Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Akay Hau
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 108,135,645
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

Mộc Tử Âm nhắm chặt hai mắt, lông mi dài quyến rũ run rẩy, má đào ửng hồng, đôi môi đỏ mộng hé mở, thổ khí như lan, quyến rũ đến cực điểm…

Trong lòng nàng xấu hổ muốn chết, trước mặt đồ nhi nàng lại bất lực nhận lấy nam nhân khi dễ…

Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại không có cảm giác chán ghét, trái lại có một tia kích thích khoái cảm khó hiểu…

“Chẳng lẽ ta là nữ nhân dâm đãng sao?”

Mộc Tử Âm thầm mắng chính mình…

Thật ra đây không phải lỗi của nàng, bản thân Mộc Tử Âm đang trong giai đoạn thành thục của người phụ nữ, nhu cầu ở tuổi này cao vô cùng, nhưng trước đây lại chưa hề hưởng thụ đỉnh cao của tình dục cùng chồng cũ, chỉ làm cho qua loa có lệ mà thôi…

Hiện tại sau lần trước được Lạc Nam đưa lên đỉnh, nữ nhân trong đời lần đầu nếm được mật ngọt, từ đó kích thích sự mẫn cảm của thân thể thành thục, hiện tại Lạc Nam chỉ mới đánh bờ mông tròn mà âm đạo mê người đã sớm ướt nhẹp…

Nhìn bộ dạng quyến rũ tận cùng của nàng, Lạc Nam không thể không mở miệng khen ngợi:

“Loan nhi, nàng xem Tử Âm có đẹp không? Đúng là vưu vật của ta”

“Sư phụ quả thật rất đẹp” Lý Trúc Loan thẩn thờ đáp, sự thành thục từng trãi của sư phụ quả thật có thể mê hoặc bất kỳ nam nhân nào, ngay cả nàng cũng ngưỡng mộ…

“Tử Âm nghe không? Nàng đang trần truồng trước mặt đồ đệ, lại sắp được sủng ái, thích không?” Lạc Nam thò tay trêu chọc khe thịt ẩm ướt, bắt đầu mở miệng kích thích nàng…

“Phi, cầm thú” Mộc Tử Âm rốt cuộc nhịn không được, trừng lớn mắt nhìn hắn chửi mắng…

“Ưm Ư”

Lạc Nam nhân cơ hội ép người lên thân nàng, miệng rộng lập tức khóa chặt đôi môi kiều diễm…

Mộc Tử Âm chỉ có thể rên hừ hừ trong cổ họng, vươn tay muốn đẩy hắn nhưng bị không gian Linh Giới Châu trói chặt, chỉ có thể nằm im chịu đựng, mặc cho cái lưỡi của nam nhân kia tung hoành ngang dọc trong cái miệng thơm ngát, liên tục cướp lấy hương tân ngọc dịch của mình…

Lạc Nam đương nhiên không hài lòng với bấy nhiêu đó, một tay đã leo lên đỉnh núi hùng vĩ, cảm thụ đôi gò bông đào tròn trịa mềm mại, thô bạo xoa bóp thành muôn hình vạn trạng…

Một tay khác đã tách nhẹ hai môi thịt ẩm ướt, ngón trỏ bắt đầu tiến vào hang động tuyệt diệu thám hiểm…

“Ơ, Ưm, hừ hừ hừ hừ”

Mộc Tử Âm dâm thủy trào ra như suối, ba bộ vị mẩn cảm nhất thân thể đang bị xâm chiếm, lại trước sự quan sát của đồ đệ mình, mang lại kích thích vô hạn, nàng rất nhanh đã lên đến đỉnh…

Dâm thủy cuồn phún…

Lạc Nam lấy ra bàn tay ướt nhẹp nơi cửa âm đạo, tách môi nhìn ngắm khuôn mặt đỏ hồng còn sót lại một tia dâm ý của nàng…

“Sướng không bảo bối?” Hắn cười cười hỏi, không quên xoe tròn nhẹ đầu núm vú đã cương cứng của nàng…

Mộc Tử Âm vẫn còn trong cơn cao triều, chưa bị xâm nhập đã lên đỉnh khiến nàng hận không thể tìm cái lỗ chui vào…

