nhận ra vấn đề, cũng không hiểu vì sao Tề Thịnh đột nhiên lại tới, nịnh nọt nói: "Sao anh lại tự mình tới đây?"

Một người đàn ông trung niên ở độ tuổi hơn bốn mươi gọi một người đàn ông ở độ tuổi hơn hai mươi là "gia", có hơi…

Hoang đường.

Nhưng khí thế của Tề Thịnh thật sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Trước giờ anh như một lưỡi dao sắc bén, lộ rõ tài năng, tính tình nóng nảy thất thường, mà lúc này trong anh vẫn mang theo sức mạnh đáng sợ của một người nắm quyền thường có, chỉ là không phô trương sức mạnh của mình ra ngoài mà thôi. Mọi người đều sợ hãi anh, ba phần kính kể, bảy phần nịnh nọt, rất ít người dám công khai nhìn thẳng vào mắt anh.

Đã ba năm kể từ khi chia tay, dường như không có gì thay đổi. Tề Thịnh vẫn ở trên cao vời vợi, không thể nào với tới.

Sự khác biệt giữa người với người là gì? Có thể hiểu ngay trong nháy mắt. Giữa cô và anh luôn có một khoảng cách rất lớn, không chỉ về địa vị gia đình mà còn về năng lực và thủ đoạn. Nhưng lần này, cô không còn cố chấp chạy theo bước chân của anh, mạnh mẽ hòa nhập vào thế giới của anh nưa.

Đương nhiên không ai dám ngồi vào ghế chính, nói mấy câu khách sáo, sau đó lại nói mấy câu chuyện phiếm râu ria.

Tề Thịnh thản nhiên gảy từng hạt Phật châu trên cổ tay, như thể vừa mới phát hiện có người thứ ba ở đó, liếc nhìn người HN, khi liếc ngang qua Thẩm Tự, thậm chí không dừng lại một giây, giống như đang tiếp xúc với người lạ.

Anh chợt mỉm cười: "Đang đàm phán chuyện gì vậy?"

Trái tim của ông già Diêu đập thình thịch, thầm nghĩ chắc ông thần này đến đây không phải vì chuyện này. Ông ta liếc nhìn tổ dự án HN, cũng không nhìn thấy ai có vẻ liên quan tới Tề Thịnh, nên ông ta lập tức nở nụ cười, trung thực giải thích lại với anh.

Những ngón tay mảnh khảnh của Tề Thịnh gõ lên mặt bàn theo từng nhịp, anh vẫn không nói một lời nào.

Không quá tập trung, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.

Ông già Diêu quan sát sắc mặt Tề Thịnh, cẩn thận hỏi: "Anh nghĩ sao về chuyện này…"

Tề Thịnh cũng cười, lười biếng ngả người ra sau: "Chuyện của Thần Tinh thì ông quyết định là được, tôi không phải là người đưa ra quyết định.

"

Hóa ra người đàn ông này chỉ tình cờ hỏi.

Ông ta tưởng rằng trong số những người có mặt ở đây có người bên gối của Tề Thịnh, cho nên anh mới tới đây để chống lưng cho người ta.

Ông già Diêu thở phào nhẹ nhõm, quay người lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Hôm nay tôi còn có việc phải làm, xin thứ lỗi cho sự tiếp đón không chu đáo của tôi. Nếu như HN xem xét đề nghị của Thần Tinh, chúng ta có thể tiếp tục đàm phán, cả cô và tôi đều sẽ tiết kiệm thời gian, cô cảm thấy sao?"

Lời nói khá lịch sự nhưng rõ ràng là ông ta đang ra lệnh đuổi người.

Thẩm Tự không hy vọng ông già này có thể đồng ý. Về phần Tề Thịnh, dựa vào tính cách của anh, không giậu đổ bìm leo đã là chuyện hiếm thấy rồi, khi cô dùng lời nói từng nhát đâm vào trái tim của anh trong đêm giao thừa, cô đã nghĩ được, chắc chắn sau này gặp lại sẽ không tốt đẹp gì.

Làm người xa lạ đã là tận tình tận nghĩa.

Thẩm Tự nheo mắt lại, trên mặt không nhiều cảm xúc, trực tiếp đi ra ngoài.

Anh phớt lờ cô.

Cô cũng không nhìn anh.

Từ đầu đến cuối, hai người như người xa lạ.

Người trong phòng họp gần như đã đi hết, ngón tay đang gõ mặt bàn của Tề Thịnh dừng lại, ánh mắt tối sầm.

