Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Akay Hau
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 108,143,264
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

Cách Bình An thành vài trăm dặm...

.

Nơi cao vút trong mây, năm thân ảnh ngự không phi hành, có nam có nữ.

.

.

Đi đầu là lão già lưng đeo trường kiếm, khí thế hắn tỏa ra khiến không ít yêu thú trên không hoảng sợ chạy thục mạng.

.

.

Đi cuối là nam tử trung niên y phục giống lão già phía trước, hắn nhìn chằm chằm vào một nam nhị nữ trước mặt không biết đang suy nghĩ gì.

.

.

Một nam nhị nữ hắn nhìn đương nhiên là Lạc Nam, Mộc Tử Âm và Liễu Thi Cầm.

.

.

Phía trước dẫn đường là Đại trưởng lão Thanh Vân Tông Cố Độn Địa.

.

.

Mà người phía sau có trách nhiệm giám sát chính là Cố Chính Chấp Pháp trưởng lão.

.

.

Nhìn thấy đây là nơi hoang vắng, dù đôi lúc có tu sĩ bay qua cũng bị Cố Độn Địa dọa lùi, Lạc Nam hướng nhị nữ truyền âm:

“Cẩn thận một chút, ta cảm giác có chuyện thú vị sắp xảy ra, Dì nhỏ nên thả lỏng toàn thân, ta còn thu nàng vào Linh Giới Châu nếu xảy ra xung đột”

“Chàng nghĩ bọn hắn sẽ ra tay?” Mộc Tử Âm nghi hoặc.

.

.

“Không phải họ muốn chúng ta theo về Thanh Vân Tông để điều tra sao?” Liễu Thi Cầm nắm tay nhỏ hơi siết lại.

.

.

“Điều tra bằng cách nào? Chẳng lẽ bọn hắn có pháp bảo nhận biết lời nói dối của chúng ta sao? Mà nếu thật sự có thứ đó thì Cố Chính lẽ ra phải mang theo bên người đi điều tra sự việc rồi, chứ không cần phải mang chúng ta trở về” Lạc Nam truyền âm phân tích nói.

.

.

Hai nữ trong lòng giật mình, quả thật các nàng chưa từng nghe có pháp bảo hay biện pháp đặc biệt gì phân biệt được tính thật giả của lời nói.

.

.

“Ý của ngươi là?” Như nghĩ đến điều gì, sắc mặt Liễu Thi Cầm trở nên không dễ nhìn.

.

.

Mộc Tử Âm cũng thông tuệ nghĩ đến, đợi Lạc Nam xác nhận.

.

.

“Không sai, muốn thăm dò một người có nói dối hay không, cách tốt nhất là cưỡng ép chiếm đoạt trí nhớ hoặc sưu hồn đối phương” Lạc Nam trầm giọng nói.

.

.

Hai nữ sắc mặt khó coi, bất kể là bị chiếm đoạt trí nhớ hay sưu hồn đều là những việc tàn nhẫn nhất đối với mỗi tu sĩ, thường chỉ được sử dụng khi đối phó kẻ thù.

.

.

Vì trí nhớ một khi bị chiếm đoạt sẽ làm nạn nhân trở nên u mê đần độn.

.

.

Về phần sưu hồn có thể khiến nạn nhân trở thành người thực vật, thậm chí trọng thương linh hồn dẫn đến cái chết.

.

.

“Với thân phận của bọn hắn, không cần phiền phức mang chúng ta về Thanh Vân Tông, chẳng qua vì không muốn làm mất hình tượng của tông môn nên chọn nơi vắng vẻ để dễ thực hiện mà thôi” Lạc Nam nói tiếp.

.

.

Không đợi hai nữ kịp suy nghĩ đối sách, như muốn chứng thực lời nói của Lạc Nam, vốn phi hành phía trước Cố Độn Địa đột nhiên xoay người, ngón tay hình thành móng vuốt hướng Lạc Nam chộp tới.

.

.

Linh lực Hóa Thần Kỳ bao phủ các ngón tay, đổi lại người thường chắc có lẽ lập tức bị bắt sống, đáng tiếc Lạc Nam không phải bình thường.

.

.

Tốc.

.

.

Âm thanh kỳ quái vang lên, trước móng vuốt của Cố Độn Địa trong gang tấc, Lạc Nam đã biến mất tại vị trí ban đầu.

.

.

“Ồ” Cố Độn Địa bất ngờ ồ lên một tiếng, không nghĩ tới thiếu niên này lại trốn thoát công kích của hắn.

.

.

“Dì nhỏ mau vào” Lạc Nam hướng Liễu Thi Cầm truyền âm một tiếng, không đợi nàng phản ứng đã thu vào Linh Giới Châu.

.

.

“Không gian chứa người pháp bảo” Cố Độn Địa hai người ánh mắt lấp lóe, hiện lên vô tận tham lam.

.

.

“Hai vị muốn làm gì?” Lạc Nam ra vẻ hoảng sợ, ôm chặt lão bà nói.

.

.

Trong mắt Cố Chính hiện lên một tia khinh thường, trong lòng thầm hô đáng tiếc cho một Hóa Thần nữ nhân, lại lấy phải nam nhân vô dụng như vậy.

.

.

“Để lão phu kiểm tra trí nhớ của ngươi, nếu cái chết của Cố Hủ hai người quả thật không liên quan đến Liễu gia, sẽ thả thê tử ngươi rời đi” Cố Độn Địa bình thản nói, giống như làm một việc tiện tay.

.

.

Bất quá trong lòng hắn không cho là vậy, nữ nhân Hóa Thần dùng làm lô đỉnh để song tu cũng không tệ, hơn nữa còn ngoài ý muốn cướp được không gian chứa người pháp bảo.

.

.

“Dựa vào đâu?” Lạc Nam sắc mặt khó coi, một bộ sợ hãi núp sau lưng Mộc Tử Âm run giọng hỏi.

.

.

“Dựa vào nấm tay của ta lớn hơn ngươi rất nhiều, kẻ yếu phải phục tùng mệnh lệnh kẻ mạnh” Cố Độn Địa cao cao tại thượng nói.

.

.

“Ồ, thế chúng ta không nghe thì sao?” Lạc Nam lắp bắp hỏi.

.

.

“Vậy hai ngươi đều phải chết” Cố Chính cười gằn thay Cố Độn Địa trả lời.

.

.

“Ây nha, ta thật quá sợ hãi” Lạc Nam hét ầm lên, càng ôm chặt vòng eo mê người của Mộc Tử Âm, rung giọng nói:

“Lão bà, hắn muốn giết chúng ta, nàng nói xem nên làm thế nào?”

Mộc Tử Âm mỉm cười, nhìn hai người Cố Độn Địa, môi thơm khẽ mở nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ:

“À, thì ra các ngươi chọn cái chết!

Mộc Tử Âm theo Lạc Nam đã lâu, dịu dàng kiên cường hiền thục như nàng cũng đành học vài thói xấu.

.

.

“Ngươi.

.

.

” Cố Chính hai người tức điên, đôi phu thê này rõ ràng từ đầu đến cuối luôn trêu chọc bọn hắn.

.

.

Đây rốt cuộc là thế đạo gì? Kẻ yếu không phải luôn e ngại lo sợ trước mặt kẻ mạnh sao?

Chuyện gì xảy ra với hai kẻ này? Bọn hắn không phải nên quỳ xuống van xin tha thứ sao?

Hai người Cố Chính nghĩ không ra nên quyết định khỏi nghĩ, trường kiếm trên lưng rời vỏ, hướng hai người Lạc Nam bắn tới.

.

.

“Ồ, hai thanh Địa cấp vũ khí, gia tài không tệ, bất quá vẫn nghèo hơn lão bà của ta” Lạc Nam cười hề hề nói, buông ra Mộc Tử Âm.

.

.

