Chương 1 - Bằng Lòng Gả Thay
Chương 2 - Thân Phận 2
Chương 3 - Cảm Giác Thân Thuộc
Chương 4 - Hợp Đồng Hôn Nhân
Chương 5 - Lãnh Cung Thời Hiện Đại.
Chương 6 - Cô Ấy Vẫn Còn Sống.
Chương 7 - Ân Tình Này Tôi Sẽ Trả Lại Anh
Chương 8 - Quá Khứ Dưỡng Thành Chủ Mẫu (1)
Chương 9 - Quá Khứ Dưỡng Thành Chủ Mẫu 2
Chương 10 - Đố Kị
Chương 11 - Thì Ra Anh Ta Lừa Cô.
Chương 12 - Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân.
Chương 13 - Anh Ta Ghen Sao
Chương 14 - Đấu Trí So Tài
Chương 15 - Lọ Lem Xuất Chiêu.
Chương 16 - Đệ Nhất Cao Thủ Lộ Danh Tính.
Chương 17 - Hãy Xin Lỗi Tôi
Chương 18 - Chỉ Một Mình Cô
Chương 19 - Ngư Ông Đắc Lợi
Chương 20 - Chúng Ta Không Nợ Gì Nhau
Chương 21 - Người Nổi Tiếng
Chương 22 - Một Mũi Tên Trúng Hai Nhạn.
Chương 23 - Hậu Quả Khi Chọc Giận Cô.
Chương 24 - Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mặt.
Chương 25 - Từ Nay Em Sẽ Là Vợ Tôi.
Chương 26 - Được Sủng Mà Lo
Chương 27 - Điều Kiện Trao Đổi
Chương 28 - Hơi Ấm Người Thân
Chương 29 - Hồng Môn Yến.
Chương 30 - Không Phải Là Con Tôi
Chương 31 - Kết Thúc Một Cuộc Đời
Chương 32 - Tất Cả Là Tại Cô
Chương 33 - Ở Chung Một Nhà
Chương 34 - Anh Ta Đang Bảo Vệ Mình Sao.
Chương 35 - Món Đồ Ba Mươi Tỷ.
Chương 36 - Gặp Lại Hàn Long
Chương 37 - Cô Không Xứng Làm Con Dâu Tôi.
Chương 38 - Nữ Công Gia Chánh
Chương 39 - Trộm Long Hoán Phụng
Chương 40 - Các Người Sẽ Phải Trả Giá.
Chương 41 - Kẻ Gieo Gió Ắt Gặt Bão
Chương 42 - Mượn Rượu Giải Sầu.
Chương 43 - Chia Xa Mới Là Hạnh Phúc
Chương 44 - Hạ Thuốc
Chương 45 - Hôn Mê Bất Tinh
Chương 46 - Được Một Mất Mười.
Chương 47 - Mưu Sát
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Bỏ Qua Quá Khứ
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Chương 126
Chương 127 - Chương 127
Chương 128 - Hồi Kết
Chương 1 - Bằng Lòng Gả Thay
Chương 2 - Thân Phận 2
Chương 3 - Cảm Giác Thân Thuộc
Chương 4 - Hợp Đồng Hôn Nhân
Chương 5 - Lãnh Cung Thời Hiện Đại.
Chương 6 - Cô Ấy Vẫn Còn Sống.
Chương 7 - Ân Tình Này Tôi Sẽ Trả Lại Anh
Chương 8 - Quá Khứ Dưỡng Thành Chủ Mẫu (1)
Chương 9 - Quá Khứ Dưỡng Thành Chủ Mẫu 2
Chương 10 - Đố Kị
Chương 11 - Thì Ra Anh Ta Lừa Cô.
Chương 12 - Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân.
Chương 13 - Anh Ta Ghen Sao
Chương 14 - Đấu Trí So Tài
Chương 15 - Lọ Lem Xuất Chiêu.
Chương 16 - Đệ Nhất Cao Thủ Lộ Danh Tính.
Chương 17 - Hãy Xin Lỗi Tôi
Chương 18 - Chỉ Một Mình Cô
Chương 19 - Ngư Ông Đắc Lợi
Chương 20 - Chúng Ta Không Nợ Gì Nhau
Chương 21 - Người Nổi Tiếng
Chương 22 - Một Mũi Tên Trúng Hai Nhạn.
Chương 23 - Hậu Quả Khi Chọc Giận Cô.
Chương 24 - Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mặt.
Chương 25 - Từ Nay Em Sẽ Là Vợ Tôi.
Chương 26 - Được Sủng Mà Lo
Chương 27 - Điều Kiện Trao Đổi
Chương 28 - Hơi Ấm Người Thân
Chương 29 - Hồng Môn Yến.
Chương 30 - Không Phải Là Con Tôi
Chương 31 - Kết Thúc Một Cuộc Đời
Chương 32 - Tất Cả Là Tại Cô
Chương 33 - Ở Chung Một Nhà
Chương 34 - Anh Ta Đang Bảo Vệ Mình Sao.