Nàng quay mặt đi không thèm để ý đến hắn…

Lý Trúc Loan ngồi cạnh quan sát cũng đã sớm lên cơn động tình, hô hấp đã bắt đầu dồn dập, nhìn nam nhân mình yêu thân mật cùng sư phụ, đây là trãi nghiệm độc nhất vô nhị mà đời này nàng được chứng kiến…

Bất quá trong lòng lại không có một tia ghen tuông, cả hai người đều là thân nhân quan trọng của nàng, nhìn họ hạnh phúc nàng chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác là lạ, như muốn được tiếp tục chứng kiến…

Lạc Nam đột ngột vươn người đứng dậy, bước đến kéo lấy cánh tay mềm mại của Lý Trúc Loan, hắn cúi đầu hôn nhẹ vào cái trán trơn bóng của nàng, vuốt ve mái tóc bóng mượt, tà dị cười thủ thỉ:

“Muội nứng hả?”

“Huynh…lưu manh” Lý Trúc Loan thẹn thùng vô hạn, bàn tay trắng như phấn nện nhẹ vào ngực hắn, dậm chân mắng…

“Hôm nay, muội làm người đàn bà của huynh nhé?” Lạc Nam ôm chặt vòng eo nàng, ba mắt nhìn nhau, hắn nghiêm túc nói…

“Muội…Còn sư phụ?” Lý Trúc Loan sắc mặt đỏ bừng, đôi môi nhỏ xinh không tự chủ cười mĩm vì hạnh phúc, định mở miệng đồng ý nhưng lại thấy Mộc Tử Âm đang trừng mắt nhìn mình…

“Nàng ấy cũng trốn không thoát, không nghe lời ta tiếp tục sử dụng gia pháp hầu hạ, quan trọng là ở muội” Lạc Nam bá đạo nói khiến Mộc Tử Âm hận không thể cắn tên này một ngụm…

“Muội đồng ý! Không những hôm nay, mà mãi mãi muội cũng là người đàn bà của huynh” Lý Trúc Loan như lấy hết can đảm lý nhí nói, xuội lơ tựa vào lòng hắn…

“Sau này gọi ta phu quân hoặc lão công”

Lạc Nam nghe nàng nói trong lòng tự hào vô hạn, cúi đầu tìm đến môi hồng chúm chím…

“Ưm”

Lý Trúc Loan ưm lên một tiếng, hơi ngẩng đầu dâng hiến hoa thơm, mặc cho tình lang xâm phạm, mắt đẹp nhắm lại…

Môi nàng mềm mịn, lại thơm ngát như hoa, Lạc Nam ôn nhu nhấm nháp, không vội vả vồ vập như đối với Mộc Tử Âm, dù sao thì đây là lần đầu hai người hôn môi, hắn sẽ lưu lại kỷ niệm đẹp nhất trong lòng nàng…

Nhìn nam nhân cùng đồ đệ của mình ôm hôn thắm thiết, lại thấy sắc mặt hạnh phúc của đồ đệ, Mộc Tử Âm thầm than nhẹ một tiếng, trong đầu thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ kiếp trước ta nợ tên này nhiều lắm sao?”

Chụt chụt

Âm thanh nước bọ hòa lẫn đã vang lên, Lạc Nam bắt đầu tiến công vào bên trong miệng, cái lưỡi ân cần tách nhẹ hai cánh môi của nàng, đảo quanh liếm láp răng ngọc như bắp, lúc này mới cuốn lấy cái lưỡi trinh nguyên…

Hừ

Lý Trúc Loan chỉ cảm thấy toàn thân bay bỏng, cổ họng thỉnh thoảng hừ nhẹ một tiếng, thả lỏng toàn bộ thân thể mặc cho nam nhân ôm ấp, nàng ngô nghê trúc trắc đáp lại cái lưỡi của hắn, thỉnh thoảng răng ngọc va đập vào răng hắn khiến nàng vừa thích thú vừa xấu hổ…

Nàng là đệ nhất mỹ nữ Thiên Mộc Tông, là đóa hoa được vô số đệ tử theo đuổi, thậm chí thiếu chủ Mộc Hào từng nhiều lần cố gắng tiếp cận nhưng không thành…

Không nghĩ tới vừa gặp người này đã dính phải bùa yêu, thầm nghĩ dù đời này hạnh phúc hay gian khổ cũng sẽ không hối tiếc...