Tách trà tràn ngập khói trắng, một tầng khói mỏng bay lên, che lại cảm xúc trong mắt Tề Thịnh: "Đông Dương kiểm tra tài vụ của Thần Tinh, hai năm nay ông không thành thật lắm.

"

Ông già Diêu sửng sốt một lát, sắc mặt thay đổi.

Triệu Đông Dương kiểm tra khi nào?

Không phải tối qua anh ta vẫn còn xưng anh gọi em với ông ta sao? Không phải chỉ nói là đang kiểm tra cho xong thủ tục thôi sao?

"Mùa thu năm ngoái, trong những kế hoạch dự án của ông được phê duyệt, cố vấn của công ty đưa ra là tám phần trăm, sau đó ông cầm đi phê duyệt.

" Tề Thịnh nhắc mắt, mỉm cười nhìn về phía ông già Diêu: "Thực tế là thế nào?"

Ông già Diêu vô thức đứng thẳng người, chật vật nói ra ba chữ: "Bốn phần trăm.

"

Trên thực tế, thậm chí còn không đạt được bốn phần trăm.

Vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, việc thay đổi số liệu vẫn luôn là quy luật bất thành văn trong ngành, cố vấn của công ty có trách nhiệm đưa ra số liệu tốt nhất, công ty hợp tác dùng nó để lập dự án và xin nguồn lực, kinh phí.

Nhưng nếu Tề Thịnh thật sự muốn so đo, hôm nay ông ta sẽ chết ở bốn phần trăm này.

"Trong cuộc đấu thầu đầu năm, ông bỏ qua Thịnh Thụy và lựa chọn một công ty Kình Cơ có tiếng tăm xấu.

" Tề Thịnh nhịp nhàng gõ lên bàn, tần số đồng bộ với nhịp tim của anh, khiến người ta căng thẳng: "Ăn bao nhiêu phần trăm hoa hồng của đối phương?"

"Tam gia.

" Ông già Diêu run rẩy gọi.

"Đừng căng thẳng.

" Tề Thịnh khéo léo cong khóe môi: "Thần Tinh chỉ là một công ty con của Thái Hợp. Việc mua lại Thái Hợp của Hoa Thịnh vẫn chưa hoàn tất, tôi cũng không có hứng thú xử lý những chuyện lộn xộn không liên quan đến mình.

"

Nói đến đây anh bỗng dừng lại.

Tề Thịnh nhướng mày lên, nở nụ cười càng nham hiểm hơn lúc không cười, sự uy hiếp rất rõ ràng trong lời nói: "Nếu một ngày nào đó, ông ngoài ý muốn trở thành cấp dưới của tôi, chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua đâu.

"

Ông già Diêu đổ mồ hôi lạnh.

Đến khi anh rời đi xa rồi, ông già Diêu mặc kệ mọi thứ bám lấy tay Phó Thiếu Trạch, chỉ kém không gọi anh ta là tổ tông: "Có phải tôi đắc tội với anh ta chỗ nào không? Vừa rồi tôi xử lý chuyện kia không thỏa đáng hả?"

"Cũng không phải, hôm nay dù ông xử lý thế nào, anh ta cũng sẽ không vừa lòng.

" Phó Thiệu Trạch nhàn nhạt nói: "Chỉ có thể trách đời này của ông, gặp phải một kiếp nạn như vậy.

"

Anh ta rủ lòng từ bi nói ra vấn đề: "Nhưng tốt hơn hết là ông nên phê duyệt dự án của công ty vừa rồi.

"

Ông già Diêu bối rối khẽ kêu lên một tiếng "A".

Phó Thiếu Trạch thầm nghĩ trong lòng, một cô chủ nổi tiếng ngang ngược, có thù tất báo như Đào Mẫn Ngọc còn phải nể mặt, bởi vì sợ tính tình nóng nảy của Tề Thịnh, nên cô ta còn không dám xuất hiện trước mặt Thẩm Tự lần nào. Nào đến lượt một quân lính không tên không tuổi như ông ta nói chứ?

Chuyện ồn ào xảy ra khi đó, mấy anh em trong giới đều nói đùa rằng Tề Tam bị một cô gái xinh đẹp xoay mòng mòng, nhưng với tính tình nóng nảy của anh, sao có thể để một con nhóc chơi đùa?

Không phải Thẩm Tự có thể bình an vô sự thoát thân, mà là Tề Tam không nỡ, vì thế mới buông tha.

