Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Akay Hau
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 108,136,203
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

“Cái này…cái này…”

Tận mắt nhìn thấy một vị Chí Tôn bị Lạc Nam chém cho bỏ chạy,  toàn bộ hiện trường ngắn ngũi lâm vào yên tĩnh, ngay cả các âm thanh ồn ào nghị luận cũng không còn vang lên, mọi thứ lặng im như chết.

Đơn giản vì đại đa số người đã không còn biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung cảnh tượng vừa rồi nữa.

Phải biết rằng vị Chí Tôn vừa rồi cũng chẳng phải nhân vật mới đột phá Chí Tôn, mà là một vị Chí Tôn đã thành danh nhiều năm, vang danh Kiếm Châu, đường đường Phó Ngục Chủ của Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên.

Bị một vị Thánh Vương Viên Mãn một kiếm chém sợ, phải sử dụng Dịch Không Phù đào tẩu.

Không thể tưởng tượng nổi nhưng lại là sự thật diễn ra ngay trước mặt.

Từng đôi mắt nhìn về phía thân ảnh của nam tử tay cầm Lạc Hồng Kiếm, ánh mắt tràn ngập rung động.

Kiếm trảm chạy Chí Tôn, đây mới đúng là phong thái của Nam Thiên Đại Hộ Pháp, hùng cứ nhất phương, quân lâm thiên hạ.

Nếu trước đây hình tượng của Lạc Nam là một yêu nghiệt hàng đầu, sau lưng có Nam Thiên Môn bảo vệ, có mối quan hệ rộng lớn…thì nay hình tượng của hắn là một cường giả chân chính.

Bất kể là sử dụng thủ đoạn này, có thể kiếm trảm Chí Tôn đã đủ tư cách với hai từ cường giả.

“Hít, Lạc tiểu hữu lại mạnh đến mức này rồi sao?” Ngay cả Nhàn Phong đang chiến đấu với Khai Thế Quân cũng hít một ngụm khí lạnh.

Xét về tuổi tác, Nhàn Phong còn kém hơn cả Huyết Thương Thiên, nếu không có Binh Nhân Tộc như Trùng Dương Kiếm thì hắn chắc chắn không thể đánh bại Huyết Thương Thiên.

Vậy mà lúc này Huyết Thương Thiên lại bị Lạc Nam một kiếm chém cho bỏ chạy, làm sao Nhàn Phong có thể không kinh dị?

RĂNG RẮC…

Bất quá cũng nhờ Huyết Thương Thiên tranh thủ được một đoạn thời gian, Triệu Lăng Hạo đã thành công phá vỡ Vĩnh Băng Ngưng Sát thoát thân.

 Toàn thân hắn đầy rẫy máu tươi, hai mắt long lên sòng sọc như lệ quỷ mang theo vô vàn căm hận.

Lúc này tóc của Triệu Lăng Hạo đã hóa thành màu trắng, làn da nhăn nheo, mất đi dáng vẻ đường đường bệ nghễ của một Kiếm Trũng Chi Chủ.

Cảm nhận được khí tức trên thân Triệu Lăng Hạo, Lạc Nam híp mắt lại cười nhạt:

“Thì ra là vận dụng Bí Pháp – Vô Hạn Kiếm Vực?”

Vô Hạn Kiếm Vực, môn Bí Pháp cường đại của Kiếm Trũng này hắn từng lĩnh giáo khi Triệu Lăng Tà thi triển.

Đó là hiến tế tinh huyết quý giá của bản thân để gia tăng số lượng Kiếm Vực.

Nếu Triệu Lăng Tà từng lấy tu vi Thánh Hoàng hiến tế mỗi giọt Tinh Huyết để đổi lấy 10 tầng Kiếm Vực thì tinh huyết của Chí Tôn như Triệu Lăng Hạo lại gia tăng đến tận 100 tầng Kiếm Vực.

Vì đã hiến tế tinh huyết bạo tăng Kiếm Vực nên tuổi thọ của Triệu Lăng Hạo đã suy giảm điên cuồng khiến hắn nhìn qua già nua như một ông lão.

Nhưng đó là cách duy nhất để thoát khỏi Vĩnh Băng Ngưng Sát của Vĩnh Cửu Tuyết Băng Pháp Tướng, Triệu Lăng Hạo không còn cách nào khác nếu không muốn bị đống băng đến chết.

