Đối với e tôi là gì? ( Chương này dành cho Dumi và Emi nhá )
Một giọt nước trong như pha lê rơi xuống nhưng có chăng sẽ vơi đi nỗi nhớ một người hay không???
_
_
_
Cô cứ trong vòng tay a trước con mắt của bàn dân thiên hạ. Du k nổi tiếng về sự lạnh lùng như Phong hay đào hoa như hắn. Nhưng Du có một nguyên tắc riêng đó là k cho bất kì người con gái nào lại gần mình. Chưa kể Emi còn ôm a mà a k có phản ứng j nữa thật là 1 chuyện động trời. Nửa tiếng đứng dưới sân trường giữa mùa đông lạnh giá nhưng 2 con người ở đây chỉ có cảm giác con tim đang rung đập mãnh liệt. K màng đến tất cả lời chỉ chỏ gì. Thêm 15 phút nữa cô đã hoàn thành xong " Bản tình khóc mùa đông " của cô. Cô thấy a cứ nhìn mình chằm chằm cô khó chịu nên lên,
tiếng :
- Trời lạnh quá. Hay chúng mình vào quán cà phê nói chuyện đi.
A chỉ gật nhẹ đầu làm cô rất buồn
A và cô đi đến quán cà phê mang tên ' Like and love ' Một quán rất nổi tiếng về phong cách trang trí và đồ uống.
Cô vẫy tay gọi a bồi bàn lại :
- Cho tôi 1 cappuchino nóng và 1 cake vani. Thêm 1 sữa ít đường và cake dâu . Cô gọi cho cô và cả a.
- E vẫn còn nhớ đồ a thích sao? A ngạc nhiên hỏi
- Những gì a thích e vẫn còn nhớ hết. cô mỉm cười trả lời
- Vậy ư? a nhếch miệng hỏi
Rồi a vẫy a bồi bàn lại
- Cho tôi đổi sữa ít đường thành cafe đen đặc k đường và cake dâu đổi thành cake socola đắng cho tôi.
- Vâng, xin quý khách vui lòng đợi chút. a bồi bàn nói rồi đi luôn.
- Sao a lại đổi. A rất ghét đồ đắng mà. cô ngạc nhiên hỏi
A chưa kịp trả lời thì a bồi bàn đem đồ uống ra :
- Chúc quý khách ngon miệng.
- Tại sao ư? Ngày xưa đc thưởng thức nhiều vị ngọt rồi nên chỉ muốn thưởng cho mình 1 chút vị đắng thôi mà. A mỉa mai nói
- A...
n.
.
h. Cô ngạc nhiên đến,
mức k thốt lên lời. A đã thay đổi rồi.
- Thế Tại Sao Lúc Tôi Cần Cô Nhất Cô Lại Bỏ Đi ??? Thế Trong Cô Tôi Là Gì? Là K Khí à???
A đột nhiên hét lên làm m.
n trong quán giật mình
- Hahaha. cô nở một nụ cười thê lương. Đúng đó. Đối với tôi a chỉ là k khí thôi. K hơn k kém 1 chút. cô buồn bã trả lời
## Choang ## Tách tách
A hất hết đồ trên bàn xuống. Bàn tay a bị mảnh thủy tinh găm vào máu chảy ròng ròng. M.
n trong quán vừa sợ hãi lại giật mình.
- Vậy thì.
.
. tạm biệt cô. Mong k ngày gặp lại. A nói rồi bỏ đi. Để cô lại khuôn mặt đầm đìa nước mắt
- " Phải. Đối với e a chỉ là không khí. Nếu mà k có không khí thì làm sao mà e tồn tại đ.
.
u.
.
ợ.
.
.
c"
Cô lẩm bẩm một mình. Mặc cho người ngoài nhìn cô như kẻ bị bệnh