.

Vì ít nhất hiện tại nàng cảm thấy mình yêu và được yêu…loại cảm giác này thật khiến người mê muội…

Chụt

Lạc Nam cảm giác miệng nàng đã mỏi, lưu luyến ngậm cái lưỡi nhỏ nút chặt một cái, lúc này mới nhả ra…

Một sợi tơ bằng nước trong suốt nối liền hai khuôn miệng khiến hai người nhìn nhau mĩm cười…

“Bảo bối, miệng muội thật ngọt” Lạc Nam gãy gãy đôi môi hơi sưng đỏ của nàng, mĩm cười khen ngợi…

Lý Trúc Loan xấu hổ cúi đầu, lý nhí đáp: “Miệng huynh cũng vậy, phu quân”

Nghe nàng gọi mình phu quân, Lạc Nam hạnh phúc cười lớn, ôm vòng eo nàng, cảm nhận bộ ngực tròn đè ép, hắn chân thành thủ thỉ: “Nàng đã gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ trân trọng nàng suốt đời này, không để thê tử của mình chịu nữa điểm ủy khuất…”

“Vâng” Nàng ngoan ngoãn, thậm chí không biết vì sao, trong lòng thầm cảm ơn Mộc Hào, nếu không nhờ đối phương, có lẽ hiện tại mình và phu quân còn là bằng hữu quan hệ…

“Hôm nay ba người chúng ta chính thức là một gia đình, mau thay huynh cởi y phục” Lạc Nam thả lỏng nàng ra, bắt đầu cởi bỏ y sam trên người nàng…

Lý Trúc Loan cố nén cảm giác xấu hổ, đôi tay mềm mại hơi run bắt đầu lột y phục hắn…nhớ lại hình tượng trần truồng ngạo nghễ tại Đấu Thú Trường lần kia khiến tim nàng đập mạnh…

Từng lớp vải mỏng rơi xuống, thân thể lung linh như tiên nữ cũng xuất hiện trong tầm mắt nam nhân,

Yếm hồng rơi xuống…

Tiểu khố nơi hai chân cũng tiếp bước…

Một ngọc thể hoàn mỹ trở về với tự nhiên…

Lạc Nam như bị định thân, không thể rời mắt khỏi tuyệt phẩm của thiên nhiên kia…

Ngực nàng không cự đại như Mộc Tử Âm, nhưng lại to tròn vừa vặn, có hai núm vú hồng nhạt tô điểm…vòng eo nhỏ gọn tạo cảm giác một tay có thể nắm chặt, nơi trung tâm là lỗ rốn xinh xắn tô điểm…

Đùi đẹp thon dài, nơi giữa là một khe nứt bằng thịt hồng hào, lúc này đang có nước từ bên trong chảy ra…vài sợi cỏ nhỏ đen tuyền phún phín ngay gò mu múp máp…

Đây có lẽ là cổ thân thể hoàn mỹ nhất của tuổi thanh xuân người con gái…

Mà lúc này thân thể Lạc Nam cũng trở về nguyên thủy trước đôi bàn tay mềm mại kia, trãi qua rèn luyện và các trận chiến, Lạc Nam đã không còn gầy yếu như hôm nào, trái lại thân hình cao thẳng, cơ bắp chắt khỏe săn lại một cách linh hoạt, sáu muối rắn chắc, thân hình cân đối khỏe khắn, có các làn gân xanh…

Lý Trúc Loan hai mắt dần mê ly nhìn ngắm phu quân của mình, khe thịt giữa hai chân hơi co lại, bị thứ ngạo nghễ đang sừng sững cao kia thu hút…

“To và dài quá” Nàng hoảng hốt thầm nghĩ, dù lần trước nàng từng chứng kiến nhưng với khoảng cách xa, chưa cảm nhận được độ vĩ đại của vật kia…