Những người như bọn họ nhiều ít cũng hơi nóng nảy có phần xấu xa, quen thói đứng ở trên cao nhìn xuống, xung quanh có rất nhiều người đẹp, đương nhiên đối xử với mọi người đều như rơm rác, chơi đùa thấy vui thì được gọi là đồ chơi, chơi đùa thấy không vui thì được gọi là rác rưởi, có rất nhiều thủ đoạn để uy hiếp người khác, sao có thể không xử lý được một con nhóc? Nếu Tề Tam chỉ đang tìm kiếm sự mới lạ, thì lẽ ra anh nên tìm một người môn đăng hộ đối từ sớm rồi. Dù Thẩm Tự có xinh đẹp đến đâu thì đối với họ cũng không phù hợp để kết hôn. Nhưng rõ ràng là Tề Tam chỉ để ý đến một mình Thẩm Tự.

Suy cho cùng, đều là vì Tề Tam mềm lòng với người phụ nữ này, cho nên mới không động đến một đầu ngón tay nào của cô.

"Thật sự đến đây để chống lưng cho người khác?" Ông già Diêu khôi phục lại tinh thần, than khổ: "Sao không nói rõ ràng cơ chứ, nếu tôi biết có mối quan hệ này thì tôi nào dám làm khó người ta như vậy?"

Phó Thiếu Trạch nhướng mày, cũng không giải thích.

Ai mà biết chứ?

Bây giờ hai người họ trông như người xa lạ.

Bên phía HN thật sự không ôm quá nhiều hy vọng.

Tuy nhiên, ngay khi vừa rời đi, Thần Tinh đã gọi điện tới và nói rằng sẽ ký kết theo kế hoạch ban đầu của HN, mọi yêu cầu vô lý sau đó đều bị loại bỏ, thái độ lịch sự trái ngược hẳn với mấy ngày trước, giống hệt như vở kịch người thừa kế lật mặt của Tứ Xuyên vậy.

"Chị chỉ không muốn gây ra quá nhiều rắc rối, nên nhờ em đi để cho đúng quá trình thôi, không ngờ em thật sự có thể đàm phán thành công.

" Sư tỷ ngạc nhiên liếc nhìn Thẩm Tự: "Chắc không phải ông già Diêu kia hám sắc, nên định chiếm tiện nghi của em chứ?"

Không chiếm một chút lợi ích nào cả, thật sự rất kỳ lạ.

"Không, có lẽ vốn dĩ dự án này đã được ký kết, đối phương chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của mình thôi.

" Thẩm Tự cười có lệ nói: "Em đến đúng lúc mà thôi.

"

Cô không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ bằng vài lời nói của mình mà có thể lừa người khác ký hợp đồng.

Nhưng Tề Thịnh…

Từ hầm đậu xe đến phòng họp, ánh mắt anh hầu như không nhìn cô, thái độ rất lạnh lùng.

Là cô tự mình đa tình, mới nghĩ rằng anh là người giải quyết vấn đề này?

Thẩm Tự thầm cười khẩy ở trong lòng, cô hơi lơ đãng, hoàn toàn không để ý đường đi. Một giây tiếp theo, cảm giác nhẹ bẫng ập tới, nhưng trước khi ngã xuống, gáy của cô đã bị người phía sau giữ lại.

"Tự Tự!

" Mí mắt của sư tỷ khẽ co giật.

Có người đi trước cô một bước, túm lấy gáy của Thẩm Tự, kéo cô về phía sau như một con gà.

Mùi đàn hương lạnh lẽo bao phủ toàn thân cô, tay anh mạnh mẽ đến mức cô ngả người ra sau, trực tiếp ngã vào vòng tay anh, bàn tay của anh hờ hững vòng qua eo cô, giúp cô đứng vững.

Thẩm Tự sửng sốt một lát, quay đầu ngơ ngác nhìn.

Cô cảm nhận được nhịp tim của anh, tư thế và khoảng cách này khiến người ta sinh ra cảm giác ám muội.

Tề Thịnh cụp mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo bức người.

"Em cản đường tôi.

"

Cuối cùng anh cũng nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay với cô, giọng anh mang theo hơi thở lạnh mát và hơi trầm, giống như rượu vang được ướp lạnh vậy, nhấp một chút mát lạnh, xa cách với người khác nhưng cũng khiến lòng người sôi sục.

Tuy nhiên anh không hề cho người ta thời gian để liên tưởng, buông bàn tay đang ôm eo cô ra, trực tiếp bước ngang qua vai cô, một loạt động tác dứt khoát gọn gàng, không chút vấn vương.

Hơi thở trên cơ thể anh dần tan đi theo khoảng cách.

Thẩm Tự khẽ cau mày, xoa gáy mình, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn qua trái qua phải rồi im lặng vài giây:

Những bậc thang trống trải rộng rãi, không có lấy một bóng người, cô có cản đường ai đâu?