Hắn càng ngày càng thích núp sau nhìn Lão Bà chiến đấu.

.

.

Một thanh tử sắc trường kiếm xuất hiện trong tay, Mộc Tử Âm dứt khoát chém đến hai thanh kiếm đang đâm tới.

.

.

Keng keng

Theo hai âm thanh va chạm vang lên, làn sóng linh lực lan tỏa khắp tầng mây, hai thanh kiếm bị chém văng ngược lại.

.

.

Mà Mộc Tử Âm cũng bị đẩy lùi gần chục bước, dù sao thì tu vi của nàng còn kém Cố Độn Địa hai bậc nhỏ.

.

.

Mặc dù như vậy nhưng đủ khiến Cố Chính hai người khó tin trừng mắt, nắm lấy kiếm của mình.

.

.

Cảm nhận hai thanh kiếm trên tay mình như đang rung rẩy, như sợ hãi trước thanh mộc kiếm kia.

.

.

Hai người bọn hắn kho tin thốt lên:

“Thiên cấp trường kiếm?”

Toàn bộ Thanh Vân Tông chỉ có tông chủ sở hữu Địa Cấp Cực Phẩm pháp bảo, không nghĩ tới nữ nhân này lại đột ngột lấy ra thứ khủng bố như thế.

.

.

“Hai ngươi và Liễu gia có quan hệ gì?” Cố Chính đột nhiên cảm thấy bất an, người sở hữu không gian pháp bảo và Thiên cấp pháp khí nghĩ thế nào cũng thấy không đơn giản.

.

.

“Mặc kệ bọn hắn có thân phận gì, hôm nay gia sản đều thuộc về chúng ta” Cố Độn Địa mặt già đỏ bừng, nghĩ đến việc sở hữu một thanh kiếm Thiên Cấp khiến trong lòng hắn cồn cào ngứa ngáy.

.

.

“Hừ, lão cẩu này thật đáng chết, Lão Bà nàng đánh hắn được chứ?” Lạc Nam truyền âm hỏi.

.

.

“Thiếp có thể ngăn chặn hắn, muốn đánh bại rất khó, dù sao thì kiếm trên tay hắn cũng là Địa cấp” Mộc Tử Âm đáp.

.

.

“Không sao, trước cầm cự hắn, ta giải quyết Cố Chính xong sẽ trợ giúp nàng” Lạc Nam đưa ra kế hoạch.

.

.

Mộc Tử Âm gật đầu đồng ý, miệng thơm khẽ quát:

“Hồ Điệp Áp Sát.

.

.

Thân hình yêu kiều lượn lờ như hồ điệp, thoáng chốc đã tiếp cận Cố Độn Địa, Tử Mộc Kiếm từ trên cao bổ xuống đầu đối phương.

.

.

“Quá non, Toàn Phong Trảm” Cố Độn Địa cười lạnh, khí tức toàn thân bùng nổ, không thủ mà công, trường kiếm trong tay hướng vòng eo Mộc Tử Âm chém ngang.

.

.

Mộc Tử Âm sắc mặt hơi hốt hoảng, không nghĩ tới đối phương muốn cùng nàng liều mạng như vậy, chân nhỏ điểm nhẹ, lùi về sau một bước, sắc mặt ngưng trọng nhìn đối thủ.

.

.

“Haha, nếu là kẻ khác có thể sẽ phòng thủ trước công kích của ngươi, nhưng Cố Độn Địa ta thì khác, ai chém ta thì ta chém lại, xem ai chết trước” Cố Độn Địa điên cuồng cười ha hả, đây vốn là tính cách của hắn.

.

.

“Đúng là lão già điên, nhanh chóng hỗ trợ lão bà” Lạc Nam thầm nghĩ.

.

.

Chợt, Cố Chính như một cơn gió biến mất, trường kiếm quét đến đỉnh đầu hắn.

.

.

Tốc

Lại là âm thanh quỷ dị, thân ảnh Lạc Nam một lần nữa xuất hiện cách đó không xa.

.

