Cố Thường Y dĩ nhiên là một truyền kỳ, nhưng Cố Duệ cố ý trong lúc này nhắc tới, ẩn ý nói: ” Lịch sử hoàng thất chúng ta cũng có nữ tử thích nữ tử, hiểu muội không ai bằng huynh, tiểu muội ta rõ ràng đã thích ngươi, cho nên muội phu, ngươi cứ yên tâm lớn mật làm muội phu của ta đi ! ”
Chuyện tình liên quan đến mẫu thân yêu quý nhất và cô cô kính trọng nhất, bên cạnh lại có thị vệ áo trắng, Cố Duệ khó có thể nói thẳng. Hộ vệ áo xám là tâm phúc của hắn, nhưng hộ vệ áo trắng này vốn là người của Thái tử, cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, nói không chừng, còn là người của phụ hoàng đi ?
Nguyên Thương như có thâm ý khác nhìn thoáng qua Cố Duệ, Cố Duệ thần sắc bình tĩnh, nhìn sắc trời, nói: ” Đã canh tư, các đại thần cũng sắp đến đây, ta đi xử lý chính vụ. ” Nói xong lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoài linh đường. Hộ vệ áo trắng bên cạnh đuổi theo hắn, không xa không gần, bộ pháp không tiếng động. Nghe nói hộ vệ áo trắng vốn có bốn người, nhưng lúc Sở vương tỉ mỉ an bài ám sát trong hoàng cung, đã chết ba người, ngay cả Thái tử cũng đều vì thế mà chết.
Bóng lưng Cố Duệ biến mất, Cố Nguyệt Mẫn trong lòng Nguyên Thương ngẩng đầu lên, ở trong lòng Nguyên Thương lau nước mắt.
Nguyên Thương lạnh lùng nói: ” Ngươi hoàn toàn không cần vì hắn lo lắng. ”
Cố Nguyệt Mẫn nhìn sắc mặt Nguyên Thương, lắc đầu nói: ” Ngươi không hiểu ý tứ của hắn. Hắn đây là bảo hộ chúng ta. ”
Hoàng thất quan hệ rắc rối phức tạp, Đại Yến quốc coi như đơn giản sáng tỏ – Cố Thường Y tay cầm binh quyền, nàng cùng Hoàng đế quan hệ cũng rất phức tạp.
Đầu tiên, bọn họ là huynh muội ruột, mà không phải huynh đệ ruột, hơn nữa Cố Thường Y cả đời không lập gia đình, khía cạnh này quyết định nàng chỉ là một tướng quân mà không phải một quyền thần [ quan to lạm quyền ] ; Tiếp theo, lúc Hoàng hậu còn sống, Hoàng hậu là vướng bận, là uy hiếp của nàng, cũng có thể ngầm nói, là con tin ; Hoàng hậu không còn, Cố Nguyệt Mẫn lại trở thành con tin, ở trong lòng Cố Thường Y cũng chỉ có nữ nhi của Túc Sa Duyệt Dung ; trừ hắn ra thì Cố Thường Y là người am hiểu quân sự nhất trong hoàng tộc, chống đỡ Hung Nô – Cố Thường Y là người tốt nhất để chọn, cũng không thể để Hoàng đế tự mình đi canh giữ ở Bắc cương đi ? Đại Yến quốc bốn phía đều là địch, hoàng thất uy vọng cũng không đến trăm năm, thế gia Tần triều trước, lực ảnh hưởng còn rất lớn, nhân vật trọng yếu của hoàng tộc Cố thị nhất định phải đoàn kết !
Nếu không phải Hoàng đế Cố Kiến Khôn uy thế quá lớn, hai vị Hoàng tử phản loạn sớm đã khiến các thế gia rục rịch. Nhưng đồng thời, mọi người cũng thấy được thủ đoạn cùng điên cuồng của Hoàng tử Cố thị, nhóm thế gia trong tối dã tâm bừng bừng, cũng hiểu được, người Cố gia có người mưu mô, có người điên cuồng, nhưng không có người nhu nhược.