Thật ra gần đây kích cỡ dương vật Lạc Nam có sự gia tăng, hắn chỉ mới 17 tuổi, thân thể còn tiếp tục phát triển, ngoài ra Long Tiên Thánh Điển càng làm quy mô của nó gia tăng, các đường gân guốt lồ lộ như long căn…

Khó trách vốn cao quý, nội hàm như Mộc Tử Âm sau lần trước vẫn bị nó chinh phục, kích phát sự mẫn cảm của thân thể…

“Thích nó không?” Lạc Nam kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt lên dương vật đang nóng hổi…

Lý Trúc Loan giật bắn người, theo bản năng muốn rút tay về nhưng không hiểu vì sao vẫn run run nắm lấy, thứ kia dường như có ma lực thu hút lấy nàng…

“Nó sau này sẽ là bảo bối của muội” Lạc Nam một tay xoa nhẹ bầu vú to tròn của thê tử, mở miệng cười trêu chọc…

“Phu quân.

.

nó lớn quá…muội sợ.

.

” Lý Trúc Loan ngượng ngùng mở miệng, bàn tay nàng vẫn chưa thể nắm gọn thứ kia…

“Không sao, muội thử hỏi Tử Âm, xem có thích nó không” Lạc Nam quay đầu nhìn Mộc Tử Âm liếc mắt…

“Vô liêm sĩ, mau thả ta ra…” Mộc Tử Âm từ lâu đã sớm nhắm chặt hai mắt, bị không gian Linh Giới Châu trói buộc khiến nàng chỉ có thể nằm im ở đó, nghe nam nhân trêu chọc nàng lên tiếng chửi mắng…

“Ta đã nói hôm nay sẽ sủng ái hai vị lão bà của mình, sao có thể nuốt lời?” Lạc Nam nhếch môi, bất ngờ bế thân thể trần truồng của Lý Trúc Loan đến cạnh Mộc Tử Âm…

“Ngươi thật sự muốn sao?” Mộc Tử Âm thanh âm xuất hiện một tia run lẩy bẩy, trong lòng còn một tia hy vọng hắn chỉ hù dọa…

“Phu quân, muội ngại…” Lý Trúc Loan ngập ngừng dịu dàng nói…

“Ngoan, rồi sẽ dần quen, chúng ta sống với nhau một đời chứ không phải chỉ vài sớm chiều” Lạc Nam vuốt ve phần lưng trơn bóng của nàng an ủi…

Lý Trúc Loan nghĩ cũng có lý, nàng đảo đôi mắt đẹp, nhìn sư phụ đang xấu hổ nhắm mắt kia…

Nàng vốn cũng là cô nương nghịch ngợm, chẳng qua muốn dịu dàng trước mặt hắn, hiện tại đột ngột xuất hiện ý nghĩ tinh quái trong đầu, ra vẻ làm nũng nói:

“Nhưng muội chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nha, hay là huynh trước sủng ái sư phụ để muội quan sát, sau đó an tâm hầu hạ phu quân”

“Xú nha đầu, uổng công vi sư tốt với ngươi, lại tiếp tay cho giặc” Mộc Tử Âm nghe vậy tức giận thở phì phò, bộ ngực hùng vĩ hình thành từng cơn sóng…

“Dù gì sư phụ cũng đã thuộc về phu quân, đời này ngoài đồ nhi cũng không còn thân nhân nào khác, phu quân lại yêu ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ người còn muốn rời đi hay sao?”

Lý Trúc Loan hiểu chuyện lên tiếng khuyên nhủ, trong lòng nàng mong được sống cùng hai người họ đến cuối đời.

Mộc Tử Âm trầm mặc, quả thật hiện tại ngoài Lý Trúc Loan nàng không còn người thân nào khác, Doãn Chí Bình cũng không đủ tình nghĩa để nàng tự sát theo hắn, lại nghĩ tới Lạc Nam mặc dù hay làm mình tức giận, nhưng hắn quả thật tốt quá mức với mình…

Lạc Nam chứng kiến cảnh này, âm thầm gật đầu khen ngợi, xem ra lần này cưới được vợ tốt, quyết định chiều nàng, cười nói:

“Được rồi, hôm nay để nàng làm chủ, bất quá sau này nên gọi Tử Âm là tỷ tỷ…”

