Côn Luân Ma Chủ

Côn Luân Ma Chủ

Cập nhật: 13/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 52,139,958
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

Người hầu này tới hô to một tiếng lập tức khiến đám tuấn kiệt trẻ tuổi tầng bảy chú ý.

Trong số những người tại đây có một số người có tên trên Long Hổ Bảng, có một số cho dù không có mặt trên Long Hổ Bảng nhưng cũng có thực lực không tệ trong giới trẻ như Phương Hoài. Chiến tích của Sở Hưu không khiến bọn họ quá chú ý, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

Điều thật sự khiến họ chú ý là thân phận Quan Trung Hình Đường của Sở Hưu.

Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ, nhưng do không nhúng tay vào những sự vụ giang hồ nơi khác cho nên mọi người ở đây đều không mấy cảm tính với Quan Trung Hình Đường, nhưng cũng không có ác cảm gì, thậm chí có thể nói là ấn tượng vô cùng mơ hồ.

Trước kia Quan Trung Hình Đường luôn rất ẩn nhẫn giấu tài, gần như không rời Quan Trung. Không ngờ lần này Quan Trung Hình Đường lại phái người tham gia Thần Binh Đại Hội, liệu có phải là Quan Trung Hình Đường định nhúng tay vào sự vụ giang hồ rồi?

Hơn nữa mọi người ở đây cũng rất hiếu kỳ không biết rốt cuộc Quan Trung Hình Đường phái ai tới, bọn họ chưa từng nghe nói thế hệ trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường có ai xuất sắc.

Lúc này trên tầng tám Tụ Long Các có hai người đi xuống, một người hơn bốn mươi tuổi mặc áo choàng màu tím, gương mặt chính trực phóng khoáng, vừa nhìn đã biết không phải hạng phàm, người này chính là An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên.

Bên cạnh Khương Văn Nguyên lại là một người áo đen trung niên hết sức phổ thông, tướng mạo bình thường, khí thế nội liễm tới cực hạn, người ngoài tuyệt đối không nhìn ra chỗ nào sai hay lạ, là loại người đặt trong đám người là không ai tìm ra nổi.

Chỉ có điều hắn có thể lên tới tầng tám, được Khương Văn Nguyên đích thân chiêu đãi, có thể thấy địa vị ra sao.

Xuống lầu dưới, những tuấn kiệt trẻ tuổi đồng loạt đứng dậy chắp tay với Khương Văn Nguyên nói: “Vương gia!

Hoàng tộc đời trước, vương tộc khác họ của Đông Tề, lại thêm dưới trướng Khương Văn Nguyên có nhiều vũ lực như vậy, những tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây mặc dù thực lực sau lưng cũng rất mạnh nhưng vẫn phải cung kính hành lễ với hắn.

Khương Văn Nguyên mỉm cười hòa ái chào hỏi mọi người một tiếng rồi quay sang người phục vụ sắc mặt âm trầm quát lớn: “Có gì mà ngạc nhiên? Quên quy củ rồi à?”

Người hầu kia vội vàng cúi đầu nói: “Vương gia xin thứ tội, giờ vị Sở công tử của Quan Trung Hình Đường đang khiêu chiến tầng thứ bảy, có nên để hắn bỏ qua tầng đó trực tiếp lên đây không ạ?”

Thủ hộ tầng thứ bảy khá mạnh, hai tầng khác đều là môn khách của An Nhạc Vương Phủ, còn thủ vệ tầng thứ bảy lại là cung phụng.

Kẻ trước chẳng khác nào thuộc hạ của Khương Văn Nguyên, kiếm ăn dưới trướng hắn.

Còn người sau lại do Khương Văn Nguyên mời tới, phải cung kính đối đãi với người ta, chỉ sợ người ta bỏ đi.

An bài một người như vậy ở tầng bảy cũng có mục đích riêng, nếu người tới thuộc về thế lực đối địch với Khương Văn Nguyên, hắn trực tiếp cho người thủ vệ ra tay thật nặng. Còn nếu là khách nhân bình thường, vậy cứ thăm dò như bình thường là được.

Hơn nữa nếu người tới đáng để Khương Văn Nguyên lôi kéo, vậy hắn sẽ đích thân xuống tầng dưới mời đối phương lên, không cần kiểm tra qua cửa, như vậy cũng là gián tiếp cho đối phương thể diện, nhận được hảo cảm.

Bạch Vô Kỵ kính là như vậy, không kiểm tra cũng chẳng thử thách, riêng thân phận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã đủ để lên đây. Vừa tới tầng đầu hắn đã được người ta nhận ra, trực tiếp báo lên cho Khương Văn Nguyên rồi mời lên tầng này.

