Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Cập nhật: 05/10/2024
Tác giả: Akay Hau
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 109,629,817
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

“Thánh Đế Viên Mãn…”

Lạc Nam có chút bất ngờ, nhìn dáng vẻ bình đạm phiêu dật, phong thái ung dung không hề có chút dáng vẻ bề trên của Nhàn Văn Đạo Sĩ, thật khó liên tưởng ông ta lại là Thánh Đế Viên Mãn cấp cường giả.

Bởi vì Nhàn Văn Đạo Sĩ luôn khiêm tốn ẩn giấu tu vi, Lạc Nam cũng không vô duyên vô cớ đi thăm dò sẽ có phần thất lễ, vì vậy đây là lần đầu hắn biết tu vi thật sự của ông ta.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Nhàn Văn Đạo Sĩ một thân một mình ngao du thiên hạ, dạo chơi sơn thủy bốn phương tám hướng, nếu không có thực lực e rằng không thể nào làm được.

Không thấy Lạc Nam ra ngoài lăn lộn hơn mười năm chỉ mới xông ra một góc lãnh thổ của Tây Châu hay sao?

Nhàn Văn Đạo Sĩ một mình một kiếm, tu vi cao thâm, chỉ cần không chủ động gây sự với Chí Tôn thì đi đến bất kỳ nơi nào cũng sẽ là thượng khách rồi.

“Đạo sĩ khiến ta nhớ đến một vị cổ nhân trước đây của mình, hắn cũng ưa dùng kiếm, cũng thích dạo chơi thiên hạ…” Lạc Nam nhịn không được cảm khái một câu, trong lòng hồi tưởng đến Tiêu Dao Tiên Đế.

“Vậy sao.

” Nhàn Văn Đạo Sĩ có chút hứng thú:

“Không biết Kiếm Thuật của hắn có lợi hại không?”

“Kiếm thuật thường thường, hắn chỉ ưa cầm kỳ thi họa.

” Lạc Nam mỉm cười, nếu so với mặt bằng chung ở Nguyên Giới, kiếm thuật của Tiêu Dao Tiên Đế thật sự chỉ ở mức bình thường.

“Vậy à.

” Nhàn Văn Đạo Sĩ vuốt cằm, không nói thêm gì nữa, hiển nhiên đã mất đi hứng thú.

Lạc Nam chép miệng: “Thông thường tu sĩ sẽ hỏi về tu vi của người khác, đạo sĩ lại hỏi kiếm thuật của hắn đầu tiên, xem ra là một người si mê kiếm đạo.

“Không dám dính liếu đến hai từ “kiếm đạo” cao như trời, thâm như biển…” Nhàn Văn Đạo Sĩ trịnh trọng nói:

“Ta chỉ là một người bình thường biết chút kiếm pháp, kiếm thuật mà thôi.

“Thánh Đế Viên Mãn hiếm thấy có người khiêm tốn như đạo sĩ.

” Lạc Nam nghe vậy cảm khái một câu.

“Tại Kiếm Châu chúng ta, tu vi cao hay thấp chưa từng là thứ để vỗ ngực tự hào.

” Nhàn Văn Đạo Sĩ trịnh trọng nói:

“Kiếm pháp, kiếm thuật, khả năng ngộ kiếm, cảm kiếm và phục kiếm mới là những thứ mà kiếm tu chân chính dùng cả đời để truy cầu.

“Thánh Đế Viên Mãn nhưng nếu lĩnh ngộ Kiếm Vực, Kiếm Thế còn thua cả một vị Thánh Hoàng thì có gì đáng giá kiêu ngạo?”

Lạc Nam dùng ánh mắt quỷ dị nhìn lấy Nhàn Văn Đạo Sĩ, xem ra hắn còn đánh giá thấp mức độ cuồng kiếm của các sinh linh ở Kiếm Châu.

Bản thân Lạc Nam cũng là một kẻ dùng kiếm, nhưng hắn cũng không quá mức đặt nặng tâm sức vào đó, ngược lại bất kỳ thủ đoạn nào có thể giúp mình trở nên cường đại đều sẽ được hắn trọng dụng, phát triển theo đa dạng các loại đạo.