Một loạt nguyên nhân cấu thành địa vị siêu nhiên đặc thù của Cố Thường Y. Nhưng mà, triều đại kế tiếp, để cho thế hệ Hoàng tử sau khi xưng Đế, còn cần Cố Thường Y tồn tại như vậy sao ? Khi đó, thiên hạ cũng đã muốn bình định, người Hung Nô cũng sẽ không đối với Đại Yến quốc tạo thành uy hiếp trí mạng, hoàng thất cũng muốn từ từ giảm bớt thành viên hoàng tộc khác có tính uy hiếp. Như vậy, nếu Cố Duệ thượng vị, đối với kế thừa Cố Thường Y – Cố Nguyệt Mẫn, dùng cái gì để kiềm chế ? Cho dù Cố Duệ hoàn toàn yên tâm, cũng không đại biểu các thế lực của Cố Duệ sẽ yên tâm, cho nên, Cố Duệ cần phải có một cái nhược điểm, một cái cớ để buông lỏng Cố Nguyệt Mẫn.
Cái cớ này chính là Nguyên Thương. Một nữ Phò mã, đây là một vết nhơ, một nhược điểm, đồng thời cũng là bùa hộ mệnh của Cố Nguyệt Mẫn và Nguyên Thương. Hơn nữa các nàng cùng Cố Thường Y giống nhau, không có con cái, như vậy có làm ‘ Trưởng Công chúa ‘ quyền thế cũng sẽ dần dần tan rã. Sự tồn tại của Cố Duệ không khiến cho Cố Nguyệt Mẫn phải lấy tánh mạng bảo hộ nữ nhi, như vậy, Trưởng Công chúa kế tiếp, Trưởng Công chúa trưởng thành trong niên đại hòa bình, cuối cùng cũng không thể tay cầm quân quyền, thế lực do Cố Thường Y thành lập nên, ở trong tay Cố Nguyệt Mẫn, sẽ dần dần trở về với Cố Duệ – một vị Hoàng tử tiếp nhận.
Cố Duệ chủ yếu lăn lộn trong giang hồ, nhưng lớn lên trong hoàng thất, có lẽ giao tranh chém giết không được, nhưng hành quân đánh giặc, quyền mưu tâm cơ, cũng không so với Cố Nguyệt Mẫn kém. Nhìn hắn hành động thì biết – lấy được ấn tín Thái tử, nên thoái lui tránh đi, liền đi Hoàng Hà hộ giá Hoàng đế chiến đấu, không thèm quan tâm quyền lợi của Thái tử.
Tề vương tiến vào hoàng thành, tất nhiên tiếp thu thế lực hoàng thành, hắn là một tên vũ phu, lại đối với vị trí Thái tử thèm thuồng đã lâu, tất nhiên sẽ gia tăng củng cố thế lực chính mình. Nhưng Hoàng đế khoẻ mạnh, hắn cũng không phải Thái tử, càng không có được phó thác lâm chung của Thái tử, quần thần sẽ nghĩ: Xem Giang Vương người ta, Hoàng đế Đông chinh, cũng quyết xuôi Đông đến Hoàng Hà, vị Hoàng tử này lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm trữ vị, tâm Tư Mã Chiêu *, người qua đường đều biết ! Tể tướng thờ ơ lạnh nhạt, đương nhiên sẽ không đi khuyên can. Nhưng Hoàng đế sau khi biết sẽ nghĩ như thế nào? Chính mình Đông chinh, hoàn thành đại nghiệp thống nhất, nhóm nhãi con này còn dám phản loạn ! Vốn Hoàng đế đã tức giận, vừa thấy Tề vương, Tề vương cùng Sở vương giống nhau là Vương gia tay cầm trọng binh, không phải Thái tử thế nhưng ở trong hoàng cung lạm quyền, dã tâm thật lớn ! So sánh một chút với Giang Vương, người con nào khiến cho người ta yên tâm vừa nhìn liền biết.
Không tranh, chính là tranh. Đây là lời Thái tử dạy Giang Vương. Giang Vương cũng thật sự làm. Nhóm Hoàng tử kia đều không nhìn thấu, chân chính ngôi vị Hoàng đế không phải bắt nguồn từ thế lực mà các chư vị Hoàng tử nắm trong tay, mà chỉ ở một câu nói của Hoàng đế a !
Canh tư, bên trong linh đường đèn đuốc sáng ngời, bên ngoài như trước tối đen một mảnh. Cố Nguyệt Mẫn che lấy lồng ngực đã đau đớn một ngày, nhìn một chút bài vị trên linh đường, nói: ” Đi thôi, ta không muốn tiếp tục ở trong này. ”
Nguyên Thương cõng nàng trên lưng, ở trong hoàng cung bước đi ung dung thong thả.