Chương 35 - Món Đồ Ba Mươi Tỷ.
Chương 36 - Gặp Lại Hàn Long
Chương 37 - Cô Không Xứng Làm Con Dâu Tôi.
Chương 38 - Nữ Công Gia Chánh
Chương 39 - Trộm Long Hoán Phụng
Chương 40 - Các Người Sẽ Phải Trả Giá.
Chương 41 - Kẻ Gieo Gió Ắt Gặt Bão
Chương 42 - Mượn Rượu Giải Sầu.
Chương 43 - Chia Xa Mới Là Hạnh Phúc
Chương 44 - Hạ Thuốc
Chương 45 - Hôn Mê Bất Tinh
Chương 46 - Được Một Mất Mười.
Chương 47 - Mưu Sát
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Bỏ Qua Quá Khứ
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Chương 126
Chương 127 - Chương 127
Chương 128 - Hồi Kết
Ông già này , đứa bé này là ai vậy. Đừng nói là con mọn của ông đấy nhé ?!
!
!
Hồ Vương Bảo tay đã đổ đầy mồ hôi, nghe thấy Lưu lão quản gia nói như vậy thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu giả vờ hồn nhiên như lần đầu tiên gặp mặt người này.
-Bùi lão quản gia ơi, người này là ai vậy. Là anh em của ông hả.
Bùi quản gia đỡ trán trước hai người một lớn một bé này , ông sắp tăng sông vì họ mất.
Ông nhìn lão Lưu nghiêm túc nói.
-Lão Lưu, không đùa với ông nữa. Đứa bé này ông có nhìn ra nó giống ai không?
Lưu quản gia mặt ngơ ngác.
-Giống ai là như thế nào? Ông phải nói rõ ra chứ? Chẳng nhẽ nó không phải con của ông à.
Thấy Lưu quản gia không biết thật, Bùi lão quản gia mới đánh tiếng sang chuyện khác.
-Nãy giờ đuà ông có tí mà mặt ông đã đơ như khúc gỗ thế. Đứa bé này là thiếu gia bảo tôi chăm sóc nó mà thôi.
Lưu lão quản gia lại giả vờ tức giận rồi diễn tiếp.
Ông đập mạnh tay xuống bàn.
'' Chẳng nhẽ đây là con của Hàn Vân Phong à.
Đã lớn bằng từng này rồi
vậy hóa ra bao nhiêu năm nay cái tên nhãi đó nói nhớ thương cô chủ nhà tôi đều là giả sao????
Trước mặt thì nói nhớ thương, sau lưng lại trêu ong ghẹo bướm.
Hứ...
Thiếu gia của nhà ông thật giỏi diễn kịch.
''
Bùi quản gia vội vã giải thích cho ông ta chuyện của Hồ Vương Bảo .
Nói nó chỉ là'' khách'' của Hàn Vân Phong mà thôi.
Tới lúc này hai lão già mới vui vẻ hàn huyên tâm sự chuyện trên trời dưới biển.
Còn Hồ Vương Bảo vẫn thản nhiên ăn bánh kem rồi uống nước ép hoa quả.
cậu ăn hết phần bánh kem, quay đầu qua hồn nhiên nhìn Bùi quản gia cười hì hì.
.
'' Ông ơi , có thể đi lấy cho cháu ly kem không ạ.
Trời nóng thế này ăn kem là tuyệt nhất.
Nhớ là kem dâu tây hương dâu tây, còn cho thêm một chút hạt socola, một chút hạt hạng nhân, hạt điều nhưng đừng cho hạt óc chó ông nhé. ''
Đứng trước yêu cầu khó chơi này của Hồ Vương Bảo ,
Bùi lão quản gia đang nói chuyện hăng say cũng với lão Lưu đành ngừng lại đứng dậy đi tới chỗ quầy phục vụ.
Nhưng trong lòng ông lại có một ý nghĩ.
Hàn thiếu gia nhà ông cũng không thích ăn hạt óc chó, đây có phải là trùng hợp không ?
Đã thế ông phải nhân cơ hội làm rõ chuyện này mới được.
Hồ Vương Bảo không thể ngờ rằng ở trong biệt thự Bùi lão là một ông già có phần khó tính và kiệm lời .
nhưng khi ngồi trước mặt Lưu lão lại có thể nói chuyện trên trời dưới đất thao thao bất tuyệt như thế.
Khi chỉ còn lại Lưu lão, Hồ Vương Bảo thu lại cái vẻ mặt ngây thơ , thay vào đó là sự lạnh lùng và đầy chín chắn.
- Lưu lão, ông không bắt cháu mang về sao????
Lưu lão tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn là người Hồ gia, đương nhiên cũng biết chuyện cậu đã làm.