“Khốn kiếp, nhất định là Thiên Cấp Thân Pháp” Cố Chính ghen ghét đến cực điểm, Thân Pháp tại Thanh Vân Tông chỉ có Địa Cấp là cao nhất, hoàn toàn không thể sánh bằng đối thủ.

.

.

“Lão bà, ta cho Thổ Hùng yểm trợ nàng, cứ thoải mái mà chiến” Lạc Nam ý niệm vừa động.

.

.

Linh Thổ Đỉnh cấp tốc xoay tròn.

.

.

Rào Rống.

.

.

Âm thanh gầm thét chấn động vòm trời, Thổ Hùng oai vệ khí phách xuất hiện, được gia trì hồn lực khiến nó tự do hành động, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh Cố Độn Địa, nắm tay cường tráng đập xuống.

.

.

“Toàn Phong Trảm” Cố Độn Địa lại một kiếm chém ra, đem cánh tay Thổ Hùng chặt đứt.

.

.

Tuy nhiên rất nhanh một cánh tay khác mọc ra, vỗ mạnh lên đầu đối phương.

.

.

“Đây là cái quỷ gì?” Cố Độn Địa kinh ngạc, lần này đành phải thi triển thân pháp né tránh.

.

.

Mặc dù bản tính điên cuồng thích cùng người khác liều mạng, nhưng hắn còn chưa ngu đến mức liều mạng cùng vật không có sinh mệnh như Thổ Hùng.

.

.

Nhân cơ hội đó, Mộc Tử Âm thân ảnh lại biến mất, một lần nữa cầm Tử Mộc Kiếm chém đến.

.

.

KENG.

.

.

Không kịp phát động công kích, Cố Độn Địa nâng lên trường kiếm ngăn cản.

.

.

Điều này khiến sắc mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, phòng thủ trước nữ tử thực lực kém hơn mình khiến hắn muốn phát điên.

.

.

Lạc Nam yên tâm nhìn tình cảnh này, có Thổ Hùng hổ trợ Mộc Tử Âm tạm thời không đáng lo ngại.

.

.

Nhìn Cố Chính, hai chân cấp tốc đạp lấy Mị Ảnh Bộ tiếp cận đối phương.

.

.

“Ngu xuẩn mất khôn” Cố Chính cười lạnh, hắn đang lo không đuổi kịp đối phương, không ngờ người kia lại không biết điều lao đến.

.

.

“Thanh Phong Kiếm Pháp - Liệt Vân Trảm”

Cuồng phong nổi lên, thanh kiếm trên tay như mang theo vạn quân, hướng Lạc Nam trảm xuống.

.

.

Đối diện Kiếm thế sắc bén của đối thủ, Lạc Nam âm trầm quát một tiếng:

“Đại Hồng Cước”

Địa Chiến Ngoa dưới chân lấp lòe ánh sáng, Tam Chuyển Thể Tu vận chuyển, Huyền Thủy linh lực cuồn cuộn gia trì vào hai chân.

.

.

Lạc Nam không ngần ngại hướng kiếm khí đá mạnh.

.

.

Xẹt.

.

.

Trước ánh mắt khó tin của Cố Chính, kiếm khí do Liệt Vân Trảm ngưng tụ bị đá thành đôi, xẹt ngang hai bên bầu trời cắt đứt toàn bộ mây xanh cản trở.

.

.

Cảnh tượng hùng vĩ đến cực hạn.

.

.

Không cho đối phương cơ hội thở dốc, Lạc Nam một lần nữa ám sát đối thủ.

.

.

“Mộc Hình Quyền”

Cánh tay hình thành gốc đại thụ, mục tiêu là lồng ngực Cố Chính.

.

.

“Phong Giáp” Cố Chính không cam lòng chịu đánh, thi triển vũ kỹ phòng ngự.

.

.

Từng cơn gió nhanh nhạy bao vây thân thể hắn, tạo thành một lớp giáp gia thân.

.

.