Có lẽ chỉ có Độc Cô Ngạo Tuyết, Băng Lam Tịch mới phù hợp tiêu chuẩn Kiếm Tu của Kiếm Châu, ngay cả Mộc Tử Âm cũng không thể, bởi vì thủ đoạn chiến đấu của nàng đa phần là dựa vào huyết mạch Huyễn Dạ Mộc Điệp, kiếm pháp cũng chỉ đơn thuần là một loại thủ đoạn gia tăng chiến lực mà thôi.

“Đạo sĩ là trưởng lão của Kiếm Đan Sơn Trang, vậy đây chắc hẳn là một Chí Tôn Thế Lực?” Lạc Nam thay đổi chủ đề.

“Không sai.

” Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng không che giấu:

“Bần đạo là Đại Trưởng Lão của Kiếm Đan Sơn Trang, bên trên còn có Trang Chủ là một vị Kiếm Chí Tôn.

Lạc Nam thầm hô quả nhiên, Kiếm Đan Sơn Trang là Chí Tôn Thế Lực chẳng trách có thể sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính mà không bị người khác ngấp nghé.

“Không biết Vĩnh Hằng Thuộc Tính của quý trang là chủng loại nào? đã sinh ra linh tính chưa?” Hắn hứng thú hỏi.

Không phải bất kỳ Vĩnh Hằng Thuộc Tính nào cũng có được linh tính, nó cần sự lắng đọng của thời gian, cơ duyên xảo hợp và đủ loại hoàn cảnh, giống như Chấp Thiên Đạo Lôi cũng là Vĩnh Hằng Thuộc Tính cường đại nhưng linh trí chưa cao, còn không thể hóa hình.

“Thủy thuộc tính, đã có linh trí rồi…” Nhàn Văn Đạo Sĩ ánh mắt có phần tưởng niệm lên tiếng:

“Nói đến lai lịch của loại Vĩnh Hằng Thủy này có liên quan đến gốc gác của Kiếm Đan Sơn Trang chúng ta…Về phần tình huống cụ thể, chờ tiểu hữu đến làm khách là biết.

Lạc Nam thấy Nhàn Văn Đạo Sĩ không muốn nhiều lời cũng lý giải, dù sao thì giao dịch chưa hoàn thành, ông ta đâu có nhiệm vụ phải tiết lộ nội tình sâu xa của thế lực mình cho người ngoài như hắn.

Nếu không chừng Kiếm Đan Sơn Trang vẫn còn lão quái vật tu vi Chí Tôn, chẳng qua Nhàn Văn Đạo Sĩ không tiết lộ mà thôi.

Hiếm có cơ hội mở mang kiến thức mà không cần tiêu tốn Điểm Danh Vọng, Lạc Nam liền hỏi thêm mấy vấn đề:

“Hoàn cảnh ở Kiếm Châu không biết có gì đặc sắc?”

Đối với chuyện này liền không có gì phải che giấu, Nhàn Văn Đạo Sĩ bình thản cười:

“Nói đến Kiếm Châu, đương nhiên điều đầu tiên là chín phần mười tu sĩ đều sẽ dùng Kiếm, xem Kiếm như sinh mạng của mình, cuồng nhiệt với Kiếm.

“Kiếm Châu có thiên địa sủng nhi được xưng là Kiếm Phách Tộc, bọn họ vừa ra đời đã sở hữu cho mình một thể phách cứng cáp, sắc bén như kiếm, có thể tự bọc phát Kiếm Ý, Kiếm Vực hay Kiếm Thế, hay nói đúng hơn mỗi một tộc nhân của bọn họ giống như một thanh kiếm vậy, chỉ có điều không thể hóa thân thành kiếm theo đúng nghĩa đen giống Binh Nhân Tộc hoặc Yêu Binh Tộc mà thôi.

“Kiếm Châu có Đúc Kiếm Sơn, đây là ngọn núi cổ lão tập hợp nhiều vị Luyện Khí Sư hàng đầu của Kiếm Châu, là nơi mà vô số bảo kiếm nổi tiếng được luyện thành, thân là Kiếm Tu đều khát vọng đạt được một vị Luyện Khí Sư tại Đúc Kiếm Sơn vì mình rèn kiếm.

“Nghe nói dù ngươi có là Chí Tôn cường giả mà không đủ duyên phận cũng đừng mong cầu được một kiếm tại Đúc Kiếm Sơn.