Cái giá phải trả hoàn  toàn xứng đáng, Kiếm Vực của Triệu Lăng Hạo đã đạt đến số lượng khủng bố 3000 tầng, dung hợp thành Kiếm Thế chấn nát không gian… đây cũng là lần đầu tiên Lạc Nam đối mặt với một loại “Thế” mạnh đến mức độ này.

Ngay cả năm đó vị sư bá kia tùy tiện trấn áp hắn cũng chỉ phát động 1000 tầng vực mà thôi.

“Tiểu súc sinh, bổn tọa dù chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng!

” Triệu Lăng Hạo như lệ quỷ trầm thấp hé môi, ngay cả giọng nói cũng trở nên đục ngầu.

Cửu Tinh Thánh Kiếm nâng lên, Kiếm Thế kinh thiên động địa càn quét mà ra.

OÀNH!

3000 tầng Kiếm Vực bao phủ quá mức kinh khủng, phạm vi của nó vượt qua cả Dịch Chuyển Tức Thời khi Lạc Nam cố gắng né tránh.

“Vạn Cổ Bất Hủ Thân!

” Lạc Nam gầm lên.

Tầng tầng lớp lớp Kinh Văn Bất Hủ như những hình xăm chằn chịt bao phủ cơ thể, hắn muốn thử sức ngạnh kháng 3000 tầng Kiếm Vực.

RĂNG RẮC…

Nhưng Lạc Nam suy nghĩ hơi đơn giản, vừa mới rơi vào Kiếm Thế của Triệu Lăng Hạo, Vạn Cổ Bất Hủ Thân đã kêu lên răng rắc, Phật Cốt trong cơ thể rung rẩy dữ dội, dường như có thể phá toái bất cứ lúc nào.

Lạc Nam hít thở không thông, Kinh Văn Bất Hủ ngày càng ảm đạm, có cảm giác sẽ bị Kiếm Thế khủng khiếp trấn áp thành thịt vụn bất cứ lúc nào.

“Không thể ngạnh kháng!

” Trong đầu hắn toát lên ý niệm.

“Cung chủ, có thiếp hộ giá!

Thanh âm trong trẻo từ Đông Hoa Cung, Tuyết Mộng Thiên Nữ như tiên tử không nhiễm bụi trần rơi xuống.

Nàng xuất hiện, một đôi Băng Thủ đem Lạc Nam từ trong Kiếm Thế kéo ra.

“Phù…phù…” Lạc Nam thở hổn hển, cười khổ hỏi:

“Nàng là phân thân hay bản thể?”

“Thiếp là bản thể.

” Tuyết Mộng bình tĩnh đáp: “Người đang chấp chưởng Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng chiến đấu là phân thân.

“Cũng may nhờ có nàng.

” Lạc Nam âm thầm vui vẻ, thật không uổng công tốn nhiều công sức như vậy giúp Tuyết Linh Phân Thân hồi phục.

“Tiện nhân, chết cho bổn tọa!

” Triệu Lăng Hạo đã lên cơn điên, mặc kệ Tuyết Mộng đẹp đến nao lòng, lúc này hắn chỉ muốn tàn sát tất cả chướng ngại vật ngăn cản hắn giết Lạc Nam.

Nhưng Triệu Lăng Hạo đánh giá thấp Tuyết Mộng, nàng là cường giả mà ngay cả Thiên Tượng Chí Tôn cũng không thể đơn độc đánh bại.

Gia Tốc Tổ Phù kích hoạt, tốc độ của Tuyết Mộng bạo tăng, nàng uyển chuyển thoát khỏi Kiếm Thế khủng bố của đối thủ, điều động Phong Lôi Pháp Tướng xuất hiện, bắt đầu tấn công.

Bỏ lỡ thời cơ làm thịt Triệu Lăng Hạo khiến Lạc Nam có chút tiếc nuối…nhưng hắn biết đại cục đã định, lơ lửng giữa không trung, thanh âm mang theo sự bá đạo tuyệt đối:

“Ngày hôm nay, Kiếm Trũng phải diệt!

Quét mắt nhìn chiến trường, chúng mỹ Đông Hoa Cung và Tử Long Quân vẫn luôn nghiền ép, kiếm tu của Kiếm Trũng lần lượt ngã xuống trong vũng máu.

Vân Duyên tọa trấn cục diện, nàng sẽ điều động Đông Hoa Sơn Trang thu những nữ đệ tử vào bên trong ngay khi các nàng gặp nguy hiểm, vì vậy mặc dù đã có những nàng bị thương nhưng chưa xuất hiện trường hợp tử trận.