Nhìn tình cảnh này, Lạc Nam cười lạnh trong lòng, thế công không giảm.

.

.

Mộc Hình Quyền đấm thẳng vào phong giáp.

.

.

Sau hai cú đấm đầu tiên, Cố Chính ngạo nghễ mỉm cười, đối thủ không thể làm bị thương hắn, mở miệng trêu tức nói:

“Phong giáp của ta là bất khả chiến ba.

.

.

Răng Rắc.

.

.

Mộc Hình Quyền thành công va vào lồng ngực.

.

.

Âm thanh xương gãy vang lên khiến lời nói chưa hết đã nuốt vào trong bụng.

.

.

Cố Chính bị đấm bay một vòng trên không trung.

.

.

Hắn ra sức ổn định cơ thể, khó tin quát lớn:

“Phong giáp của ta đâu? Làm sao có thể?”

Dị Mộc Phệ Thiên đã sớm đem Phong linh lực quanh thân hắn nuốt chửng sau hai cú đấm đầu tiên, cú đấm thứ ba mới là ý đồ của Lạc Nam.

.

.

Cố Chính oán độc nhìn Lạc Nam, trong lòng sợ hãi trước thủ đoạn của hắn, lấy ra một viên đan dược chữa thương, tạm thời ổn định thương thế do Mộc Hình Quyền mang lại.

.

.

Cố Độn Địa đang bị Mộc Tử Âm và Thổ Hùng quấn lấy, kẻ công người thủ khiến trong lòng hắn ngày càng phẫn nộ.

.

.

Thực lực của hắn vượt xa Mộc Tử Âm, lại bị Thiên cấp bảo kiếm hạn chế, có thêm Thổ Hùng thay Mộc Tử Âm đón đỡ phần lớn công kích, khiến phong cách chiến đấu mạng đổi mạng của hắn không phát huy được.

.

.

Hiện tại nhìn Cố Chính bị Lạc Nam đả thương, quyết định toàn lực ra tay.

.

.

“Liệt Vân Trảm”

Trường kiếm tung bay, gió giục mây vân, uy lực mạnh hơn Cố Chính thi triển gấp trăm lần.

.

.

Một tia cự đại Kiếm Khí lấy thế không thể cản hướng Mộc Tử Âm vô tình chém tới.

.

.

Rống

Thổ Hùng không biết sợ hãi là gì, thân hình to lớn ngăn chặn trước mặt Mộc Tử Âm, hai nấm đấm hướng Kiếm Khí kia đập mạnh.

.

.

Xẹt.

.

.

Trước uy lực của Hóa Thần sắp Viên Mãn, Thổ Hùng tứ phân ngũ liệt, tiêu tán trong thiên địa.

.

.

Mà Liệt Vân Trảm cũng bị yếu bớt vài phần.

.

.

Mộc Tử Âm ngưng trọng khẽ quát:

“Tổ Thụ Che Chở”

Theo tiếng nói vừa dứt, Mộc hệ linh lực ngưng tụ thành một cây to lớn cổ thụ che chắn trước mặt nàng.

.

.

Đây là vũ kỹ của Thiên Mộc Tông, trước đây Tứ Trưởng Lão đã sử dụng khi chiến đấu cùng Lạc Nam.

.

.

Kiếm khí rất nhanh tiếp xúc với cổ thụ.

.

.

Cổ thụ lấp lánh ánh sáng, cành lá xum xuê khiến tốc độ của kiếm khí chậm lại vài phần.

.

.

Xẹt.

.

.

Lại một lần nữa Liệt Vân Trảm thắng cuộc, cổ thụ tiêu tán trong thiên địa.

.

.

Bất quá uy lực của Liệt Vân Trảm cũng suy giảm đến mức thấp nhất.

.

.

Mộc Tử Âm đã sớm nâng lên Tử Mộc Kiếm chém đến, hóa giải hoàn toàn thế công của Cố Độn Địa.

.

.

“Thủ đoạn quả thật không ít, bất quá xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu” Cố Độn Địa cười lạnh, lại một lần nữa thi triển Liệt Vân Trảm.

