Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 49,695,337
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Teen
     
     

Nguyên bản, Diệp Oản Oản cho là, có lẽ, chính mình cả đời này đều không có cách nào nhớ lại mình là ai, còn có thân nhân nào?

Nhưng mảnh vỡ ký ức lẻ tẻ vừa tràn vào trong đầu của nàng, lại khiến cho nàng có chút đột ngột không kịp chuẩn bị.

Xem ra, chỉ cần nàng bắt đầu hoài nghi về thân phận cùng ký ức của mình, hơn nữa hy vọng mãnh liệt có thể nhớ lại chuyện lúc trước, vậy ký ức nguyên bản thuộc về chính nàng, vẫn có hy vọng có thể tìm trở về...

.

Diệp Oản Oản thật cao hứng khi biết được trí nhớ của nàng vẫn có hy vọng tìm về, chẳng qua là, đột nhiên biết được tin tức cha mẹ đã qua đời, khó tránh khỏi khiến nàng có chút khó mà tiếp nhận.

.

.

Cha mẹ ruột của nàng đã không còn ở trên nhân thế rồi, không biết ông ngoại của nàng, có còn tồn tại hay không, giờ phút này lại đang ở nơi nào.

.

.

?

Diệp Oản Oản đè ép tâm tình mãnh liệt của mình xuống, chờ cơn đau đầu dịu đi phần nào, một lần nữa mới lái xe về hướng Diệp gia.

Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản đúng lúc gặp Diệp Mộ Phàm cũng đồng dạng trở về Diệp gia.

Diệp Mộ Phàm đem chìa khóa xe bỏ vào túi, buớc nhanh tới bên cạnh Diệp Oản Oản, "Oản Oản, em làm sao vậy?"

Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Diệp Oản Oản có chút thất thần, thấp giọng hỏi.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, đem tâm trạng thu liễm, lắc đầu một cái: "Không có gì.

.

. Anh cũng đã biết tin?"

"Đúng vậy, mới vừa rồi mẹ nói với anh rồi. Kỳ quái, thân thể Diệp Thiệu An không phải vẫn luôn tốt vô cùng sao, làm sao đã chết rồi? Anh nghe mẹ nói, Diệp Thiệu An là chết ở trên giường của chính mình.

.

.

" Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ cổ quái.

Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng nghĩ mãi không thông, mở miệng nói: "Đi về trước hỏi xem tình hình một chút.

"

Lúc này, Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm hai người, đi sóng vai, hướng vào bên trong Diệp gia đi tới.

Mới vừa vào Diệp gia, Diệp Oản Oản liền nghe thấy tiếng khóc.

Sau khi tiến vào phòng khách, Nhị thẩm Lương Mỹ Huyên ngồi liệt trên đất, đã sớm khóc sưng húp cả mắt, Diệp Y Y cũng thấp giọng khóc thút thít, trấn an tâm tình của Lương Mỹ Huyên.

Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan hai người, mặt mũi hơi có chút tiều tụy, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương.

"Oản Oản, Mộ Phàm, các con trở về tới rồi.

.

.

"

Đàm Nghệ Lan nhìn về phía Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, từ trong miệng than khẽ.

"Ông nội, bà nội, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nhị thúc đang êm đẹp, làm sao bỗng nhiên.

.

.

" Diệp Mộ Phàm tỏ vẻ như vô cùng bi thương, mở miệng hỏi.

Đối với Diệp Thiệu An chết, Diệp Mộ Phàm suýt chút nữa không nhịn được hướng về phía Diệp Y Y và Lương Mỹ Huyên nói một tiếng chúc mừng.

.

.

Giữa bọn họ, đã sớm không còn bất kỳ tình thân nào đáng nhắc tới, thậm chí nói là cừu nhân cũng không quá đáng chút nào.

Chỉ bất quá, vẫn phải làm theo đúng quy trình. Ngoài mặt, nên làm bộ làm tịch, vẫn còn cần phải giả bộ một chút.

"Haizz.

.

.

" Đàm Nghệ Lan liên tục thở dài, nước mắt không ngừng được từ trong mắt tràn ra. Con thứ hai Diệp Thiệu An mặc dù có chút không có ý chí tiến thủ, nhưng dù sao cũng là ruột thịt cốt nhục của bà.

.

.

"Mộ Phàm, Nhị thúc con, là bị người ta giết.

.

.

" Diệp Thiệu Đình từ phía sau đi ra, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, mở miệng nói.

"Cái gì!

? Là bị người ta giết chết?" Nghe được lời nói này, thần sắc Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, mặt không thể nào tin nổi.

Diệp Thiệu An tại Diệp gia, lại bị người khác giết chết ở trên giường của mình.

.

.

Loại chuyện này, làm sao có thể.

.

.

"Cũng không biết, Nhị thúc con có phải là đã đắc tội người nào hay không, có phải là do đối thủ cạnh tranh của công ty làm hay không?" Diệp Thiệu Đình mở miệng nói.

Tuy nói Diệp Thiệu An hại bọn họ cửa nát nhà tan, nhưng bất kể nói thế nào, Diệp Thiệu An cũng là em trai ruột của Diệp Thiệu Đình, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bây giờ biết em trai Diệp Thiệu An bị người ta giết chết ở trong nhà, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã.

.

.