Còn Phương Hoài là tới cùng Bạch Vô Kỵ cho nên Khương Văn Nguyên thật ra không làm khó hắn, phân phó cho thủ hạ môn khách cung phụng đều hạ thủ lưu tình. Nhưng cho dù thế cũng khiến đối phương tốn bao sức lực mới lên được tầng bảy.

Giờ nghe người phục vụ hỏi như vậy, Khương Văn Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Không cần, để đối phương tự lên đây đi.

Người phục vụ kia ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, võ giả của Quan Trung Hình Đường, thực lực còn mạnh như vậy, sao vương gia lại không lôi kéo, như vậy đâu phải tính cách của vương gia?

Mặc dù nói vậy nhưng người phục vụ vẫn ngoan ngoãn đi xuống, không dám hỏi nhiều.

Người trung niên bên cạnh Khương Văn Nguyên lại đột nhiên mở miệng dùng giọng trầm trầm nói: “Mấy chục năm nay Quan Trung Hình Đường rất ít khi đặt chân lên giang hồ, bình thường vương gia có muốn lôi kéo cũng không được. Giờ hiếm hoi lắm mới có người của Quan Trung Hình Đường tới, sao vương gia lại không lôi kéo?”

Khương Văn Nguyên thản nhiên nói: “Lôi kéo? Sao ta lại không lôi kéo.

Ngày xưa khi Quan Tư Vũ chấn chỉnh Quan Trung Hình Đường từng không ít lần tới gặp người cầm quyền của ba nước, muốn ba nước thừa nhận địa vị của Quan Trung Hình Đường.

Khi đó ta đã lôi kéo Quan Tư Vũ, ta có thể cung cấp tiền của cho hắn, để hắn ổn định nội bộ Quan Trung Hình Đường, cũng có thể vận dụng địa vị của bản thân để nói tốt giúp hắn ở Đông Tề.

Thế nhưng tên thất phu Quan Tư Vũ kia không buồn nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt, còn nói ta lòng lang dạ thú các loại, đúng là cho thể diện mà không cần!

Nói tới đây, sắc mặt Khương Văn Nguyên đã trở nên khó coi.

Ngày trước hắn cũng trẻ tuổi nóng nảy, thấy Quan Tư Vũ tới Tề Quốc có chuyện cần nhờ vả nên lên tiếng khuyên bảo dụ dỗ, muốn Quan Tư Vũ thậm chí toàn bộ Quan Trung Hình Đường gia nhập dưới trướng mình. Kết quả lại bị Quan Tư Vũ sỉ nhục một hồi, chuyện này cả đời Khương Văn Nguyên không thể quên được.

Giờ một tiểu bối Quan Trung Hình Đường tới Tề Quốc, hắn không ngấm ngầm ngáng chân đã là rộng lượng rồi, mình còn phải lôi kéo hắn? Đùa gì vậy? Với cái thái độ ngoan cố của Quan Tư Vũ, đừng ai nghĩ tới chuyện lôi kéo người của Quan Trung Hình Đường.

Người trung niên bên cạnh Khương Văn Nguyên thấy vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, vị An Nhạc Vương của Đông Tề này đúng là chí lớn nhưng tài mọn, nhìn thì rộng lượng đấy, thực chất lại chẳng có lòng bao dung.

Lúc Quan Tư Vũ tới Tề Quốc thương nghị chuyện Quan Trung Hình Đường địa vị hắn ra sao, là thời điểm nào? Đã là hai mươi năm trước, bản thân Quan Tư Vũ cũng đã tiếp nhận chức vị đường chủ, đã ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan trở thành tông sư, thân là đường chủ Quan Trung Hình Đường, có thể coi là chúa tể một phương.

Còn lúc đó Khương Văn Nguyên ra sao? Vừa mới tiếp nhận chức vị An Nhạc Vương, chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi dã tâm bừng bừng nhưng chỉ biết nói xuông mà thôi. Người như vậy cũng xứng đi lôi kéo Quan Tư Vũ? Còn vọng tưởng để Quan Trung Hình Đường gia nhập dưới trướng mình? Đúng là không biết tự lượng sức. Đừng nói Quan Tư Vũ, đổi lại bất cứ người bình thường nào cũng chẳng thể đồng ý được.

Có điều trước mắt hắn còn có hợp tác với Khương Văn Nguyên cho nên người trung niên này chỉ cười hắc hắc nói: “Ban đầu Quan Tư Vũ cự tuyệt vương gia thật đáng tiếc, bằng không Quan Trung Hình Đường đã chẳng phải yên lặng một thời gian dài như vậy, giở rốt cuộc mới ổn định lại, bắt đầu đặt chân lên giang hồ.

Khương Văn Nguyên hừ khẽ một tiếng nói: “Ta muốn xem xem mấy năm gần đây rốt cuộc Quan Tư Vũ bồi dưỡng được nhân tài ra sao, có sánh được với tuấn kiệt anh tài của Tề Quốc ta không?