” Thập Tam ! ”
” Ừ ? ” Nguyên Thương nghi hoặc đáp một tiếng.
” Thập Tam ! ”
“… ” Nguyên Thương không đáp.
” Thập Tam ! ”
“… ” Nguyên Thương rõ ràng không để ý tới nàng, tiếp tục đi.
Minh Huy Công chúa nằm ở bên tai nàng nói: ” Ta thật khó có thể tưởng tượng, ngươi là một nữ tử như thế nào. ”
Nguyên Thương nói: ” Vì mạng sống, là người từ trong sinh tử giãy giụa mà ra. ”
Nguyên Thương ý tứ nói đến, kiếp trước làm sát thủ của mình, vì tự do mà phấn đấu ; Chuyển thế đến kiếp này, vì cứu Cố Nguyệt Mẫn lại về với con đường sinh tử.
Nguyên Thương nghĩ, có lẽ, làm sát thủ đã lâu, căn bản khó có thể thích ứng cuộc sống yên bình, càng bình tĩnh càng khiến cho nàng khủng hoảng, càng mạo hiểm, ngược lại mới khiến cho nàng trấn định.
Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy nàng nói, nhất thời khó có thể hình dung. Nguyên Thập Tam rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh nào ? Chẳng lẽ, vài năm trước nàng không phải là đi chữa bệnh, mà là đi tránh né ám sát sao ? Nhưng mà không đúng a, nếu nói lúc nàng sinh ra, có người hạ độc nàng, kia hơn phân nửa là cừu địch của Triệu quốc công, nhóm Thái tử đảng trước kia, vả lại hơn phân nửa là ngộ thương – không lý do gì không giết Tô Phong, Tô Sách mà giết một đứa nhỏ chưa sinh ra ! Còn sau đó, Thái tử trước đã bị tiêu diệt, nào có người nào nhàn tâm đi truy sát một đứa cháu ? Nàng tại sao lại gặp nguy hiểm như vậy ? Nhưng nếu không nguy hiểm, thì giải thích như thế nào về trực giác của nàng đối với nguy hiểm vượt xa người thường, cùng với việc gặp phải nguy hiểm lại thuần thục ứng phó như vậy ?
Cố Nguyệt Mẫn muốn biết, nhưng nàng không có hỏi. Nàng là một nữ tử thông minh.
Nữ tử thông minh thường lòng dạ hẹp hòi, giống như mẫu hậu nàng.
☼ ☼☼☼☼☼☼☼
Năm đó trên đường khởi nghĩa đi Bắc thượng, Túc Sa Duyệt Dung dặn riêng với thống lĩnh thân vệ bên cạnh Cố Thường Y, cũng chính là thủ lĩnh Thanh Lang kỵ ngày nay, để cho hắn nhìn chằm chằm Cố Thường Y, không cho Cố Thường Y lúc đầu óc nóng lên liền khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Vị thống lĩnh này miệng đã đáp ứng. Nhưng có một lần, Cố Thường Y giết đến cao hứng, tướng lãnh đối phương đi ra khiêu chiến, nàng liền đem Cố Nguyệt Mẫn giao cho thống lĩnh, chính mình xông lên quyết phân thắng bại. Đắc thắng mà về, cao hứng tuyên bố đoạt được thành trì mở tiệc tối chiêu đãi tướng lãnh.
Vào lúc ban đêm, vị thống lĩnh đại nhân này phi thường khắc sâu hiểu được vị nữ tử Túc Sa Duyệt Dung ‘ ôn nhu, nhã nhặn, thiện lương, săn sóc ‘ là khủng bố như thế nào.
Túc Sa Duyệt Dung lấy công lao ban ngày làm lý do, cười tủm tỉm hướng vị thống lĩnh thân vệ này kính rượu, ” Tướng quân oai hùng bất phàm, đúng là phu quân mà các cô gái mơ ước. Liền ngay cả ta, cũng đối với tướng quân ngưỡng mộ vạn phần đấy ! ”
Lúc đó, nữ tử cũng rất cởi mở, ở yến tiệc đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng ngồi ở trong lòng Cố Thường Y – Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng cảm nhận được sát khí trên người Cố Thường Y. Vị thống lĩnh đại nhân kia sợ tới mức đánh rơi cái chén. Nghe nói, liên tục mấy ngày, vị thống lĩnh này trong lòng đều run sợ, ban đêm ở trong mộng giật mình tỉnh giấc. Từ đó về sau, mỗi lần Cố Thường Y muốn ra trận, vị thống lĩnh đại nhân này đều liều mạng giữ chặt nàng.