Chụt

“Phu quân tốt nhất, trước mau sủng ái sư phụ tỷ tỷ” Lý Trúc Loan hôn vào má hắn một cái, ngoan ngãn rời khỏ lòng hắn nhường cho sư phụ…

Lạc Nam nằm xuống bên cạnh Mộc Tử Âm, kéo thân thể đầy đặn mềm mại của nàng vào lòng, điều khiển Linh Giới Châu giải bỏ trói buộc, lúc này xoay người nàng lại nhìn vào mắt hắn…

“Dẹp bỏ lý trí qua một bên, hãy làm theo con tim nàng, phu thê chúng ta cùng nhau hưởng thụ khoái cảm…”

Tại một vùng không gian thần bí trên đại lục…

Nơi đây bầu trời như bị máu huyết bao phủ, oán khí trùng thiên, không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại…

Một tòa cự đại cung điện xây dựng từ bạch cốt khiến người khác không dám nhìn thẳng vào…

Thỉnh thoảng có hàng nghìn thân ảnh kết đội, nghiêm nghị tuần tra xung quanh, bọn hắn toàn thân giáp trụ đỏ ngầu cứng cáp, uy phong lẫm lẫm, sát khí như hóa thành thực chất…Nếu có cường giả ở đây quan sát, sẽ phát hiện những người chỉ để tuần tra này đều có tu vi Kim Đan Kỳ…

Bên trong bạch cốt cung điện, ba thân ảnh run cầm cập quỳ trên mặt đất…

Phía trước bọn hắn là một cự đại vương tọa do khung xương yêu thú khổng lồ tạo thành, dù chết đi nhưng dư uy vẫn còn, sẳn sàng trấn áp bất kỳ ai tâm cảnh không đủ…

Trên vương tọa vĩ ngạn, một nam trung niên hờ hững khép hờ hai mắt, hắn mái tóc như máu tươi tạo thành, làn da trắng nhợt, không gian quanh thân thoáng run rẩy như có linh tính vì sợ hãi…

Hai vị mỹ nữ tuyệt sắc quỳ gối dưới Vương tọa, đang ra sức bú liếm dương vật đỏ rực nóng hỏi kia, như muốn dùng hết sức mình nịnh nọt người nam tử trung niên này…

Cảm nhận bầu không khí âm trầm đến cực hạn, nam tử trung niên vẫn không mở mắt, chỉ nhàn nhạt mở miệng:

“Huyết Linh tam thánh tử, các ngươi khiến bổn tọa thất vọng…”

Á

Âm thanh hờ hững như bình thường phát ra nhưng lại chấn hai mỹ nữ kia thành huyết vụ, chỉ kịp phát ra một tiếng sợ hãi, sau đó trở thành lực lượng bổ dưỡng chui vào miệng nam tử…

Ba thân ảnh quỳ gối bên dưới càng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dài, dập đầu thật mạnh xuống mặt nền cứng rắn…

“Bẩm tông chủ, là chúng ta thất trách, xin hãy tha thứ một lần…” Một người trong đó lấy hết can đảm mở miệng, không có môi và lưỡi hắn phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe vô cùng…

“Huyết Sát Cương Thi là một thử nghiệm rất quan trọng đối với tông ta, các ngươi chẳng những để lộ tung tích, còn bị đối phương đánh bại thảm hại, phải cầu cứu Tứ Trưởng lão, gây nên không ít môn phái khác cảm ứng được, tội như vậy sao có thể tha?”

Nam tử trung niên vẫn nhàn nhạt mở miệng, không nhanh không chậm nhưng càng khiến ba thân ảnh bên dưới co quắp trên mặt đất, sợ hãi phủ đầy cả tâm trí…

“Bẩm Tông Chủ vĩ đại, người kia thủ đoạn quá mức quỷ dị, ba loại Linh Căn, lại thêm Dị Hỏa khủng bố…” Ba người run lẩy bẩy nói…

“Dị Hỏa?” Nam tử trung niên bất chợt mở to mắt, cặp mắt đỏ ngầu như thâm uyên vô tận, sát khí trùng thiên càng khiến không gian trước mặt bạo liệt…