Ta không dặn Kỳ bá lưu thủ, nếu võ giả Quan Trung Hình Đường này không qua được cửa của Kỳ bá, vậy chỉ có thể nói thực lực của hắn không đủ.

Người trung niên này nghe vậy không khỏi âm thầm lắc đầu, Khương Văn Nguyên này quá nhỏ mọn. Bình thường vị cung phụng Kỳ bá của Khương Văn Nguyên sẽ hạ thủ lưu tình với tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng nếu hắn xuất thủ toàn lực, cho dù là những tuấn kiệt hạng trên hai mươi trên Long Hổ Bảng cũng chưa chắc đã chống đỡ được.

Bởi vì vị Kỳ bá kia trong thời đỉnh phong là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, chẳng qua khi xung kích Võ Đạo Chân Đan xảy ra đường rẽ mới bị hạ xuống Ngoại Cương cảnh.

Lúc này ở lối lên tầng bảy, Sở Hưu cũng thấy được người giữ cửa. Ngoài dự liệu của y, đây là một ông lão mái tóc bạc trắng mặt mũi nhăn nheo, híp mắt ngồi đó, trông như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Lúc này thấy người phục vụ dẫn Sở Hưu lên, Kỳ bá mới mở mắt nói thầm: “Lại có người muốn lên tầng bảy à? Đúng thật là, vụ Thần Binh Đại Hội này đúng là giày vò lão già ta đây, vương gia cứ rộng lượng chút là được, mời hết những người trẻ tuổi này lên đi, sao cứ nhất quyết phải phân cao thấp với lão già này?”

Nói xong Kỳ bá chậm rãi đứng lên khỏi băng ghế nhỏ, lúc này người phục vụ cũng đi xuống. Kỳ bá nhìn đối phương một chút, ngỏ ý dò hỏi, không ngờ người phục vụ lại lắc đầu ra hiệu không cần nương tay, chuyện này khiến Kỳ bá vô cùng ngạc nhiên.

Hắn biết rất rõ tính cách Vương gia nhà mình, võ giả có thể lên tầng bảy nếu tuổi tác quá lớn thì thôi, nhưng nếu còn trẻ tuổi thì tiềm lực cũng không tệ, đáng cho vương gia nhà mình lôi kéo mà, sao vương gia lại bảo mình không nương tay, vậy chẳng phải đuổi một tuấn kiệt trẻ tuổi ra ngoài à?

Có điều Kỳ bá cũng chẳng nghĩ nhiều, tuổi tác đã cao, nghĩ nhiều càng thêm mệt mỏi. Dù sao vương gia có ơn tri ngộ với hắn, cho hắn dưỡng lão tại đây, người ta bảo thế nào hắn làm theo là được.

Cho nên Kỳ bá thản nhiên nói với Sở Hưu: “Người trẻ tuổi, quy củ của ta rất đơn giản, chỉ cần chống đỡ được dưới tay ta một trăm hơi. Qua một trăm hơi thở ngươi vẫn không thua là có thể lên tầng bảy.

Theo người ngoài một trăm hơi thở là rất ngắn, nói vài lời cũng hết thời gian này, nhưng đối với võ giả, thậm chí nếu tốc độ đủ nhanh một trăm hơi có thể giao thủ vài chục chiêu.

Cũng như vừa rồi Sở Hưu giao thủ với Tiêu Đỉnh, chỉ trong chớp mắt đã chém ra hàng trăm kiếm khí đao ảnh, tốc độ nhanh tới kinh người.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Chỉ là không thua, như vậy quả thật rất đơn giản.

Kỳ bá nhếch môi cười, mặc dù hắn đã rất già nhưng hàm răng vẫn như người trẻ tuổi, trắng bóng chỉnh tề, không sứt mẻ gì.

“Người trẻ tuổi có tự tin cũng tốt, nhưng lão già ta đây đã được vương gia an bài thủ hộ tầng thứ bảy này, cũng có chút vốn liếng riêng. Người trẻ tuổi, cẩn thận đấy.

Dứt lời Kỳ bá trực tiếp bước tới một bước, đấm ra một quyền!

Chỉ một bước đó thôi lại như Kỳ Lân giẫm thành động đất, khiến cả đại sảnh tầng bảy rung động, mà quyền thế đánh xuống cũng mang theo tiếng long ngâm hổ gầm, cương khí hóa thành cuồng phong quét tới, uy thế vô song!

Lúc không xuất thủ, Kỳ bá chỉ là một ông lão gần đất xa trời, nhưng khi lão xuất thủ lại từ một ông lão sắp chết hóa thân một Ma Thần kinh thiên động địa!