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến đoạn chuyện cũ, liền nhịn không được cười.
Nguyên Thương kỳ quái, vị Công chúa này, vừa rồi còn khóc sướt mướt, lúc này lại đột nhiên nở nụ cười ?
Thị nữ đeo kiếm của Cố Nguyệt Mẫn đều bị thương, nặng nhẹ không giống nhau, ở ngoài cửa cung là nhóm thị nữ Mặc Ngôn đã an bài lần nữa, Công chúa lần này gặp nạn, Mặc Ngôn đem Sở vương hung hăng oán hận, lúc này tung thêm nhiều mạng lưới tình báo, nhất định phải đem Sở vương bắt trở về.
Các thị nữ đã chuẩn bị tốt xe ngựa, rồi thẳng quay về phủ Công chúa. Cho dù là ở trong xe ngựa, Cố Nguyệt Mẫn cũng như trước muốn dựa vào lòng Nguyên Thương.
Nguyên Thương tất nhiên là không sao cả, đi trên đường trong hoàng cung, gió nhẹ rộn ràng, chỉ cảm thấy trong lòng ôn nhuyễn [ ấm áp, mềm mại ] như ngọc, lên xe mới phát giác, mùi hương thản nhiên quen thuộc tràn ngập, giống như khi nàng mới đến thế giới này, bàn tay của người trong lòng đặt lên trán của nàng tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, giống như đêm đó ở Bạch Mã kích tình cực nóng, giống như hôm qua ở trong phòng khiêu khích câu dẫn ngọt ngào mê người.
Cố Nguyệt Mẫn lười biếng vùi vào lòng nàng, nàng mặc trường sa trắng thuần, thon dài chân ngọc gác lên tay trái Nguyên Thương, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành tựa vào vai phải Nguyên Thương, ngón tay trắng nõn như tuyết nắm lấy vạt áo trước của Nguyên Thương, giống như tựa vào ghế quý phi bình thường thảnh thơi, lười biếng, Nguyên Thương thấy vậy, nhất thời trong lòng nhộn nhạo, khó có thể kiềm chế.
Cố Nguyệt Mẫn thấy nàng thất thần, cười nhẹ.
Ai ngờ Nguyên Thương sau khi giật mình lại, nói: ” Hôm nay trời vừa sáng liền đi sao ? ”
Cố Nguyệt Mẫn miễn cưỡng ” Ừ ” một tiếng.
Nguyên Thương nói: ” Gọi Mộ Sính, mang theo thị vệ phủ Phò mã cùng nhau đi đi ! ”
Nguyên Thương cảm thấy thân mình Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng cứng ngắc một chút, nói: ” Ý của ngươi, ngươi sẽ không đi cùng ta ? ”
Nguyên Thương nói: ” Ta đã cùng Thần Cơ Tử bàn bạc, sẽ đi Triều Tiên đào nhân sâm. ”
” Ngươi muốn nhân sâm ? Chỗ của ta có rất nhiều. ”
Nguyên Thương lắc đầu nói: ” Còn cần rất nhiều thứ khác. ”
Cố Nguyệt Mẫn trầm mặc một lát, thản nhiên nói: ” Bao lâu sẽ trở về ? ”
” Hai ba năm đi !
”
Cố Nguyệt Mẫn mang theo buồn bã cười lạnh: ” Nếu trong hai ba năm này ta chết đi ? ”
Nguyên Thương nghe thấy nàng nói ra chữ ‘ chết ‘, trong lòng không hiểu sao co rút đau đớn một chút, không biết trả lời ra sao.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên xoay mặt nàng qua, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: ” Nguyên Thập Tam, ta ở trong lòng ngươi, có bao nhiêu phân lượng ? Với ngươi, ta là cái gì ? ”
Nguyên Thương giật giật môi, nói không ra lời.