.

.

Mộc Tử Âm đã có kinh nghiệm, đương nhiên không cho đối phương cơ hội.

.

.

“Hồ Điệp Loạn Vũ”

Tử Mộc Kiếm huy vũ, từng con hồ điệp khiêu vũ giữa bầu trời, đem thân ảnh của nàng che khuất.

.

.

Liệt Vân Trảm xuyên thấu qua bầy hồ điệp, nhưng thân ảnh nữ nhân kiều diễm đã sớm biến mất.

.

.

“Đại trưởng lão cẩn thận” Cố Chính lên tiếng nhắc nhở.

.

.

“Hừ, thân mình lo chưa xong” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, tốc biến triển khai, Đại Hồng Cước đạp mạnh.

.

.

Răng rắc.

.

.

Âm thanh xương gãy một lần nữa vang lên, Cố Chính phun một ngụm máu tươi.

.

.

Nhìn Cố Chính đã bị thương, ánh mắt Lạc Nam lập lòe, Nhìn Xuyên Yếu Điểm cấp tốc mở rộng.

.

.

Trong lòng bàn tay, một Linh Đạn hừng hực hỏa diễm màu tím đang xoay tròn.

.

.

Hắn phải bằng tốc độ nhanh nhất giết chết người này, hỗ trợ cho lão bà của mình.

.

.

.

.

.

Mà lúc này Cố Độn Địa đã lấy lại tinh thần, hắn mảnh liệt quay đầu.

.

.

Không biết từ lúc nào, một bầy hồ điệp quỷ dị xuất hiện sau lưng hắn, nữ tử tay cầm Tử Mộc Kiếm xinh đẹp bước ra, lạnh lùng quát:

“Nhất Kích Tất Sát”

Mộc kiếm màu tím dứt khoát quét ngang.

.

.

Kiếm ảnh phô thiên cái địa như che lắp cả bầu trời.

.

.

Cố Độn Địa trong lòng lạnh toát, chiêu thức này như thật như ảo, dù thần thức của Hóa Thần Kỳ vẫn không bắt được sơ hở của nó.

.

.

Tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Độn Địa lách mình sang một nhịp.

.

.

Á Á

Âm thanh hét thảm vang vọng, một cánh tay tung bay trên không trung, theo sau đó là máu huyết như vòi nước bắn mạnh mà ra.

.

.

Cố Độn Địa mất một cánh tay.

.

.

Mộc Tử Âm sắc mặt hoảng hốt, không nghĩ tới đối phương lợi hại như vậy, trong thời điểm cuối cùng lại thành công né tránh, Nhất Kích Tất Sát vốn nhắm vào đầu, hiện tại lại chỉ lấy được một tay.

.

.

“Không hổ là Hóa Thần Hậu Kỳ” Mộc Tử Âm sắc mặt tái nhợt vô lực nói.

.

.

Thi triển Nhất Kích Tất Sát khiến linh lực toàn thân nàng hầu như bị rút sạch, do có kinh nghiệm lần trước thi triển, lần này nàng miễn cưỡng bảo trụ thân thể lơ lửng trên không trung.

.

.

“Xem ra là ta chủ quan, có thể ngồi lên ghế Đại Trưởng Lão, quả nhiên không đơn giản.

.

.

Mộc Tử Âm thầm nghĩ, khi nhận được Tử Mộc Kiếm từ tay Lạc Nam, nàng đã tự tin cho rằng mình đủ sức hạ gục Hóa Thần Hậu Kỳ, hiện tại xem ra vẫn còn thiếu một chút.

.

.

“Tiện nhân, ngươi phải chết”

Cố Độn Địa phẫn nộ gầm thét, trường kiếm trong tay điên cuồng ngưng tụ Phong linh lực, sát khí như có thể ngưng tụ thành thực chất.

.

.

Không có một chút thương hoa tiếc ngọc, hướng giai nhân trảm xuống.

.

.