Tố Cẩm Trúc dạy dỗ nhóm người này xong thì hống hách hiên ngang mà bỏ đi, cô ta quay lại phòng Sở Bắc Thần để hắn dẫn cô đi ăn như hắn đã hứa tiện thể tỏ vẻ ấm ức như vừa bị ăn hiếp trước mặt Sở Bắc Thần.
- Sao mà mới đi ra ngoài mặt đã xụ một đống rồi bảo bối...
.
hửm ?
- Em không biết đâu.
.
.
anh phải lấy lại công bằng cho em.
.
.
huhuhu.
.
.
- Ngoan nào Cẩm Trúc, có chuyện gì anh sẽ giải quyết giúp em.
- Mọi người trong tập đoàn này không ai thích em cả.
.
.
hức.
.
.
hức.
.
.
họ nói.
.
.
em chỉ giỏi ăn bám anh không làm được tích sự gì cả, chưa là gì của anh mà lại hống hách.
.
.
đó anh coi xem.
.
.
em có làm gì đâu mà họ lại không thích em cơ chứ.
- Được rồi, anh dẫn em đi ăn cho em không phải buồn nữa nhé.
- Dạ.
.
.
hức.
.
.
hức.
.
.
Cô ta chỉ dùng phải giọt nước mắt cá sấu là lấy được sự mềm lòng của Sở Bắc Thần rồi, đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân mà.
- Trợ lí Minh cậu vô phòng tôi gấp.
- Dạ boss gọi em.
- Tôi không muốn những lời đàm tíu không hay đối với bảo bối của tôi, còn những kẻ kia tôi không muốn thấy trong tập đoàn.
- Vâng boss.
Lệnh của boss mà cho dù có ngang ngược cũng đâu dám cãi đâu trời, lại còn cộng thêm lời của Tố Cẩm Trúc nữa thì ta nói nó hết nước chấm, chanh chua, điêu ngoa, phét lát, đúng thật dính đến Tố Cẩm Trúc thì chỉ có toang thôi, tốt nhất mốt gặp cô ta biết điều xíu thế là qua chuyện.
Tại nước Đức, một đất nước xinh đẹp và tuyệt vời, nơi mà những du học sinh luôn luôn muốn tìm tới để trải nghiệm với cuộc sống bên này.
- Nè Phó Duật Thừa, cậu tính lấy xe của tôi đi bảo dưỡng chung luôn với xe của cậu đấy à !
- Thì cậu cứ từ từ đi, chúng ta bảo dưỡng xe cùng nhau luôn cho vui, với lại bảo dưỡng hai cái mới được giảm một nửa phần trăm chứ tớ đi bảo dưỡng một mình nó đắt lắm.
- Đắt con khỉ nhà cậu, tớ mới bảo dưỡng đây, xong cậu đem đi tiếp tiền đâu tớ trả hả, cái tên đần thối Phó Duật Thừa nhà cậu, ngốc gì đâu ấy.
- Thì có gì hai chúng ta đi làm rồi trả chung, làm gì căng, lát nữa tớ mua trà sữa mời cậu chịu không.
- Nghe còn được đấy.
- Bọn mình qua đây du học cũng 5 năm rồi, chưa một lần về lại nước K, tớ nhớ nhà quá.
- Nè Duật Hành cậu đừng có mà khoác loác, nhớ nhà hay nhớ mấy chiếc xe đua ở nước K hả ?
- Hehehe.
.
.
chỉ có cậu hiểu tớ thôi, hai đứa mình du học bên này nhờ có đợt du học này chúng ta mới có thêm một môn chơi nữa là đua xe, tớ có hỏi anh hai tớ rồi anh hai kêu khi nào tớ du học về sẽ cho tớ lấy chiếc tớ muốn.
- Xuỳ.
.
.
chỉ nhớ tới bản thân, còn con nhỏ này chắc không phải bạn quá à !
- Thì tớ cũng sẽ lấy cho Kiều Nhiên Nhiên nhà chúng ta vài chiếc.
.
.
chịu chưa mẹ.
- Khúc này nghe được nè.
.
.
hahaha.
.
.
- Ê tớ có xem chương trình đua xe kì tới lớn nhất của nước Đức đó, đăng kí tham gia không ?
- Duật Thừa, cậu cũng xem được tin đó à ! Đăng kí chứ cái này chúng ta tham gia suốt mấy năm trời từ khi qua đây mà, nhất định phải giật giải thưởng lần này chứ, đúng không ? Ê Duật Thừa phần thưởng lần này chỉ có nhất và nhì thôi, cậu nghĩ hai đứa mình vơ luôn được không ?
- Ui dồi, tớ không tin vào tớ thôi, nhưng mà bạn thân tớ, đại ca nhỏ hồi nào của tớ thì chắc chắn sẽ ẵm được giải mang về rồi.
.
.
hehehe.
.
.
Đại ca nhỏ của tớ máu choá.
.
.
í lộn máu chiến từ bé mà.
.
.
sợ ai đâu đúng không ?
- Thế thì cậu cũng phải chiến hết mình để cùng ẵm giải với tớ, thường ngày tớ với cậu toàn dẫn nhất nhì, có khi hoà, chẳng lẽ lần này thua, với lại bữa trước chúng ta có đua với team kia có người đứng đầu đua xe của nước Đức mấy năm về trước chúng ta còn thắng mà, huống chi trận này.
- Chính xác, nhằm nhò gì đúng không ? Yeahh chiến hết mình cho trận tới ở Đức rồi chuẩn bị kết thúc chương trình học ở nước Đức rồi về nước K thôi nào.
Yeahhhh.
.
.
Phó Duật Thừa và Kiều Nhiên Nhiên ngồi trò chuyện một lát thì cũng đến giờ vào học như mọi ngày tại ngôi trường mà họ đã cùng nhau cố gắng để xét tuyển vào cho bằng được, họ cùng nhau học cùng nhau chơi khi mà còn ở nước K, họ đã có ước mơ được đi du học và tự do tự tại làm điều mình thích nên cả hai đã cố gắng để có được như ngày hôm nay.
Có thể nói gia đình Kiều Nhiên Nhiên không phải một doanh nhân giàu có gì, nhưng ba mẹ của Nhiên Nhiên chính là Kiều Tuấn và Nhiên Ninh đã cố gắng từng chút một để có thể lo cho con đi du học và họ đã làm được.
Còn về Phó Duật Thừa, cậu nhóc đó thì khỏi phải bàn cậu ta không phải là một sinh viên du học nghèo vượt khoa gì cả, cậu ta chính là nhị thiếu gia của nhà họ Phó, anh trai cậu ta chính là Phó Duật Hành người chuyên sản xuất các loại xe đua có tiếng tăm trên thị trường trong và ngoài nước.
Chiếc xe mà Kiều Nhiên Nhiên và Phó Duật Thừa đang sử dụng bên Đức này phục vụ cho các cuộc đua xe cũng chính là của nhà họ Phó, chỉ là được xuất qua đây nên họ phải gom tiền mua mà thôi.
Nhưng làm gì có ai biết được thân phận hay mặt mũi của nhị thiếu gia nhà họ Phó cơ chứ, kể cả anh trai Phó Duật Hành, họ ít khi nào tiếp xúc với giới báo trí nên chuyện kín mặt là thường tình.