“Kiếm Châu có riêng cho mình một Ngạo Kiếm Bảng, là bảng xếp hạng những thanh Kiếm hùng mạnh nhất, mười vị trí đầu có đến ba thanh kiếm xuất sứ từ Đúc Kiếm Sơn, chủ nhân của chúng nó cũng đều là nhân vật vang danh đại lục.

“Kiếm Châu có Kiếm Mộ, là nơi an nghỉ cuối cùng của hàng vạn Kiếm Tu cường đại xuyên suốt dòng sông lịch sử, người tiến vào thành công thông qua khảo nghiệm có thể đạt được truyền thừa và kiếm của bọn hắn lưu lại.

“Kiếm Châu có một loại tài nguyên cấp Chí Tôn xưng là Tẩy Kiếm Đàm, mỗi một thanh kiếm may mắn tiến vào trong đó đều sẽ toàn diện lột xác, sức mạnh, uy lực, đẳng cấp và cả tiềm năng đều gia tăng vượt bậc, thúc đẩy tốc độ gia tăng linh trí của Kiếm.

“Và đương nhiên không thể thiếu chính là thiên kiêu dùng kiếm tầng tầng lớp lớp, sở hữu các loại Thể Chất luyện kiếm cực kỳ mạnh mẽ, đa dạng kiếm pháp, kiếm kỹ, các loại kiếm đạo thần thông, bí thuật…”

“Đây chỉ là một chút kiến thức của bần đạo về Kiếm Châu, muốn tự thân trải nghiệm tất cả, chỉ có thể do tiểu hữu tự mình đến một chuyến rồi.

Nhàn Văn Đạo Sĩ nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhắc về quê quán của mình bằng giọng điệu cực kỳ tự vào và tưởng niệm.

Lạc Nam nghe cũng không nhịn được lòng sinh hướng tới, xém chút nữa nảy sinh ý định chạy tới Kiếm Châu xem thử một lần.

Hắn rất nhanh lắc lắc đầu xua tan ý niệm, nhìn Nhàn Văn Đạo Sĩ cười nói:

“Kiếm Châu ta chắc chắn sẽ đến, nhưng không phải là lúc này…”

“Bần đạo biết tiểu hữu còn nhiều đại sự ở Tây Châu, mà ta cũng nóng lòng truy cầu Binh Nhân Tộc…vậy nên nếu có thể khiến đôi bên cùng có lợi, bần đạo không ngại hỗ trợ tiểu hữu một ít việc.

” Nhàn Văn Đạo Sĩ chân thành lên tiếng:

“Chỉ cần đó không phải những việc thương thiên hại lý là được.

“Nếu là như vậy, Đạo Sĩ cho ta phương thước liên lạc, khi cần đến ta sẽ nhờ vả.

” Lạc Nam cũng chẳng khách khí, phóng khoáng nói:

“Đổi lại nếu như tương lai ta không thể chinh phục được Vĩnh Hằng Thuộc Tính của Kiếm Đan Sơn Trang, ta cũng sẽ cầu sư phụ cung cấp cho các vị tin tức về Binh Nhân Tộc dạng kiếm còn chưa nhận chủ.

“Haha, sảng khoái!

” Nhàn Văn Đạo Sĩ hài lòng cười to, liền lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc có hình dạng tiểu kiếm đưa cho Lạc Nam căn dặn:

“Khi cần gì cứ việc truyền âm cho bần đạo trước một canh giờ là được.

“Đa tạ.

” Lạc Nam chắp tay thu nhận.

“Cáo từ.

” Nhàn Văn Đạo Sĩ đạt được ý đồ, không tiếp tục làm phiền hắn, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Nhàn Văn Đạo Sĩ, Lạc Nam hài lòng vuốt vuốt cằm.

Vừa rồi hắn cũng đã bỏ ra một ít Điểm Danh Vọng để dò thám tâm tư của Nhàn Văn Đạo Sĩ xem đối phương có mưu đồ nào không.

Kết quả Thiên Cơ Lâu phản hồi Nhàn Văn Đạo Sĩ thật sự có ý tốt, chỉ vì quá mức khao khát tin tức về Binh Nhân Tộc nên mới sẳn sàng hạ mình như vậy mà thôi, hoàn toàn không có ý đồ bất chính, có thể yên tâm nhờ vả.

Một vị Thánh Đế Viên Mãn là Đại Trưởng Lão của Chí Tôn Cấp Thế Lực, thấy thế nào cũng không phải Thánh Đế bình thường có thể so sánh.

Bất quá đôi bên chỉ xem như hợp tác tạm thời, Lạc Nam sẽ không quá mức ỷ lại, nhưng một số chuyện cần thì cũng phải nhờ.

Như nghĩ đến điều gì, hắn nhếch mép lên nở nụ cười tà dị…

Thời gian dần trôi…

Một ngày này, Lạc Gia tại Càn Quân Đế Quốc công bố một đại tin tức, trực tiếp khiến vô số thanh niên như gặp thiên kiếp giáng xuống, đầu óc quay cuồng.

Nhị tiểu thư của Lạc Gia – Lạc Sương chính thức thành gia lập thất.

Nghe nói bởi vì Tiểu Thiếu Chủ Lạc Nam mất tích đến nay vẫn biệt vô âm tính, Lạc Gia gần như mất đi hy vọng về một người nam nhân thừa kế, vì vậy áp lực gánh vác tương lai gia tộc phải đổ dồn lên vai nhị tiểu thư Lạc Sương.

Trong hoàn cảnh đó, Lạc Sương phải kết hôn là điều khó thể tránh khỏi, nhằm có thể cùng trượng phu châu thai ám kết, từ đó sinh ra thế hệ kế tiếp của Lạc Gia, nếu là cháu trai thì càng hoàn hảo.

Ai cũng biết đây đã là phương án cuối cùng của Lạc Gia rồi.

Dù rằng mang tiếng đại gia tộc nhưng tộc nhân chỉ còn lại một đám cô nhi quả mẫu, không có dòng máu mới kế thừa sao được?

Chỉ bất quá Lạc Sương dù gì cũng là đại mỹ nhân vừa có nhan sắc vừa có thiên phú và tiếng tăm ở Càn Quân Đế Quốc, thanh niên tài tuấn ái mộ nàng nhiều không đếm xuể, nghe thấy nàng đột ngột kết hôn, bọn hắn đều bị choáng váng và đả kích, thầm hận đối tượng vì sao không phải là chính mình?

Trong cơn đố kỵ, rất nhiều đại thiếu gia, công tử có máu mặt ở Càn Quân Đế Quốc liền bắt đầu điều tra, xem thử đối tượng mà Lạc Sương kết hôn sẽ là ai.

Kết quả đạt được, đó là một thanh niên tài tuấn đến từ Kiếm Châu, là đệ tử của một vị kiếm tu có danh xưng Nhàn Văn Đạo Sĩ.

Tên của hắn là Văn Lang.

Càn Quân Thánh Cung.

“Văn Lang, Nhàn Văn Đạo Sĩ…” Càn Quân Thánh Đế ngồi trên vị trí chủ tọa, trầm giọng hỏi:

“Ngô Quốc Sư, Hoàng Thái Phó, các ngươi nói xem hai kẻ này có thân phận gì?”

Gia chủ Ngô Gia, quốc sư đương triều Ngô Dụng chắp tay bẩm báo:

“Vi thần đã điều tra nội tình, Nhàn Văn Đạo Sĩ là một vị kiếm tu xuất thân từ Kiếm Châu, có sở thích ngao du bốn biển, vô tình đi ngang Tây Châu của chúng ta.

“Hắn từng đặt chân ở Thiên Cơ Lâu với ý đồ truy cầu tin tức Binh Nhân Tộc, chỉ tiếc cái giá mà Thiên Cơ Lâu Chủ đưa ra có phần khó khăn, hiện tại vẫn chưa thực hiện được giao dịch.

Ánh mắt Càn Quân Thánh Đế lóe lên: “Điều này chứng tỏ Nhàn Văn Đạo Sĩ này và Lạc Gia trước đây chưa từng quen biết, càng không có bất cứ mối liên hệ dây mơ rể má nào?”

“Không sai.

” Ngô Dụng gật đầu nói tiếp:

“Về phần đồ đệ Văn Lang của hắn cũng là được Nhàn Văn Đạo Sĩ dẫn theo trong thời gian gần đây, đang lịch luyện ở bờ biển Hằng La Đại Hải, tu vi không quá cao.

