Chương 1 - Đăng Cơ Được 9 Năm
Chương 2 - Trẫm Giao Hậu Cung Cho Nàng
Chương 3 - Ta Phải Gϊếŧ Cô Ta
Chương 4 - Ngươi Nói Xem Ngươi Đáng Thương Biết Bao
Chương 5 - Để Muội Tiễn Nàng Ta Một Đoạn
Chương 6 - Tiễn Ngươi Một Đoạn
Chương 7 - Vĩnh Viễn Đừng Trở Về Nữa
Chương 8 - Công Thành
Chương 9 - Muốn Tới Cướp Đồ Của Nàng
Chương 10 - Mai Nở Hai Lần
Chương 11 - Hoàng Thượng, Tĩnh Dạo Về Rồi
Chương 12 - Tiết Trung Thu
Chương 13 - Trẫm Đồng Ý Nạp Phi
Chương 14 - Chuyện Cứ Quyết Định Vậy Đi
Chương 15 - Thật Khó
Chương 16 - Dư Tĩnh Dao Quá Đặc Biệt
Chương 17 - Người Mới Vào Cung
Chương 18 - Ăn No Bụng Trước Rồi Hẵng Nói
Chương 19 - Tình Nhân Cũ Của Người Thì Sao?
Chương 20 - Ta Cũng Đâu Thể Thay Hoàng Thượng Sủng Cô Ta
Chương 21 - Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 22 - Sẽ Không Để Người Khác Vũ Nhục Nàng Ấy
Chương 23 - Thủ Đoạn Cao Cường!
Chương 24 - Từ Từ Sẽ Tới, Không Được Gấp
Chương 25 - Nụ Cười Đắc Ý
Chương 26 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 27 - Chán Ghét Đến Cực Điểm
Chương 28 - Lại Mang Thai
Chương 29 - Diệp Phi Cô Ta Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chết!
Chương 30 - Lôi Kéo Thù Hận
Chương 31 - Dùng Tính Mạng Đặt Cược
Chương 32 - Người Không Thể Ở Lại Được Sao?
Chương 33 - Nhận Sủng
Chương 34 - Ngươi Là Đồ Giả, Ta Mới Là Hàng Thật Giá Thật
Chương 35 - Hành Cung Minh Sơn
Chương 36 - Nữ Nhân Này Không Giữ Lại Được
Chương 37 - Ta Yêu Huynh Ấy
Chương 38 - Kiêu Ngạo Của Công Chúa
Chương 39 - Tống Đại Nhân
Chương 40 - Châm Ngòi Ly Gián
Chương 41 - Thụ Thương
Chương 42 - Mưu Hại
Chương 43 - Không Phải Lừa Đảo Thì Cũng Là Phường Đạo Chích
Chương 44 - Phản Kích
Chương 45 - Vu Hại
Chương 46 - Một Xác Hai Mạng
Chương 47 - Mẫu Nữ Bình An
Chương 48 - Điện Hạ Hồi Cung
Chương 49 - Vì Nữ Nhi
Chương 50 - Có Người Muốn Hại Cảnh Châu
Chương 51 - Ngươi Muốn Chết Đúng Không? Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 52 - Hóa Ra Là Bà
Chương 53 - Mang Thai
Chương 54 - Sống Như Một Trò Cười
Chương 55 - Có Muốn Báo Thù Không
Chương 56 - Cho Nên, Người Chọn Diệp Phi
Chương 57 - Sau Này Sẽ Không Đến Nữa
Chương 58 - Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Chương 59 - Không Mĩ Mãn
Chương 60 - Chẳng Mấy Chốc Sẽ Biết
Chương 61 - Ta Chết Thì Đã Sao?
Chương 62 - Phản Bội
Chương 63 - Hoàng Hậu Nén Bi Thương
Chương 64 - Thai Song Sinh
Chương 65 - Giúp Ta
Chương 66 - Đúng Vậy, Ta Không Muốn
Chương 67 - Sao Lại Không Yêu
Chương 68 - Sinh (1)
Chương 69 - Sinh (2)
Chương 70 - Vậy Mà Cũng Không Chết (1)
Chương 71 - Vậy Mà Cũng Không Chết (2)
Chương 72 - Đầy Tháng
Chương 73 - Đánh
Chương 74 - Cùng Một Giuộc Thông Đồng
Chương 75 - Mọi Thứ Đều Đã Khác Rồi
Chương 76 - Cạm Bẫy (1)
Chương 77 - Cạm Bẫy (2)
Chương 78 - Định Tội
Chương 79 - Ngươi Vẫn Thua
Chương 80 - Đập Đầu Tự Sát
Chương 81 - Không Thèm
Chương 82 - Đừng Nói Tới Tình Cảm Huynh Muội
Chương 83 - Nếu Muốn Chết Thì Trẫm Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 84 - Để Ta Gặp Huynh Ấy Một Chút Được Không?
Chương 85 - Là Ta, Ta Tới Rồi
Chương 86 - Ta Không Về
Chương 87 - Đưa Nàng Hồi Cung
Chương 88 - Rốt Cuộc Cũng Giảng Hòa
Chương 89 - Vương Thuận Nghi
Chương 90 - Người Số Khổ
Chương 91 - Nghỉ Mát
Chương 92 - Thật To Gan!
Chương 93 - Thông Gia
Chương 94 - Tức Giận
Chương 95 - Xuống Núi Đi Chợ
Chương 96 - Làm Một Sĩ Phu Cũng Không Tệ
Chương 97 - Hồi Cung
Chương 98 - Bất Thường
Chương 99 - Có Hy Vọng
Chương 100 - Một Mình Chiến Đấu
Chương 101 - Thông Gia
Chương 102 - Vạch Trần
Chương 103 - Nàng Ấy Không Nhìn Ta
Chương 104 - Ăn Dấm
Chương 105 - Muội Muội
Chương 106 - Đoàn Tụ
Chương 107 - Ly Biệt Nhiều Năm
Chương 108 - Sinh Nhật
Chương 109 - Nhất Định Phải Bảo Trọng
Chương 110 - Sống Thật Sự Không Tốt
Chương 111 - Rõ Ràng Không Đáng Chết
Chương 112 - Nương Không Buồn Ngủ
Chương 113 - Cố Gắng Bảo Trọng
Chương 114 - Chẳng Lẽ Còn Không Xứng Với Nàng Ta Sao?
Chương 115 - Chẳng Lẽ Lại Muốn Trẫm Cưới Nàng Ta?
Chương 116 - So Tài
Chương 117 - Khố Nhĩ Vân Châu
Chương 118 - Gặp Nhau
Chương 119 - Dơ Bẩn
Chương 120 - Tiệc Tẩy Trần
Chương 121 - Ai Đến Cũng Không Cự Tuyệt
Chương 122 - Ai Thích Thì Lấy Đi, Dù Sao Lão Tử Cũng Không Cưới
Chương 123 - Con Ăn Mặc Chỉnh Tề
Chương 124 - Chân Tướng
Chương 125 - Có Chết Cũng Đáng Giá
Chương 126 - Thành Giao
Chương 127 - Tào Doãn Côn
Chương 128 - Một Chút Đáng Thương
Chương 129 - Bắt Cóc
Chương 130 - Bạo Lực
Chương 131 - Khanh Làm Việc Cho Trẫm Như Vậy Đó Sao?
Chương 132 - Được Cứu
Chương 133 - Thu Dọn
Chương 134 - Phò Mã Của Công Chúa
Chương 135 - Tào Doãn Côn
Chương 136 - Lưỡng Lự (1)
Chương 137 - Lưỡng Lự (2)
Chương 138 - Một Lòng Muốn Chết
Chương 139 - Vãn Hồi
Chương 140 - Đại Tỷ Tỷ Đang Làm Gì Vậy
Chương 141 - Hôn Mê
Chương 142 - Nó Mưu Đồ Gì Chứ?
Chương 143 - Bồi Tửu
Chương 144 - Xảy Ra Án Mạng
Chương 145 - Không Vượt Qua Nổi Nữa
Chương 146 - Làm Nhục
Chương 147 - Cứu Người
Chương 148 - Ta Cưới Nàng
Chương 149 - Luận Võ (1)
Chương 150 - Luận Võ (2)
Chương 151 - Mười Dặm Hồng Trang
Chương 152 - Thiếp Sẽ Không Làm Cho Chàng Thất Vọng
Chương 153 - Nghĩ Kỹ Rồi?
Chương 154 - Tố Quý Phi Bệnh Nặng Qua Đời
Chương 155 - Đủ
Chương 156 - Khó Thân Cận
Chương 157 - Nội Gián (1)
Chương 158 - Nội Gián (2)
Chương 159 - Thăm Viếng (1)
Chương 160 - Thăm Viếng (2)
Chương 161 - Thăm Viếng (3)
Chương 162 - Hồi Cung (1)
Chương 163 - Không Cần Phải Đến Nữa
Chương 164 - Luận Về Da Mặt
Chương 165 - Trung Thu Yến (1)
Chương 166 - Trung Thu Yến (2)
Chương 167 - Lấy Mạng?
Chương 168 - Quá Non Nớt Rồi
Chương 169 - Trái Luân Lý Làm Người
Chương 170 - Còn Có Thể Biến Hóa?
Chương 171 - Kín Đáo
Chương 172 - Được Sủng Ái
Chương 173 - Mệt
Chương 174 - Đau Khổ Không Tả Nổi
Chương 175 - Đánh Ngươi Đó
Chương 176 - Không Dễ Chọc Vào Đại Cảnh Triều
Chương 177 - Nàng Phải Học Cách Phản Kháng
Chương 178 - Ghét Bỏ Phu Quân Của Nàng Rồi À?
Chương 179 - Tiểu Quốc Bé Nhỏ Chật Hẹp
Chương 180 - Muốn Làm Gì Thì Làm Nấy
Chương 181 - Thân Phận Của Thần
Chương 182 - Đây Không Phải Là Đi Chịu Chết Sao?
Chương 183 - Chỉ Một Mình Ta Hẹp Hòi?
Chương 184 - Trẫm Đưa Nàng Tới Một Nơi
Chương 185 - Mời Ngài Vào Trong
Chương 186 - Nghiêm Mặt Suốt Ngày Có Mệt Không
Chương 187 - Tương Như
Chương 188 - Không Chút Vui Sướng
Chương 189 - Cha Về Rồi
Chương 1 - Đăng Cơ Được 9 Năm
Chương 2 - Trẫm Giao Hậu Cung Cho Nàng
Chương 3 - Ta Phải Gϊếŧ Cô Ta
Chương 4 - Ngươi Nói Xem Ngươi Đáng Thương Biết Bao
Chương 5 - Để Muội Tiễn Nàng Ta Một Đoạn
Chương 6 - Tiễn Ngươi Một Đoạn
Chương 7 - Vