Côn Luân Ma Chủ

Côn Luân Ma Chủ

Cập nhật: 13/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 52,139,958
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

Trong quán rượu không ít khách thương cùng võ giả giang hồ nghỉ ngơi ăn cơm trong quán, bên ngoài đổ mưa to, bọn họ thấy thời tiết không tốt, cũng lười đi đường.

Đúng lúc này cửa quán rượu bị đẩy ra, hơn mười võ giả bước vào.

Một người trong đó hết sức trẻ tuổi, ăn mặc như thế gia công tử, người này chính là đại công tử Đào gia Sơn Dương Phủ, Đào Nghị. Bên cạnh hắn là một quản sự hơn bốn mươi tuổi cau mày nói: “Đại công tử, đi thêm một hôm nữa là tới Sơn Dương Phủ rồi, chúng ta về phủ nghỉ ngơi cho khỏe. Chỗ thảo dược mua được từ Ngụy Quận không chịu được nước mưa.

Đào Nghị sắc mặt không nhịn được nói: “Nói mấy lời vô dụng ấy làm gì, dù sao cũng ngâm mấy ngày rồi, thêm có một ngày có làm sao. Từ Ngụy Quận tới Sơn Dương Phủ, đã mấy ngày rồi không ăn cơm nóng? Dù sao bản công tử không chịu được.

Phụ thân đại nhân cũng thật là, sao cứ nhất quyết bắt đi Ngụy Quận mua thảo dược gì gì trong cái mùa này. Cứ mua thẳng bên Thanh Nguyên Trấn chẳng phải được rồi à? Sao còn bắt chạy hẳn sang Ngụy Quận, tiết kiệm được mấy đồng cơ chứ?”

Vốn quán rượu không lớn, giờ nhiều người vào như vậy lập tức có vẻ chật chội hơn nhiều, thậm chí không còn chỗ ngồi.

Đào Nghị nhíu mày, quát với đám võ giả bên phía Sở Hưu: “Đám người các ngươi tránh ra để chỗ cho ta, cút ra ngoài!

Hành vi bá đạo đó của Đào Nghị khiến đám người giang hồ khác lộ vẻ giận dữ, lúc này có người đang chuẩn bị phát tác lại có người đè xuống, ghé tai hắn nói mấy câu, chỉ ra thân phận của Đào Nghị, khiến đám giang hồ kia đành bỏ qua, chỉ có thể ngoan goãn rời khỏi.

Công tử của Đào gia, đại tộc đệ nhất Sơn Dương Phủ, bọn họ không trêu vào được.

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh, có điều hắn cũng không nói gì, vội vàng ăn hai cái rồi cũng chuẩn bị rời khỏi theo.

Một tiểu nhân vật mà mình có thể tiện tay bóp chết được, không cần so đó với hắn, nếu vì giáo huấn hắn mà làm bại lộ hành tung, vậy là được không bù nổi mất.

Có điều lúc này Đào Nghị kia lại thấy động tác Sở Hưu hơi chậm, vốn hắn đang thiếu kiên nhẫn lập tức hừ lạnh, trực tiếp đi tới giơ tay hất văng cái mũ rộng vành trên đầu Sở Hưu, lên tiếng trách mắng: “Bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy à? Lề mà lề mề, có phải còn cần bản công tử mời ngươi ra không?”

Ngay khi cái mũ bị hất văng, Đào Nghị thấy được gương mặt bị bôi đen của Sở Hưu, ban đầu hắn còn không mấy để ý, có điều lúc này như đột nhiên nghĩ ra điều gì, trong mắt lập tức lộ vẻ bối rối. Mặc dù đã cố cưỡng ép khiến mình trấn tĩnh lại nhưng gương mặt hắn vẫn không nhịn được co quắp một chút.

Đào Nghị ra vẻ trấn định quay người nhìn qua đồ ăn trên bàn hừ lạnh nói: “Đúng thật là, cái nơi quê mùa thế này cả đồ ăn cũng chẳng ra làm sao cả. Đây là cái gì? Đồ ăn cho heo à? Được rồi, không ăn nữa, về thẳng Sơn Dương Phủ thôi.

Quản sự đội buôn ngây ra, không biết vị đại thiếu gia này lại này lại nổi cơn điên gì.

Vừa rồi chính ngươi còn nói đã mấy hôm rồi không ăn cơm nóng, giờ cũng chính ngươi kêu đồ ăn không tốt, tính khí vị đại thiếu gia này năm này lại tệ hơn năm kia.

Có điều lúc này không ai phát hiện gương mặt Đào Nghị đã khó nén nổi vẻ hoảng sợ!

Hắn nhận ra Sở Hưu, mặc dù không nói chuyện với Sở Hưu nhưng cũng từng gặp Sở Hưu vài lần trong hội đấu giá Sơn Dương Phủ. Ban đầu ấn tượng của hắn đối với Sở Hưu không sâu mấy nhưng theo những đại sự mà Sở Hưu gây ra, ấn tượng đó lại không ngừng sâu sắc thêm.

Chưa nói tới chuyện hủy diệt Trương gia, thậm chí chuyện giết bốn người Trương Bách Đào cũng không khiến người ngoài chú ý mấy, cho dù nghe được cũng chẳng nói nhiều. Nhưng rất nhiều thế lực tại Sơn Dương Phủ lại rất quan tâm, bọn họ không ngờ ngay Trương Bách Đào xuất thân Ba Sơn Kiếm Phái liên hợp với ba Tiên Thiên nữa vây giết Sở Hưu, kết quả vẫn thất bại thảm hại, hơn nữa còn tử vong vô cùng thê thảm.

Mà theo Đào Nghị cùng đội buôn từ Ngụy Quận về tới Yến Quốc, tin tức liên quan tới Sở Hưu đã loan truyền khắp Lâm Trung Quận.

Trong vụ tranh đoạt hộp báu tại Lữ Dương Sơn, y tính toán hai vị tuấn kiệt giang hồ Nhiếp Đông Lưu thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang cùng Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay trước mặt mọi người. Quả thật gan to tới vô biên, không hề cố kỵ một ai.

Từ đó trở đi Đào Nghị đã xác định đây là một cuồng đồ không hề cố kỵ điều gì! Vì lợi ích, chuyện gì đối phương cũng dám làm.

Có điều cảnh giới đối phương có hơi cao, đối thủ của y là những đại tộc tại Lâm Trung Quận, thậm chí là đại phái đại danh đỉnh đỉnh khắp cả Bắc Yên như Tụ Nghĩa Trang, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Loại thế gia nhỏ chỉ có thể ra vẻ ta đây ở Sơn Dương Phủ như Đào gia bọn hắn đã không liên quan gì tới chuyện này, nào ngờ Đào Nghị có làm sao cũng không thể tưởng tượng nổi mình còn chạm mặt Sở Hưu tại đây.

Hắn biết tình hình hiện tại của Sở Hưu ra sao, y bị Tụ Nghĩa Trang truy nã, bị cao thủ toàn bộ võ lâm Lâm Trung Quận truy sát, nếu mình bán tin của y đi cũng kiếm được không ít tiền thưởng.

Nhưng vấn đề là Đào Nghị bây giờ căn bản không dám!

Trước mắt Đào Nghị chỉ hy vọng Sở Hưu không phát hiện ra điểm khác lạ của bản thân, tất cả cứ đợi mình thoát khỏi nơi này hẵng nói.

Đáng tiếc mọi chuyện lại chẳng chiều lòng người như vậy.

Ngay lúc Đào Nghị định bỏ đi, Sở Hưu đã thản nhiên mở miệng nói: “Đào công tử, ngươi định cứ thế mà đi à?”

Ánh mắt hoảng sợ của Đào Nghị không gạt được Sở Hưu, mặc dù hắn cố ra vẻ trấn định nhưng Sở Hưu vẫn nghe ra vẻ căng thẳng cùng nhịp tim thình thịch của hắn.

Đào Nghị quay đầu lại, vẫn cố ra vẻ trấn định nói: “Ngươi nói vậy là sao? Ngươi biết ta?”

Sở Hưu không nói gì, chỉ chậm rãi lấy Hồng Tụ Đao từ hộp báu không gian ra.

Khi thấy Hồng Tụ Đao xuất hiện, Đào Nghị hồn vía lên mây, hắn vội vàng hét lớn: “Sở Hưu! Đào gia ta không thù không oán với ngươi, cho dù biết tin của ngươi cũng sẽ không nói ra, ngươi tha cho ta một mạng, ta cam đoan không tiết lộ tin tức của ngươi!

Nghe người trước mắt là Sở Hưu mà Tụ Nghĩa Trang đang truy nã, đám quản sự đội buôn lập tức giật mình, có điều kế tiếp đều thầm hô một tiếng không ổn.

Trước đó Đào Nghị không nói gì còn tốt, giờ hắn nói toạc ra trước mặt mọi người như vậy chẳng khác nào ép Sở Hưu giết hắn!

Quả nhiên Đào Nghị hô lên câu này xong, trước mắt đã lóe lên một vệt đao quang đỏ thẫm!

“Không!

Đào Nghị gầm lên, hắn không muốn chết ở đây, không muốn vì cái hất tay văng mũ rộng vành của Sở Hưu mà mơ mơ hồ hồ chôn cả tính mạng lại nơi này.

Trong người hắn còn có ám khí Thiên Cơ Môn mà phụ thân giao cho có thể dùng khi nguy cấp để giữ mạng, nghe nói chỉ cần vận dụng thích đáng thậm chí có thể làm tổn thương võ giả Tiên Thiên.

Song kết quả chờ đến lúc hắn thò tay vào trong người, một đao kia của Sở Hưu đã giáng lâm, đao quang đỏ thẫm xẹt qua, máu huyết đỏ tươi đã bắn lên.

Đầu người rơi xuống đất, đôi mắt Đào Nghị cực kỳ không cam lòng.

Đào gia chỉ có một đứa con trai trưởng là hắn, gia nghiệp to lớn đó vẫn chờ hắn thừa kế, nhưng hôm nay hắn đã chết tại đây, nguyên nhân cái chết cực kỳ nực cười, hưởng họ hai mươi ba tuổi, chết vì tiện tay.

Nếu hắn không tiện tay hất văng cái mũ rộng vành của Sở Hưu, thấy thứ không nên thấy, hắn đã không chết.

Bên kia quản sự đội buôn của Đào gia chứng kiến cảnh tượng này lập tức hoảng sợ hét lớn, hơn mười người của đội buôn điên cuồng chạy tứ tán.

Những người khác trong quán rượu ngoại trừ một số người thường không biết võ công,

những người giang hồ khác thậm chí trực tiếp đánh thủng vách tường, gào thét bỏ trốn.

Gần đây thanh danh Sở Hưu vang dội tại Lâm Trung Quận. Có thể nói người bị Tụ Nghĩa Trang truy nã, bị toàn bộ thế lực giang hồ Lâm Trung Quận truy sát, thanh danh làm sao mà nhỏ cho được.

Không tính lần tính toán Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ trong vụ đoạt bảo ở Lữ Dương Sơn, những hành động khác của Sở Hưu tại Lâm Trung Quận cũng bị người ta lật ra.

Trương gia tại Sơn Dương Phủ, bốn người Trương Bách Đào, ngay cả ở Hàn Giang Phủ cũng có dấu chân của y. Dù sao lần ở Hàn Giang Phủ còn một người của Hắc Hổ Bang lọt lưới, mặc dù bị dọa sợ gần chết nhưng cũng truyền bá những hành động của Sở Hưu ra ngoài.

Cứ như vậy, tính sơ ra số Tiên Thiên chết trong tay Sở Hưu đã hơn mười người!

Hung ác! Thật quá hung ác!

Nghe tiếng gào thét chói tai xung quanh, Sở Hưu lại không đi đuổi, y cũng chẳng đuổi kịp.

Mấy chục người bỏ chạy tứ tán, cho dù là mấy chục con heo bỏ chạy như thế trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng chẳng giết hết được.

Y chỉ nhìn bốn phía thở dài một cái, còn kém một bước, cuối cùng lại có kẻ ép y giết người.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng quát chói tai: “Sở Hưu! Đừng trốn trốn tránh tránh nữa, mau ra đây nhận lấy cái chết!

Ngoài quán rượu đổ nát, bốn võ giả Nội Cương cảnh bao vây lấy Sở Hưu vào chính giữa, ánh mắt lập lòe sát cơ lành lạnh.

Trước đó bọn họ vẫn tìm kiếm xung quanh cách đó không xa, giờ nghe động tĩnh lập tức đuổi tới nơi này.

Thấy Sở Hưu, bốn võ giả Nội Cương cảnh đều thầm than một tiếng, thiếu trang chủ liệu sự như thần, quả nhiên Sở Hưu đang ở nơi này.

Vốn các thế lực lớn Lâm Trung Quận đều phân tán ra tìm, trong đó cũng phát hiện tung tích Lã Phụng Tiên, nhưng lại bị Lã Phụng Tiên bỏ trốn. Bên phía Sở Hưu còn né tránh tốt hơn, cho dù cả Phong Mãn Lâu nhúng tay vào bọn họ vẫn không tìm nổi Sở Hưu.

Về sau Nhiếp Đông Lưu phải tự mình quyết định, không cần để ý tới những nơi khác, chỉ cần canh gác ở nơi gần Ngụy Quận nhất là được.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Lã Phụng Tiên đã trốn theo hướng Tây Sở, vậy Sở Hưu chỉ có thể chọn trốn theo hướng Ngụy Quận hoặc đất Liêu Đông ở Cực Bắc mà thôi.

Nơi sau là địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nếu Sở Hưu chạy trốn theo hướng đó, bọn họ không có cách nào nhưng tự có Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ra tay.

Cho nên chỉ còn lại hướng sang Ngụy Quận cũng là nơi bọn họ cần kiểm tra tìm kiếm chặt chẽ, đồng thời phái phần lớn võ giả Nội Cương cảnh tới nơi này, không ngờ Sở Hưu lại thật sự xuất hiện ở đây.