“Hừ, vậy tại sao đột ngột bọn chúng có dính liếu đến Lạc Gia?” Càn Quân Thánh Đế bất mãn.

“Là do Thiên Cơ Lâu.

” Ngô Dụng chắp tay nói ra những gì mình thăm dò được:

“Gần nhất Lạc Gia thường cử người đến Thiên Cơ Lâu với ý đồ tìm kiếm tung tích của Lạc Nam, mà Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng thường quanh quẩn xung quanh Thiên Cơ Lâu chờ đợi cơ hội, cũng vì vậy mà Lạc Sương và Văn Lang vô tình quen biết.

“Lạc Sương vừa đẹp vừa có thiên phú, Văn Lang gặp phải nàng như trúng tiếng sét ái tình, liền nhờ vả sư phụ đến Lạc Gia cầu hôn.

“Mà Lạc Gia cũng đang trong tình cảnh khó khăn, gặp được đối tượng phù hợp liền hạ quyết định, đích thân Ninh Vô Song tán thành hôn sự của hai người.

Sắc mặt Càn Quân Thánh Đế âm trầm đến đỉnh điểm, đang yên đang lành lại nhảy ra một tên đạo sĩ và một tên Văn Lang, trực giác của một cường giả khiến hắn có dự cảm không lành.

“Nhàn Văn Đạo Sĩ có tu vi gì? bối cảnh ở Kiếm Châu ra sao?” Phụ thân của Hoàng Quý Phi, Hoàng Thái Phó vuốt râu hỏi Ngô Dụng.

“Cái này thì vẫn chưa điều tra được.

” Ngô Dụng cười khổ:

“Khoảng cách quá mức xa xôi, Nhàn Văn Đạo Sĩ lại không phải kẻ phô trương thân phận, khó mà nắm bắt.

“Mặc kệ hắn có thân phận gì.

” Hoàng Thái Phó cười tà, hướng Càn Quân Thánh Đế cười nói:

“Lạc Sương là nữ nhi của Lạc Gia, Lạc Gia lại là gia tộc dưới trướng bệ hạ, chỉ cần danh chính ngôn thuật đẩy bọn hắn vào cửa tử, còn sợ gì bị trả thù?”

“Không tệ…” Càn Quân Thánh Đế liền hiểu ý, nở nụ cười như lão hồ ly:

“Trẫm sẽ hạ chỉ Văn Lang một khi là nam nhân của Lạc Gia phải có nghĩa vụ vì Lạc Gia tham gia Đoạt Thành Chiến, quyết sinh tử với Thiên Phong Đế Quốc, làm tròn trách nhiệm của một đấng nam nhi với quốc gia.

“Đến lúc đó nếu Văn Lang thắng, Thiên Phong Đế Quốc sẽ tự ghi hận lên đầu hắn, còn nếu Văn Lang chết thảm, Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng sẽ tìm Thiên Phong Đế Quốc tính sổ.

“Để bọn chúng chó cắn chó, trẫm ở giữa tiếp tục thu thập Quốc Vận.

Ngô Dụng cùng Hoàng Thái Phó liếc nhìn nhau, cảm thấy trước mắt biện pháp này đã là tốt nhất.

Huống hồ Lạc Gia phải tham gia tận ba trong số năm trận chiến, chẳng lẽ toàn thắng được hay sao?

Mà khi Lạc Gia bắt đầu suy tàn, cũng là thời cơ Càn Quân Thánh Đế bùng lên mạnh mẽ.

Trong tình cảnh như vậy, trừ khi Nhàn Văn Đạo Sĩ là Chí Tôn mới có thể cứu vãn.

Nhưng theo đánh giá của Ngô Dụng và Hoàng Thái Phó đám người, Nhàn Văn Đạo Sĩ cao nhất chỉ là Thánh Đế mà thôi.

Thánh Đế đấu Thánh Đế, không có gì phải e ngại.

Đáng tiếc, bọn hắn không hề biết rằng Lạc Nam vốn dĩ chưa cần đến chiến lực của Nhàn Văn Đạo Sĩ.

Cái hắn cần là hợp thức hóa thân phận Văn Lang mà thôi…