''Cậu chủ nhỏ, lần này cậu chủ nhỏ làm cho cô chủ lo lắng lắm đấy.
Một mình từ nước Mỹ xa xôi quay về đây muốn hù chết mọi người sao????
Cô chủ mãi vẫn không liên lạc được với cậu chủ nhỏ nên họ rất lo lắng cho cậu mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.
Cô chủ có nói là giờ cậu đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình nên cô chủ không ép cậu về, cậu muốn ở đâu cũng được.
Khi nào cậu về cũng được,
cô chủ sẽ không trách móc cậu đâu.
nhưng có chuyện gì cũng đừng để mình phải chịu ấm ức, phải chịu thiệt thòi.
Cô chủ còn nói rất nhớ cậu chủ nhỏ.
''
Hồ Vương Bảo hai mắt đã đỏ hoe, quả thật lần này là cậu không phải với mẹ.
Bùi lão quản gia trở lại thấy cậu hơi khác, vẻ mặt có hơi trầm xuống , mắt cậu hơi ướt thì lên tiếng hỏi.
- Thomas, làm sao vậy. Lão già này bắt nạt cháu sao ?
Hồ Vương Bảo điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cười nói.
- Cháu không sao, chi hơi nhớ mẹ mà thôi.
Rồi cậu đánh trống lảng sang chuyện khác.
-Đây là kem của cháu phải không ạ, nhìn ngon quá, cháu cảm ơn ông ạ.
Đến xế chiều họ mới trở về biệt thự.
Điều ngạc nhiên là Giang Nhạn Sương đã đứng trước cửa đợi bọn họ, còn cười với cậu nữa chứ.
Trong lòng Hồ Vương Bảo trở nên cảnh giác.
.
.
.
Giang Nhạn Sương thấy bọn họ về thì cười tươi ra đón.
Cô ta đã tìm hiểu kĩ, biết được rằng cậu là con nuôi của David mà lần trước cô đã lỡ tay tát một cái.
Lần này về là muốn tìm ba ruột, điều quan trọng là cậu lại còn nấu ăn hợp khẩu vị của Hàn Vân Phong nữa chứ.
Người ta nói đồ ăn chính là con đường dẫn vào trái tim đàn ông.
Chỉ cần cô học được bí quyết nấu ăn này thì sau này trái tim Hàn Vân Phong nhất định sẽ có chỗ cho cô.
'' Thomas, cháu về rồi sao? Cô có mua đồ chơi cho cháu nè, cháu xem có thích không?
Nếu không thích cô sẽ mua cái khác
Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, cho cô xin lỗi cháu nhé.
''
Đối diện với thái độ tốt bất ngờ của Giang Nhạn Sương , Hồ Vương Bảo nheo mắt lại, giả vờ ngây thơ hồn nhiên.
''Cháu cảm ơn lòng tốt của cô.
Mẹ cháu nói là quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, chuyện lần trước cháu không để bụng đâu ạ.
Mẹ cháu còn nói không được tự ý nhận đồ của người lạ, cho nên cháu không dám nhận đâu ạ.
''
Giang Nhạn Sương thấy cậu bé này khó chơi, đã thế còn dám nói cô là tiểu nhân nữa chứ.
.
.
Nhưng vì đại cuộc, cô nhịn.
.
.
.
nhịn.
.
.
Giang Nhạn Sương cười lấy lòng.
'' Thomas, cháu đừng nói như vậy, thật ra cô có chuyện muốn nhờ cháu.
Cô thấy cháu còn nhỏ mà nấu ăn rất ngon.
Cháu có thể chỉ cho cô được không???''
Hồ Vương Bảo ồ lên một tiếng như vỡ lẽ ra điều gì đó.
'' Hóa ra là vì chuyện này nên cô mới mua đồ chơi cho cháu sao???
Cháu mới chỉ là một đứa bé năm tuổi thì làm sao mà nấu ăn ngon bằng cô được chứ!
Cô đã sống hơn hai mươi năm rồi, chẳng nhẽ những năm này nuôi cô tốn cơm tốn gạo vô ích hay sao mà lại nói nấu ăn không bằng một đứa bé năm tuổi.
Nhưng thôi vậy, thấy cô có lòng mua đồ chơi cho cháu như vậy nên cháu sẽ đồng ý dạy cô.
Từ nay về sau cô chính là đồ đệ của cháu.
''
Giang Nhạn Sương chỉ xem lời của cậu bé như gió thoảng qua tai, cậu thích nói gì thì nói.
Miễn là dạy cô nấu ăn là được, còn cái khác không quan trọng.
cô ta lại không biết rằng Hồ Vương Bảo đang nhìn cô bằng một nụ cười ngây thơ nhưng ẩn sâu trong đó là một âm mưu của cậu bé.
'Giang Nhạn Sương , cô cứ chờ đó cho tôi. Hồ Vương Bảo này sẽ cho cô nếm mùi lợi hại.
''