Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 49,694,570
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Teen
     
     

Núi đá đó là một trong mười mỏ đá lớn nhất, là một mỏ đá lâu đời, số lượng đá còn lại trong mỏ bây giờ rất hiếm, mà tảng đá lớn như vậy lại càng quý hiếm hơn.

Càng đặc biệt hơn là bề mặt của tảng đá này không quá gồ ghề, lại còn có màu xanh lá cây ẩn hiện phía trên.

Cái gọi là "lục tùy tiển tẩu" làm cho người ta càng nhận định bên trong khối đá nhất định có màu xanh.

Về phần "mãng", đa số là do khoáng vật cấu tạo nên ngọc phỉ thúy tạo thành, độ cứng vô cùng cao, còn có nhiều vân trắng xanh xen kẽ.

Người ta chia ra tới mười mấy loại mãng, mỗi loại thể hiện một giá tri khác nhau của ngọc phỉ thúy, nhưng hễ có mảng thì cũng đồng nghĩa, bên trong khẳng định có ngọc phỉ thúy.

Hầu Mậu Phong chỉ vào hai đống đá, đắc ý nói: "Tảng đá dính đất màu đen này, tôi đã dùng rất nhiều tiền mới đào lên được, tảng đá lớn như vậy đem ra bán, chắc mọi người cũng hiểu, tôi không cần phải nói nhiều làm gì, cứ tự mình quan sát, loại này quý hiếm, được khai thác từ sâu trong lòng núi, tuyệt đối là hàng vô giá! Nếu không phải tiểu thư Tần muốn mua, tôi vốn là giữ lại riêng cho mình rồi!

"

Tiết Lễ chắp tay nói cám ơn, sợ lại xảy ra biến cố gì, vội vàng hỏi: "Xin cảm ơn ông chủ Hầu, bây giờ ông chủ hãy ra giá đi, chúng tôi sẽ trực tiếp trả tiền!

"

Hầu Mậu Phong không tình nguyện kêu người đem sổ  sách đi thương lượng giá cả với Tiết Lệ và đoàn chuyên gia.

Đạo Nhân Thần Hư không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Diệp Quán Quán: "Bà chủ, tôi cảm thấy như bọn họ hoàn toàn không thèm quan tâm đến sự có mặt của cô!

"

Nhất Chi Hoa: "Bà chủ, có cần dằn mặt bọn họ không? Một quyền chỉ lấy 88!

"

Nhiếp Vô Danh ho nhẹ một tiếng, hai người thức thời rụt đầu không dám nói nữa.

Nhiếp Vô Danh mở miệng: "Em gái, khi nào cần ra tay em cứ nói một tiếng, mặc dù không thể động đến võ công, nhưng biện pháp để trút giận cho em cũng có rất nhiều.

"

Diệp Quán Quán nghe vậy nhẹ nhàng cười: "À, không cần đâu, cảm ơn.

"

Muốn coi như không có cô ở đây sao? Chỉ sợ là không có khả năng.

Nếu cuối cùng mà không có được chữ ký của cô, thương lượng xong cũng không làm được gì.

Bên kia thảo luận một hồi lâu, cuối cùng cũng kết thúc.

Tiết Lệ cầm giấy tờ đi đến trước mặt Diệp Quán Quán, trực tiếp nói: "Tiểu thư Diệp, mọi chuyện đều đã thương lượng ổn thỏa, ký tên đi!

"

Vẻ mặt Hầu Mậu Phong còn tiếc nuối: "Lần này là tôi nể mặt tiểu thư Tần, chứ lần sau lại tùy tiện dẫn người lạ đến, tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu!

"

"Ông chủ Hầu nói đúng! Nói đúng lắm!

"

"Tiểu thư Diệp, mau ký tên đi! Tảng đá lần này giá cả cũng rất hợp lý, bên ngoài có rất nhiều người hỏi mua mà ông chủ còn không chịu bán đó!

"

Diệp Quán Quán nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng để tách trà lên bàn, ánh mắt xét qua đám người Tiết Lệ đang thúc giục cô ký tên, cùng với vẻ mặt không tình nguyện của Hầu Mậu Phong, lạnh lùng nói: "Ký tên? Ký tên cái gì?"

Sắc mặt Tiết Lệ trầm xuống: "Đương nhiên là ký giấy tờ để mua khối đá này rồi!

"

Diệp Quán Quán thâm thúy nhướng mày: "Ai nói là tôi muốn mua mấy tảng đá này?"

Nghe Diệp Quán Quán nói như vậy, mọi người nhất thời đều sửng sốt.

Sắc mặt Tiết Lệ đã hoàn toàn âm trầm: "Tiểu thư Diệp, ý của cô là sao? Cô không mua?"

Diệp Quán Quán nhếch môi cười yếu ớt, chậm rãi nói: "Từ lúc bắt đầu tới bây giờ tôi có nói là muốn mua đâu, hình như cũng đều là do các người muốn tới chỗ này, là do ý muốn của tổng giám Phó, cho nên tôi bất đắc dĩ phải đi theo đến đây để xem thôi, ai nói là tôi muốn mua đá quý ở tiệm này?"

Tiết Lệ lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Cô. . .

"

Hầu Mậu Phong đứng bên cạnh thấy vậy cũng hoàn toàn thay đối sắc mặt: "Tiết Lệ, các người có ý gì đây! Từ nãy giờ làm đủ thứ chuyện! Kết quả chỉ là muốn đùa với tôi thôi sao?"