Trong ánh mắt vốn đỏ ngầu đó, xuất hiện một tia tham lam…

“Đúng vậy a, theo như kiến thức của ta, đó là Tử Tâm Phần Không Viêm” Người không có môi như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng khai báo…

“Mau kể lại toàn bộ quá trình” Nam tử trung niên quát nói…

Ba người kia vội vàng trăm miệng một lời, đem toàn bộ sự việc kể lại…

“Hừ, người có Dị Hỏa dễ chết như vậy sao? cả các ngươi và Tứ trưởng lão đều bị lừa” Nam tử trung niên sau khi nghe xong, sắc mặt một mãnh âm trầm…

“Cái này…” Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, chợt đồng thanh cúi đầu:

“Tông chủ anh minh”

“Hừ, không cần nịnh nọt, các ngươi tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, bất quá nể tình Học Phủ sắp khai mở, tạm thời bỏ qua các ngươi, sau này sẽ tiến hành nghiêm phạt, cút đi” Nam tử trung niên khoát tay…

“Đa tạ tông chủ, đa tạ tông chủ…” Ba người lại dập đầu cành cạch, lúc này như được đại xá quỳ ra khỏi đại điện…

“Nhị trưởng lão” Nam tử trung niên nhàn nhạt gọi…

Hư không nứt ra, một lão già lưng còng xuất hiện, hướng nam tử trung niên chắp ta cung kính:

“Ra mắt tông chủ”

“Huyết Linh Tông chúng ta gần nhất xảy ra chuyện liên tục, Tam trưởng lão bị thương nặng, Đại trưởng cũng bị nổ một tay, hiện tại ngay cả Tam thánh tử cũng thất bại trong nhiệm vụ…, ngươi nghĩ sao về chuyện này?” Nam tử trung niên nhàn nhạt hỏi…

“Hồi bẩm tông chủ, nếu cẩn thận phân tích, chúng ta có thể thấy tất cả những việc này hầu như đều liên quan đến một người” Nhị trưởng lão gật đầu nói…

“Tà Hoàng?” Nam tử trung niên lên tiếng xác nhận…

“Tông chủ anh minh” Nhị trưởng lão cúi đầu nói tiếp:

“Vâng, nữ tử thần bí đả thương Tam và Đại trưởng lão sử dụng Lôi Hỏa Huyền Công của Tà Hoàng, mà người thần bí gần đây phá hỏng nhiệm vụ của Tam thánh tử lại sử dụng Dị Hỏa trước đây của Tà Hoàng”

“Hừ, Tà Hoàng đã chết, năm xưa ta trực tiếp chứng kiến” Nam tử trung niên hừ nói…

“Có thể là đệ tử của hắn xuất thế, hoặc một người nào đó vô tình đạt được truyền thừa từ hắn” Nhị trưởng lão gật đầu…

“Mặc kệ hắn là ai, đụng đến Huyết Linh Tông phải trả giá thật lớn” Nam tử trung niên sát khí lan tỏa khiến đại điện chấn động…

“Tông chủ anh minh, bất quá người kia đeo mặt nạ lại mặt áo choàng, trong lúc nhất thời sợ rằng khó điều tra, mà nữ tử thần bí kia thực lực lại cường đại…” Nhị trưởng lão nói.

“Tạm thời không cần quan tâm nữ nhân kia” Nam tử cười lạnh nói:

“Về phần con chuột nhỏ sớm muộn sẽ chui khỏi hang, hắn sử dụng Vũ Kỷ quỷ dị, lại sở hữu Ba loại linh căn, rất dễ dàng nhận biết, cứ tiến hành điều tra quy mô lớn cho ta, nghi ngờ lập tức bắt về, thà giết lầm còn hơn bỏ sót…”

“Tuân lệnh”

Nhị trưởng lão cúi người lĩnh mệnh, trong mắt lóe lên một tia sát khí, người thần bí kia lấy sức trong đồng bối đánh bại ba vị thánh tử của bọn họ, nếu để đối phương tiếp tục trưởng thành, sẽ tạo thành đại họa cho Huyết Linh Tông…

Nhị trưởng lão rời khỏi đại điện, hướng không gian khàn khàn mở miệng:

“Truyền Huyết Linh Tứ Đại Hộ Pháp”