………………
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi , cả hai đứa cùng mang cháo đến bệnh viện cho mẹ kịp giờ ăn sáng . Trước sự chăm sóc chu đáo của đứa con gái duy nhất trong phòng bệnh , ông già ở giường kế bên cứ trầm ngâm quan sát mãi rồi buột miệng một câu .
- Có cô con dâu như thế này thì phúc đức quá nhỉ !
- Thế bác có muốn cháu nó làm con dâu không ạ ? – Mẹ Cheer đang ăn cháo cũng ngoảnh lại mỉm cười .
- Ồ ! Được thế thì còn gì bằng ! Thằng con trai tôi năm nay cũng mới tốt nghiệp Bách Khoa đấy !
- Ồ thế ạ ! Là thằng bé mặt mũi sáng sủa lần trước tới đây thăm bác ạ ?!
- Ô ! Cô cũng gặp nó rồi à !
- Vâng ! Trông thằng bé thông minh quá anh nhỉ !
Nghe hai ông bà liên tục tung hứng cho nhau , Cheer chỉ biết lắc đầu chán nản , hỏi gì nó cũng không buồn trả lời , còn Chan thì cứ ngồi nhấp nhổm mãi không yên , mặt mũi lầm lì trông có vẻ rất tức tối .
Cuối cùng , không nhịn được nữa , hắn liền ngẩng mặt quát to.
- Bác ơi ! Nhà bác ấy có con rể rồi mà !
- Gì ! Ai ?! Thằng nào ?!
- Thằng này ạ ! – Chan cúi đầu tự chỉ vào mình .
- Tưởng cậu là em trai kết nghĩa …
……………………….
Sáng nay Cheer xin nghỉ học , vì lý do gì thì hầu như ai cũng biết , nên mấy đứa con gái trong nhóm liền rủ nhau mua đường sữa đến thăm mẹ cái Cheer .
Rúc rích đẩy nhau đến trước cửa phòng bệnh , cả bọn đang hồi hộp chuẩn bị mở cửa ra thì lại giật mình khi thấy cánh cửa bất ngờ mở tung … và xuất hiện sau đó là một dáng người mà chúng nó đều không thể ngờ tới .
- Ơ ! Chanie ?
- Sao ông này lại ở đây ?
- A ! Tao biết rồi nhé !
!
!
Nói rồi , cả ba đứa liền đồng thanh quay sang cái Cheer , hướng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn nó khiến con bé phải cười đến méo cả miệng .
- Ê Cheer ! Thế này là thế nào !
- Là như thế chứ như thế nào ? – Cái Cheer tỉnh bơ trả lời làm cả bọn trố mắt ngạc nhiên.
- Ô ! Thế hóa ra chúng mày quay lại với nhau rồi à ?
- Ô hay ! Yêu nhau bao giờ mà phải quay lại . Bọn mày bị dở hơi à !
!
!
Nhìn cả đám con gái đang cãi nhau ỏm tỏi lên vì mình , thằng Chan đứng giữa chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy một cách khó xử rồi lại lặng lẽ rút lui trước . Tất nhiên , ngày hôm nay hắn đã xin phép con bé được vắng mặt vào buổi chiều rồi !
……….
Ba giờ chiều , sau khi giải quyết xong công việc riêng tư , Chan lại gấp rút quay trở về bệnh viện . Vừa nhìn thấy hắn với style lịch sự khác hẳn ngày thường , Cheer liền tròn mắt lên hỏi …
- Ơ… Hôm nay đi đâu mà ăn mặc chỉnh tề thế này ???
- He he ! Anh đi bê tráp đó ! – Thằng Chan hớn hở trả lời .
- Cái gì cơ ? Xấu thế này mà cũng được mời đi bê tráp á ? Hỏng hết cả đội hình …
- Này ! Hơi bị nhầm nhé ! Xấu mà hôm nay đầy em vẫn muốn bâu vào đấy ! – Chan cao giọng phản bác .
- Em nào ? – Vừa nghe đến đây , cái Cheer liền đổi giọng , sắc mặt cũng đột ngột thay đổi khiến thằng Chan lạnh cả sống lưng.
- À… thì mấy em 95 …
- À ừ … Thế à ? Xinh không ? – Giọng Cheer bắt đầu trở nên ngoa ngoắt.
