Nó vừa đi vừa đi vào nhà , thấy quản gia hấp tấp chạy ra ,
vừa cầm cặo cho nó vừa nói chuyện ,
bà để ý thấy tay nó chảy máu mà không khỏi xót xa .
Vốn biết nó là người lãnh cảm nhưng không hề nghĩ rằng nó lại đối xử tệ với bản thân như thế . Tay bà đẩy gọng kính lên rồi nói .
- Công chúa tay người bị thương .
- Không sao ,
có chuyện gì .
- nó biết bà có chuyện mới hấp tấp như thế
- À , Ông Lưu về rồi , đang ở phòng 312 chờ công chúa . – bà nói xong thì lui xuống cất cặp cho nó .
Nó mở cửa phòng bước vào ,
vết thương trên tay không còn chảy máu nữa nhưng vẫn chưa kép miệng ,
miếng thủy tinh vẫn còn ở trong . Ngồi xuống cái ghế gần đó ,
nó lên tiếng
- Chào ! chú Lưu ,
chú về khi nào thế .
- Công chúa vừa về sao ,
tôi về lúc trưa . Mà tay công chúa sao thế ,
bị thương sao .
- vết thương nhỏ thôi . – nó nhẹ giọng đáp – ông tôi vẫn khỏe chứ .
- Vâng ,
lão gia vẫn khỏe .
Chú Lưu nói rồi cầm taay nó xem xét vết thương . Lấy trong hộp cứu thương ra một cây gấp . ông cẩn thận lấy miếng ly vỡ ra khỏi tay nó ,
giọng có phần trách mắng – Công chúa nên cẩn thận chứ ,
người biết sức khỏe người quan trọng thế nào không ? – nói rồi ông sát trùng băng vết thương lại .
Nó nhìn chú hồi lâu rồi lên tiếng
- Chú về lần này là gì cháu à .
- Vâng ,
sức khỏe của công chúa ngày một yếu dần ,
tôi mong người hãy chấp nhận điều trị đi . – lời ông nói như nghẹn lại nơi cổ họng , ông thương nó như con của mình vậy ,
nên bao năm nay tuy không ở đây nhưng cứ theo định kì ông lại đặt vé máy bay bay về khám sức khỏe cho nó .
- là ông kêu chú về . – nó nhìn chú miên mang trong dòng suy nghĩ thì lên tiếng
- Chỉ một phần .
- Nếu không điều trị cháu sống được bao lâu , 6 tháng ,
1năm hay là 1tháng .
- nó vốn đã biết được mình sống không bao lâu nên nó mới không điều trị ,
nó không muốn cho ông ,
cho anh hai hy vọng rồi lại thất vọng . Nếu như hy vọng quá lớn thì thất bại càng nhiều .
- Nếu không điều trị cháu có thể sống được 6 tháng nữa , nếu điều trị không thành công thì là 1 năm …... – nói tới đây mắt chú bắt đầu ươn ướt ,
chú nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt xám tro giống mẹ nó ,
rất đẹp nhưng cũng thật buồn .
- Cháu không biết có nên
điều trị hay không nhưng cháu cần thời gian để làm một vài việc .
- cháu phải tốn bao nhiêu thời gian
- ít nhất là 3 tháng ,
còn nhiều hơn thì …. – nó bỏ lửng câu nói sau cùng
- Tùy cháu vậy ,
giờ chú có việc . À mà sắp tới có cháu phải trãi qua rất nhiều triệu chứng đấy .
đây là dấu hiện của bệnh ngày càng …. – chú cũng bỏ lửng vài chữ cuối vì chú không nói thành lời những tiếng ấy
Nó đưa đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ ,
nơi có thế nhìn thấy được những loài hoa ,
cây cối khác nhau rồi mở miệng nói – Để cháu gọi tài xề chở chú đi .
- Không cần đâu ,
Thành Vũ đang chờ ở xe ấy .
- Anh Vũ cũng về sao . – nó nhìn chú đôi mắt ánh lên vài tia vui mừng . Vũ được nó xem như là người anh trai thứ hai của mình vậy ,
vì thế nên nó rất quý anh .
- Là lão gia bảo nó về ,
vừa chăm sóc cháu trong thời gian tới vừa giúp cháu việc công ty .
- Vậy chú đi nha.
Chú vừa đi ra khỏi phòng nó liền ngồi phịch xuống ghế . Vốn biết chú về lần này không có chuyện gì tốt nhưng nó cũng không mong chuyện này lại đến sớm vậy . Nếu điều trị mà chỉ sống được một năm ,
sống đến tuổi 18 ,
tuổi đẹp nhất của người con gái thì thà có chỉ sống 6 tháng nhưng lại có thể làm được việc mà mình muốn thì nó chọn 6 tháng còn hơn. Quay về phòng mình ,
nó nằm xuống giường ,
mệt mỏi ,
thức đêm ,
bệnh tật khiến cho mí mắt nó không còn sức để làm việc nữa . Nhanh chống chìm vào giấc ngủ trong khi bộ đồng phục vẫn mặc trên người .
Lại một buổi tối nữa bắt đầu . Bà quản gia già của ngôi nhà này mở cửa phòng nó đi vào , theo sau là những người hầu gái cùng các khay thức ăn khác nhau . Họ nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn rồi lui ra chỉ còn mình bà quản gia ở đó . Bà đi vào phòng trong nơi được đặt một chiếc giường riêng cách li với căn phòng phía ngoài . Gương mặt mệt mỏi của nó đập ngay vào mắt bà ,
từ dàng ngủ ,
từng đường nét ,
đôi mắt trên gương mặt đều rất giống ,
giống với mẹ nó . Kéo tấm chăn lên cao ,
nhìn nó một chút rồi bà đi ra ngoài . Tối , ngoài trời bắt đầu mưa mưa một ngày nặng hạt hơn . Nó choàng thức tình sao một giấc mơ . Trong mơ nó lại gặp mẹ ,
lần này bà không gào lên những tiếng ghê rợn đòi trả thù mà nó lại nhìn thấy mẹ cười ,
bà ôm nó vào lòng ,
hỏi nó rất nhiều thứ ,
rồi bà dịu dàng ru nó ngủ , bà còn hỏi nó có muốn đi theo bà không ? .
Nó gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu rồi choàng tỉnh giấc .
Sáng , trên những tán cây còn đọng lại những giọt sương của buổi sớm . Nó thức dậy ,
tinh thần cũng cảm thấy tốt hơn . Rồi chợt nghĩ đến giấc mơ tối qua ,
những lời nó nói ngày hôm qua . Đúng là lời nói nói lra không rút lại được . HÔm qua nhất thời tức giận mà nó chấp nhận lời của hắn , đúng là không có cái dại nào bằng cái dại nào mà .