Đừng quên thể nội của Đông Hoa Sơn Trang là một tiểu vũ trụ, nó ẩn chứa Không Gian Chi Lực cường đại vô cùng, thừa sức thu lấy bất kỳ ai trong nháy mắt.

Mà Chiến Kiếm Quân càng là không chịu nổi trước sự lãnh khốc vô tình từ Tử Long Quân.

Tử Long Quân từng là quân đội của trưởng lão Long Minh, mỗi một vị sau khi ngâm mình trong Cường Thi Trì đều đạt đến Thể Thánh Đế Hậu Kỳ trở lên, quét ngang tứ phía, Chiến Kiếm Quân nhiều bao nhiêu cũng không đủ tàn sát.

Lạc Nam vốn định thi triển Đoạt Hồn để cướp đoạt đám linh hồn của kiếm tu đã chết ở hiện trường, nhưng hắn thấy Thủy Triều Tịch đang vận dụng Chuông Gọi Hồn để làm điều đó.

Nàng muốn luyện hóa số lượng lớn linh hồn để đột phá Hồn Thánh Đế Viên Mãn cũng như tu luyện ra thêm Linh Hồn từ thiên phú Vạn Linh Tộc, vì vậy Lạc Nam liền nhường cho nàng.

Nếu Thủy Triều Tịch đột phá thành công, vậy khoảng cách nàng trở thành Hồn Chí Tôn liền gần thêm một bước.

Hắn thi triển Lưới Hồn, giúp nàng vây bắt…

“Lạc Nam tiểu nhi, ngươi quá ngông cuồng.

” Đại Trưởng Lão Kiếm Phách Tộc – Kiếm Hoàng Dận gào thét:

“Cường giả của ba đại Chí Tôn Thế Lực đang đuổi đến, ngươi không thể diệt Kiếm Trũng.

Lạc Nam nhếch môi, còn chưa kịp đáp lời, đã nghe một tiếng cười khí phách:

“Đến thì đón, đụng là đập…Nam Thiên Môn sợ người nào?”

Lạc Nam nhìn lên, chỉ thấy ở giữa thiên không chẳng biết từ bao giờ đứng sừng sững hai thân ảnh.

Một lão già hình thể lực lưỡng, cao lớn thô kệch, khuôn mặt hàm hậu nhưng đôi mắt lại hừng hực chiến ý đang sôi trào, trên vai vác Động Thiên Kiếm.

Một nam tử trung niên uy nghi dũng mãnh, lưng hùm vai gấu, hai mắt như hổ, khoác lấy chiến giáp đen kịch oai hùng, bên hông đeo một thanh bạch kiếm, trên lưng vác một thanh hắc kiếm, sát khí lẫm nhiên.

“Nhị Trưởng Lão Nam Thiên Môn – Cửu Trọng Chí Tôn?”

“Tam Trưởng Lão Nam Thiên Môn – Lĩnh Quân Chí Tôn?”

Vô số người rùng mình, cường giả của các Chí Tôn Thế Lực còn chưa kịp chi viện, Nam Thiên Môn bên này đã phái ra hai vị Chí Tôn hàng đầu.

Bất kể là Cửu Trọng Chí Tôn hay Lĩnh Quân Chí Tôn cũng đều là Chí Tôn danh chấn Kiếm Châu, từng sống sót lăn lộn trong núi thây biển máu sau cuộc chiến với cường giả Nam Vực đi ra.

Bọn hắn đứng ở nơi đó lại vững vàng như hai thanh cột trụ chống trời, khiến sắc mặt đám người Khai Thế Quân, Kiếm Hoàng Dận trở nên cực độ khó coi.

“Nam Thiên Môn, các vị thật sự định xen vào trận chiến này?” Khai Thế Quân cố gắng đẩy lùi Nhàn Phong, giọng điệu ngưng trọng chưa từng có.

Cửu Trọng Chí Tôn – Đàm Tùng quét mắt nhìn về phía hắn, giọng điệu quyết liệt:

“Các ngươi thành công chọc giận Đại Hộ Pháp của chúng ta, hắn muốn diệt Kiếm Trũng xả giận, Nam Thiên Môn cấm các ngươi xen vào.

“Khốn kiếp, các ngươi muốn phát động Chí Tôn Đại Chiến sao?” Kiếm Hoàng Dận nộ hống.