- Xinh chứ ! 95 mà… baby lắm ! – Thấy Cheer vẫn chưa có dấu hiệu tức ra mặt , Chan lại càng cố tình mô kích …
- Ừ ! 95 ! Xinh ! Tốt rồi ! Thích ghê ! Trẻ trung thì yêu đi ! 93 cả 95 cũng hợp tuổi đấy! – Bị thằng Chan kích , nhưng Cheer vẫn cố gắng dìm cơn tức giận của mình xuống , lại càng nhăn nhở , nó vừa cười cợt vừa nói .
Thấy giọng Cheer càng lúc càng chua chát , hắn đoán con bé đã bắt đầu giận thật rồi , nên lại cố tình chùn lại .
- Ơ không … anh đùa mà …
- Đùa gì ? Ai thèm đùa ? Tôi nói thật mà ! Thấy thú vị thì cứ quen thử một thời gian xem sao ! Biết đâu lại hợp nhau ! Nhỉ !
- Nào! Bỏ ngay cái giọng ý đi nhé ! – Mặt Chan méo xẹo.
- Giọng gì ? Giọng đáng yêu này á ! Bỏ làm sao được ! – Nó bĩu môi nói.
- Hừ… ai bảo em cứ chê anh xấu cơ ! Kể ra thì anh cũng đẹp trai mà … – Chan nhỏ nhẹ cãi lại.
- Ừ ! Đẹp trai ! Có ai bảo là anh không đẹp trai đâu ??? Cơ mà đẹp trai thì vẫn phải yêu Mai ! Ủ uôi… khổ thế nhờ … – Cheer dịu giọng tỏ vẻ đáng thương.
- Không… Khổ gì đâu ! Vui mà !
!
!
- Ừ ! Vui thì tốt rồi ! Thế có vui hơn em 95 không ? – Nó nhíu mày hỏi đểu .
- Nàooooooooooooooo !
!
! – Bị dồn đến chân tường , Chan lại gào lên tức tối , mặt mũi nhăn hết cả lại như con đười ươi khiến Cheer chỉ biết ôm bụng cười tức tưởi .
…………………
Chiều ngày hôm đó , khi đang chuẩn bị cho mẹ ăn tối rồi đi làm … Bỗng , nó phát hiện ra dịch nước truyền vào tay mẹ mỗi lúc một chậm hơn , dường như đã ngưng lại được một lúc rồi . Cùng Chan xem xét kỹ hơn , con bé mới nhìn thấy rõ chỗ máu hôm qua bị xộc ngược lên trong ống dẫn nay đã đông đặc lại … Mặc cho nó có cố gắng tinh chỉnh thế nào thì cũng không thấy thay đổi gì … mặt tái mét lại … Cheer vội vàng chạy đi tìm bác sĩ .
Một lát sau , bà y tá trưởng cùng đám thực tập sinh đến , vừa nhìn vào chỗ máu đông đến quá nửa dây truyền , mặt bà ta vẫn tỉnh bơ , rồi rút một mũi tiêm ra , bơm cái gì đó vào ống dẫn , hình như là để kích nước , nhưng làm vài lần rồi vẫn không ăn thua… thậm chí còn khiến máu ở ven cánh tay mẹ Cheer bỗng rỉ ra khiến nó lo phát sốt . Sau vài lần thử kích nước mà không được , bà ta quyết định lấy lại ven ở tay bên kia và hứa trước là :” Sẽ đau đấy ! “ …
Dẫu biết là đau nhưng mẹ vẫn phải cắn răng chịu đựng , nhìn người ta cứ liên tục tìm kiếm , lần mò trên tay vì ven của mẹ cũng hơi khó tiêm , rồi đến lúc bà y tá trưởng chích mũi kim cuối cùng lên tay mẹ thành công, nó thấy mắt mẹ nhắm nghiền lại , đôi lông mày khẽ chau lên , tim con bé quặn thắt . Đôi bàn tay nhỏ bé bỗng chốc nắm chặt lấy cánh tay thằng Chan , bóp chặt từ lúc nào không biết . Lúc đó , nó chỉ ước … ước gì tay mình có thể thay thế vào chỗ của mẹ …
Chan nhìn Cheer lo lắng mà lòng cũng trùng xuống , ánh mắt khẽ rung lên vì thương con bé vô cùng …
……………………………
Xong xuôi mọi việc , nó mới nhớ ra đã quá muộn giờ đi làm nên Cheer lại vội vàng gọi cho Ryan xin phép đến muộn . Vừa tới nhà hàng thì đã thấy anh chờ nó ở tiền sảnh . Cheer vội vã chạy vào rồi nhanh chân rảo bước lướt qua , bỏ lại ánh mắt hớt hải trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy .
Cuối giờ nó lại xin về sớm , anh ngỏ ý muốn đưa nó về nhưng con bé lại ái ngại từ chối . Nhận thấy sự gượng gạo trong đôi mắt nó , anh cũng không tiện nài nỉ nữa nên chỉ nhắc nó đi đứng cho cẩn thận . Lướt đi trên con đường dài , mờ nhạt và vắng vẻ , loang lổ những ánh đèn lấp loáng trên những giải phân cách , đôi tay mệt mỏi của nó như đang run lên vì quá sức … Nhưng rồi tự nhủ mình , vì mẹ , nó lại cố gồng mình lên hít hơi thở mạnh để lấy sức “ chiến đấu “ tiếp.
………….
Vừa mới chạm chân về tới phòng bệnh được vài phút , còn chưa kịp chào ai trong phòng , chuông điện thoại trong túi xách nó đã kịp rung lên inh ỏi . Vì sợ làm phiền đến mọi người nên con bé vội vàng bắt máy rồi chạy nhào ra ngoài nghe ngay lập tức .
- A lô ạ ?
- Em đã đến nơi chưa ? – Giọng Ryan vang lên .
- Em đến rồi .
- Đêm rồi nhớ ăn thêm cái gì cho đỡ đói nhé ! Thức cả đêm trông mẹ mà không ăn gì là kiệt sức đấy . Anh không nhận nhân viên suy dinh dưỡng đâu ! – Anh đùa .
- Híc… ở quanh đây thì làm gì có cái gì để ăn đêm được đâu ạ ! – Nó chau mày trả lời trong lúc không có tâm trạng để đùa .
- Vậy bây giờ anh mua đồ ăn rồi đem qua cho em nhé ?
Biết mình lại vô tình nói hớ , Cheer vội vàng từ chối ngay .
- Dạ thôi ạ ! Mẹ em gọi rồi , em phải vào trong xem thế nào đây … Cảm ơn anh nhé !
……………………
Cúp máy , Cheer lại thở dài rồi lê bước mệt mỏi lết vào trong , ngồi phệt lên chiếc giường được trải ga ngay ngắn ở góc phòng , còn chưa kịp ngả mình , Chan đã vội vàng tru tréo .
- Ai vừa gọi đấy ? – Mặt hắn nhăn lại tỏ vẻ tò mò thấy rõ .
Nhìn Chan , Cheer cũng khẽ chau mày , rồi lại cười khẩy , một vài ý nghĩ quái gở bỗng lướt qua trong óc nó , thế là con bé lại bắt đầu cao giọng .
- À ! Cậu bé 95 ở chỗ làm , đang muốn làm quen tôi ! Hi hi ! Cũng đáng yêu phết ! – Vừa nói , Cheer vừa vờ bụm miệng cười thích thú . Điều này càng khiến Chan muốn tức điên lên .
- À ! Lại 95 … Thế đáng yêu thì yêu nó luôn đi ! – Chan hậm hực nói .
- Cứ từ từ , bây giờ chưa phải lúc ! – Mặc cho Chan tức giận , Cheer vẫn trả lời tỉnh bơ .
- Thế bao giờ mới phải lúc ?!
! – Trước cái sự tưng tửng của nó , Chan lại càng nóng mặt , hắn gào lên .
- Chờ em ý chín đã ! Bây giờ vẫn còn ương ương ! – Vừa nói nó vừa đong đưa giọng nghe đến buồn cười .
- Thế thằng này thì có ương không ???!
!
!
- À ! Thằng này thì cũng ương … Cơ mà vì yêu nên ương thì cũng được ! – Đung đưa đôi chân va đi va lại vào thành giường , Cheer buột miệng nói .
Nhưng vừa dứt lời , thấy Chan tự dưng im lặng , con bé cũng đột ngột dừng lại , chân không buồn vung vẩy nữa… cảm giác như mình vừa lỡ lời một cái gì đó …
- Em vừa nói cái gì cơ ?
