Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 49,694,570
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Teen
     
     

Diệp Oản Oản cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng đã giải thích qua không biết bao nhiêu lần, tại sao tất cả mọi người đều cho là nàng không thể quên được Cố Việt Trạch?

Nếu không phải là người này thỉnh thoảng xuất hiện một lần, nàng ngay cả người này là ai, e rằng cũng sắp quên luôn có được hay không?

Biểu tình của Diệp Mộ Phàm rõ ràng là rất hoài nghi.

Năm đó nàng đòi sống đòi chết mê luyến Cố Việt Trạch, chính hắn đều đã thấy vô cùng rõ ràng.

Diệp Oản Oản bất đắc dĩ giải thích: "Thực sự! Ánh mắt của em không có thấp như vậy...

.

"

Diệp Mộ Phàm nghe vậy hỏi: "Vậy em nói cho anh nghe một chút, tương lai em muốn gả cho tuýp đàn ông như thế nào?"

Diệp Oản Oản bày ra ngữ khí chuyện đương nhiên: "Đương nhiên là muốn gả cho bạn trai em rồi!

"

Diệp Mộ Phàm giận đến trợn mắt nhìn nàng một cái, "Em có thể có chút lý tưởng hay không? Có thể yêu cầu cao hơn một chút hay không? Nói một chút người đàn ông trong lý tưởng của em là dạng gì đấy! Vô luận là em muốn cái dạng gì, sau này ca ca đều có thể giúp em giải quyết!

"

"A.

.

. Mẫu người lý tưởng của em sao?" Diệp Oản Oản làm ra dáng vẻ ngưng thần suy tư.

Diệp Mộ Phàm gật đầu: "Đúng! Vô luận là ai cũng được!

"

Lời này ngược lại cũng không phải khoác lác, nếu như hắn đoạt lại Diệp gia, với điều kiện của em gái hắn, muốn chọn công tử thiếu gia nhà nào mà chẳng được?

Diệp Oản Oản suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trong ánh mắt mong chờ của Diệp Mộ Phàm, mở miệng trả lời: "Ồ.

.

. Vậy, Tư Dạ Hàn đi!

"

Diệp Mộ Phàm: ".

.

.

"

Ách.

.

.

Diệp Mộ Phàm bị nghẹn đến khóe miệng co giật, thật lâu đều nghẹn ngào không nói nên lời.

Diệp Oản Oản nhíu mày, "Làm sao lại có loại biểu tình này?"

Diệp Mộ Phàm nuốt nước miếng, vỗ bả vai em gái nhà mình, đầy thành khẩn mở miệng, "Em gái à, ca ca cảm thấy, lý tưởng và nằm mơ là hai chuyện khác nhau, em phải phân biệt một chút. Về nhà sớm tắm rửa một cái rồi ngủ đi thôi, nha!

"

Diệp Oản Oản: ".

.

.

"

Trước khi đi trở về, Diệp Oản Oản trước tiên ghé chợ một chuyến.

Vốn là chỉ định thuận đường mua cho Đường Đường mấy món đồ và quần áo sạch, kết quả, không cẩn thận liền mua rất nhiều bàn chải đánh răng, ly chén, đến quần áo ngủ và đồ chơi; rồi đến ga trải giường trong phòng, rèm cửa sổ,

… Chỉ cần là đồ vật đáng yêu, cũng không nhịn được đều mua sạch…

Cuối cùng đồ vật mang không hết, còn lại rất nhiều món đành phải để lại địa chỉ tại quầy tổng hợp để bọn họ chuyển tới nhà mình.

Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Nhóm 5 người lính đánh thuê đang nơm nớp lo sợ đứng thành một hàng.

Trên ghế sa lon ở đối diện, Nhiếp Đường Tiêu thần sắc lạnh giá ngồi ở chỗ đó, trên tay nhỏ cầm một xấp tài liệu, quanh thân tản ra khí tràng đáng sợ hoàn toàn không hợp với tuổi tác của hắn.

"Thật đáng tiếc, tư chất 5 người các ngươi, không có lấy một người đạt đủ tiêu chuẩn.

"

Mấy người đứng ở nơi đó, một chữ cũng không dám nói nhiều.

Tư liệu trong tay tiểu nãi oa ở phía đối diện, ghi chép lại lịch của mỗi người trong 5 người bọn họ, kỹ năng am hiểu, thậm chí là mỗi một nhiệm vụ được nhận sau khi gia nhập đoàn lính đánh thuê…

Những thứ này là tài liệu cơ mật tổ chức tình báo đỉnh cấp thế giới cũng không lấy được.

Vẻ mặt tất cả 5 người đều đầy lo lắng, một khi hết nhận được sự che chở của chủ nhân, bọn họ lại sẽ trở lại kiếp sống bị đuổi giết.

"Tôi.

.

. Chúng tôi biết không có tư cách lưu lại ở bên cạnh chủ nhân.

.

. Nhưng.

.

. Nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố gắng.

.

.

"

"Tôi cũng vậy, Tôi cũng vậy!

"

Nhiếp Đường Tiêu đem một quyển sổ bìa đen đẩy tới trước mặt bọn họ: "Đây là kế hoạch huấn luyện của các ngươi, nếu như trong vòng ba tháng vẫn như cũ không có cách nào để cho ta hài lòng, sẽ có những người khác đến thay thế vị trí của các ngươi.

"

Năm người vội vàng đem quyển sổ bìa đen kia cầm lấy, kết quả mới vừa nhìn xuống, thiếu chút nữa ngất đi.

Sau khi thấy rõ bốn chữ mạ vàng ở trên quyển sổ, con ngươi của gã béo cũng sắp rớt ra ngoài, "Mịa nó! Tôi con mịa nó thấy được cái gì.

.

.

"