“Chí Tôn Đại Chiến thì đã sao? thiên hạ thái bình quá lâu rồi, chiến một trận cho sảng khoái!

” Lĩnh Quân Chí Tôn – Triệu Dũng hưng phấn nói.

Vô số người tê dại cả da đầu, một khi các Chí Tôn Thế Lực phát động đại chiến, đây tuyệt đối là kiếp nạn của  toàn bộ Kiếm Châu.

Lạc Nam âm thầm bật cười, Nam Thiên Môn cũng không để hắn thất vọng a, vậy mà đưa đến hai con hàng hiếu chiến nhất hỗ trợ.

“Nếu chúng ta cương quyết bảo hộ Kiếm Trũng thì sao đây?” Thanh âm lạnh nhạt vang vọng.

 Toàn trường giật mình đưa mắt nhìn lên.

Ở phía đối diện Đàm Tùng và Triệu Dũng, chẳng biết từ bao giờ đã hiện ra hai thân ảnh.

Một người diện mạo giống Huyết Thương Thiên đến bảy phần nhưng khí thế lại mạnh hơn, tóc dài như máu cuồng vũ, sau lưng có hư ảnh một tòa địa ngục máu ẩn hiện…

Chính là Ngục Chủ Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Hải.

Một người khác  toàn thân tràn đầy lăng lệ, hắn như một thanh tuyệt thế hảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, không mang theo kiếm nhưng kiếm khí lại xông thẳng vân tiêu, vượt qua tất cả.

Chính là Kiếm Phách Tộc Trưởng – Kiếm Huyền Hưng.

“Trời ạ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì?” Không biết bao nhiêu người quan chiến đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đi từ khiếp sợ này đến khiếp sợ khác.

Vì bảo  toàn Kiếm Trũng, ngay cả nhân vật máu mặt nhất của Huyết Kiếm Ngục và Kiếm Phách Tộc cũng đều xuất hiện rồi.

Chuyện lần này ngày càng lớn, mà bắt nguồn từ việc Nam Thiên Đại Hộ Pháp vừa hiện thân đã bị 36 vị Thánh Đế lập trận muốn giết.

Nghĩ đến chọc vào Nam Thiên Đại Hộ Pháp dẫn ra động tĩnh lớn như vậy,  toàn bộ Kiếm Châu đều rùng mình, vô thức xếp hắn vào hàng ngũ không thể đắc tội số một.

“Lạc Nam, chiến hay không do một câu của ngươi.

” Đàm Tùng thẳng thắng.

Lạc Nam gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Bổn Hộ Pháp đã nói ngày hôm nay Kiếm Trũng phải diệt.

“Cuồng vọng!

” Huyết Thương Hải cùng Kiếm Huyền Hương hừ lạnh:

“Bất kỳ Chí Tôn Thế Lực nào cũng là nội tình của Kiếm Châu, nếu vì ngươi mà nội đấu, chẳng may Nam Vực đánh vào, ai chịu trách nhiệm đây?”

“Vậy thì các ngươi ngoan ngoãn cút ra để ta diệt Kiếm Trũng rồi thôi, bằng không chính là phát động đại chiến.

” Lạc Nam cường ngạnh nói.

“Ngươi…” Triệu Lăng Hạo và Triệu Lăng Thiên đang vô cùng chật vật nghe được lời này cũng giận đến phun máu.

Vì sao ngươi chỉ muốn diệt Kiếm Trũng? Rõ ràng không phải chỉ chúng ta đắc tội với ngươi.

Lạc Nam hiện tại đã không còn là hậu bối cần người nâng đỡ.

Tuy tu vi hắn không cao nhưng hắn có thực lực chống lại Chí Tôn, hắn càng là Đông Hoa Cung Chủ, dưới tay có Chí Tôn cường giả vì hắn mà chiến.

Làm sao còn sợ đông sợ tây, kiêng nể đủ điều mà buông tha Kiếm Trũng?

“Nam Thiên Môn vì Kiếm Châu nhiều đời cống hiến, Đúc Kiếm Sơn cũng có danh vọng cực cao.

” Một vị Chí Tôn khác từ trong bóng tối xuất hiện.

Là lão tổ của Đường Lang Kiếm Tộc – Đường Liệt Không, lão nhìn Lạc Nam khuyên nhũ:

“Nam Thiên Đại Hộ Pháp nên nghĩ đến Đúc Kiếm Sơn và Nam Thiên Môn mà dừng lại, đừng tiếp tục làm lớn chuyện ảnh hưởng đến lợi ích chung của Kiếm Châu.

“Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn còn chưa ngăn cản bổn Hộ Pháp, Đường Lang Kiếm Tộc ngươi tính là thứ gì?” Lạc Nam lạnh lùng hỏi.

“Cái này…” Đường Liệt Không nhất thời á khẩu.

Hồn Kiếm Tộc Trưởng – Hồn Sát Chí Tôn lớn tiếng nói: “Mau đi nhờ Kiếm Tây Thành giúp đỡ.

“Đúng vậy, Kiếm Tây Thành và Nam Thiên Môn không hòa thuận, nếu đi cầu cứu nói không chừng Kiếm Tây Thành sẽ ra mặt hòa giải.

” Vô số người gật đầu.

Rất nhiều cường giả không muốn Kiếm Châu phát sinh Chí Tôn Đại Chiến liền nhanh chóng bay đi, hiển nhiên muốn nhờ Kiếm Tây Thành ngăn cản Nam Thiên Môn ủng hộ Lạc Nam tác oai tác quái.

Nào ngờ nghe nhắc đến ba chữ Kiếm Tây Thành, ánh mắt Lạc Nam càng nổi lên lệ khí âm u, gằn từng chữ một:

“Toàn lực ra tay, giết đến thiên hôn địa ám!

“Hiểu!

Chúng nữ đồng thanh quát lên, lúc này bất kể là Lê Sa, Tuyết Mộng, Cốt Nữ đều phát động  toàn bộ sức mạnh.

Với ưu thế sở hữu Chí Tôn Pháp Tướng cao cấp hơn, đám Chí Tôn của đối thủ không thể trụ nổi được bao lâu nữa.

“Làm càn.

” Huyết Thương Hải cùng Kiếm Huyền Hưng nộ hống, không ngờ càng nói mà Lạc Nam càng quá đáng.

“Nói nhảm quá nhiều, Nam Thiên Môn chính là ủng hộ Đại Hộ Pháp của chúng ta làm thịt Kiếm Trũng.

” Đàm Tùng quyết liệt nói:

“Xen vào chính là muốn chết!

Triệu Dũng rút ra hai thanh kiếm, ánh mắt như sói rình mồi khóa chặt thân ảnh Kiếm Huyền Hưng và Huyết Thương Hải.

“Đáng hận!

” Một đám Chí Tôn đáy lòng siết chặt.

Sự cường thế của Nam Thiên Môn không cần phải nói, bọn hắn cũng không muốn thật sự dây vào.

Chỉ muốn hiện thân uy hiếp cảnh cáo một phen, hy vọng Lạc Nam biết điều thu tay lại.

Bất quá dường như mặt mũi của Huyết Kiếm Ngục, Khai Tinh Kiếm Phái và Kiếm Phách Tộc còn chưa đủ a.

Hy vọng Kiếm Tây Thành chịu xuất đầu lộ diện.

“Cấp báo…” Một vị trưởng lão Đường Lang Kiếm Tộc vượt không mà về, thanh âm như tro nguội:

“Kiếm Tây Thành tuyên bố không liên quan đến chuyện này, sẽ không nhúng tay vào!

“Khốn kiếp!

” Kiếm Huyền Hưng cùng Huyết Thương Hải liếc mắt nhìn nhau, hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Tùng và Triệu Dũng, thân ảnh chậm rãi tan biến.

“Huyết Kiếm Ngục rút lui!

“Kiếm Phách Tộc lui, ân oán của Kiếm Trũng và Nam Thiên Đại Hộ Pháp xin tự giải quyết.

Khai Thế Quân đang đấu với Nhàn Phong thấy cảnh này cũng là cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi:

“Khai Tinh Kiếm Phái rút lui, không liên quan vào ân oán giữa Nam Thiên Môn và Kiếm Trũng.

“Haha, vậy thì tiễn.

” Nhàn Phong cười lớn, làm ra động tác mời.

Khai Thế Quân sắc mặt âm trầm, hóa thành một đạo lưu tinh lao vọt đi.

Trong lúc nhất thời, liên minh tạm bợ giữa Kiếm Trũng và các Chí Tôn Thế Lực chính thức tan vỡ.

Chứng kiến điều này, phụ tử Triệu Lăng Hạo và Triệu Lăng Thiên ngơ ngác đến lặng người, trong đầu chỉ còn một ý niệm:

“Xong…”