” Muốn đi liền đi đi ! ” Cố Nguyệt Mẫn cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, không thèm nói nữa.
Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Vu Linh.
Trên đời này, có ba loại người, [ địch nhân ] nhất định phải giết ; [ đồng bạn ] kề vai chiến đấu có thể giao phó sinh tử ; [ người xa lạ ] có cũng được mà không có cũng không sao, có thể tùy thời lợi dụng cùng vứt bỏ. Nhưng Vu Linh nói, còn có một người vô cùng đặc biệt, là người ngươi yêu, là người quan trọng nhất, đối với một sát thủ mà nói, là người mà ta nguyện ý vứt bỏ cả tánh mạng cùng tự do.
Nhưng mà Nguyên Thương không biết cái gì là yêu. Lúc nhỏ, nàng đối với Linh ngưỡng mộ, sùng kính, hơn nữa nguyện ý vì nàng bôn ba phục vụ quên mình, nàng từng nghĩ đó gọi là yêu.
Nhưng Linh đem Vu Linh ôm trong lòng, cười nói: ” Ngươi thấy, chúng ta có xứng đôi không ? ” Nguyên Thương gật đầu.
Linh hôn môi Vu Linh, không nhìn Vu Linh cười nhạo mình, hỏi: ” Ngươi cảm thấy, chúng ta ân ái sao ? ” Nguyên Thương vẫn gật đầu.
Sau đó Linh bỗng nhiên mặt lạnh nhìn nàng: ” Như vậy, ngươi, muốn giết ta sao ? ” Nguyên Thương lắc đầu, nói: ” Vì sao ? Ngươi là thủ lĩnh của ta, ngươi là người ta tôn kính nhất ! ”
Linh mỉm cười: ” Một chút bất mãn đối với ta cũng không có ? ” Nguyên Thương lại lắc đầu.
Vu Linh ha ha cười, đối với Linh nói: ” Nhìn đi, ta mất đi một tình địch ! ” Quay đầu nói với Nguyên Thương: ” Cảm tình ngươi đối với Linh không gọi là yêu, mà gọi là sùng bái. ”
Nguyên Thương đương nhiên sẽ hỏi: ” Cái gì là yêu ? ”
” Cái gì là yêu ? ” Linh sờ sờ hai má, hỏi Vu Linh, ” Linh Nhi, cái gì là yêu ? ”
” Không phải đơn giản sao ? ” Vu Linh nhướn mi, nâng cằm Nguyên Thương ” Lão Thập Tam a, về sau, nếu ngươi gặp một người, người khác đến gần người đó, hay dùng ánh mắt nhìn người đó, ngươi liền muốn đem hắn xé nát – thì đó là yêu ! Rất đơn giản ! ”
Nguyên Thương hỏi chính mình, người đang trong lòng này, khiến cho nàng quý trọng, Công chúa Điện hạ vừa không phải là bạn cũng không phải là địch lại càng không phải là người xa lạ, là người nàng yêu sao ?
Xe ngựa dừng lại, Cố Nguyệt Mẫn vẫn dựa trong lòng nàng, chỉ là nhắm mắt thần sắc lãnh đạm, không lại có cười vui vẻ. Nguyên Thương không hiểu sao có chút không yên.
Người hầu tiếp giá của phủ Công chúa tiến lên nói: ” Phò mã gia, Hạ tướng quân đến đây ! ”
Nguyên Thương biểu tình như trước không gợn sóng không sợ hãi, thản nhiên hỏi: ” Hạ tướng quân là ai ? ”
” Là thống lĩnh đóng quân ở đại doanh thành Đông, Hạ Tử Hàm – Hạ đại nhân ! ”
————————
( * ) Tư Mã Chiêu chi tâm: chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ ” Tam Quốc chí – Ngụy Thư – Cao Quý Hương Công ký. ”
Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày một lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề ” Tiềm Long ” để giãi bầy tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ này liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, không nói năng được câu nào.
Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý tiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: ” Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi để người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn. ” Các đại thần nghe vậy đều bày tỏ không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ đợi được nữa, liền tuốt kiếm lên ngựa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ.
————————
P/S: Đoạn cuối Nguyên Thương phũ Công chúa quá, mà ta thích và muốn phũ nhiều hơn cơ. Tiếc là không có, haha !
Hay là ta canh cứ cuối tuần thì post 1 chương nhỉ ?!