- Hả… nói gì… tôi vừa nói cái gì ? – Con bé vội vàng đánh trống lảng .
- Em nhắc lại đi xem nào .
- Thôi biết rồi nhắc lại làm gì !
!
! – Cheer gắt.
…
- Vậy là em cũng có yêu anh ??? – Chan bối rối , hắn cúi mặt xuống rồi tủm tỉm cười khúc khích , lúc ngước mặt lên hỏi lại nheo mắt vào cười đáng yêu như một con cún .
- Đùa à ! Yêu đương gì ! Tôi mà lại thèm yêu anh à ! Vớ va vớ vẩn ! – Trước cái vẻ mặt vô cùng hớn hở của Chan , hai má Cheer bỗng chốc đỏ ửng lên , nó chối vội .
- À được … không yêu thì bây giờ anh đi với đứa khác thì em có giận không ?
- Giận á ? Tôi chả thịt cả hai đứa luôn chứ chỉ giận ý à ! – Vừa nghe thấy câu hỏi của Chan , Cheer vội quay ngoắt lại trả lời … rồi lại vô cùng hối hận bởi phản xạ cực kỳ tự nhiên của mình . Nói xong , nó chỉ muốn đâm thẳng đầu mình vào tường mà chết quách cho rồi !
Khẽ phì cười , trong lòng Chan bỗng dâng lên một chút tự mãn , hắn lại nói tiếp .
- Ủ uôi ! Làm gì mà ghê thế !
- Ghê gì mà ghê ?
- Thế là ghen đấy ! Góc độ là em yêu anh rồi ! – Chan trầm ngâm phân tích mà mắt sáng ngời lên đắc ý .
- Ơ… thế là tôi yêu anh à ? Sao tôi không biết nhờ … – Cheer giả vờ ngơ ngác , rồi lại vô tình kiểu cố ý hỏi ngược lại … – Thế bây giờ , nếu tôi đi với thằng khác thì anh có giận tôi không ?
- Hầy ! Giận em làm gì ? Tôi chỉ giết nó là cùng … – Chan thở dài thản nhiên trả lời với vẻ mặt tỉnh bơ làm Cheer lạnh cả người … rồi nó lại khẽ bật cười nói tiếp .
- Ủ uôi ! Làm gì mà căng thế ! Thế là anh cũng yêu tôi rồi !
!
! – Vừa nói , Cheer lại vừa khua tay một cách thích thú.
- Ừ tất nhiên ! Anh yêu em ! Anh biết mà ! Thế nên đừng có dại mà đi lăng nhăng với thằng khác đấy ! – Chan khẳng định chắc như đinh đóng cột , bởi hắn vốn đã luôn rất rõ về tình cảm của mình .
- Thế … tôi yêu anh … và anh cũng yêu tôi … thế có nghĩa là … chúng ta là người yêu của nhau … thật à ? – Vừa nói , Cheer lại vừa chọc hai đầu ngón tay vào nhau , ngượng ngùng hỏi nhỏ . Chẳng hiểu sao bỗng dưng hôm nay nó lại cảm thấy hồi hộp như thế này .
Nhìn thấy vẻ mặt ấp úng của con bé , Chan chỉ muốn véo ngay vào hai cái má phúng phính và ửng hồng kia mà cười rít lên thích thú , nhưng ngược lại , suy nghĩ khác với hành động , Chan đột nhiên đập cái bốp vào đầu con bé rồi lớn tiếng quát .
- Này ! Bị ngu à ! Rõ ràng đến thế mà cũng phải hỏi lại ! Đúng là lùn thì rất là cùn mà !
!
!
Không đâu tự dưng bị Chan gõ cái cốp vào đầu khiến bao nhiêu rụt rè bối rối ấp úng ngượng nghịu của Cheer bay đi đâu hết cả … Hơi choáng váng và bỡ ngỡ vì cú đòn vừa rồi … Cheer đột nhiên ngước mặt nhỏm dậy , rồi đột ngột tóm mạnh lấy tai thằng Chan , kéo ra ngoài xử tội .
- Dám đập vào đầu bà này ! Chán sống hả mày !
!
! Thằng ôn con này !
!
!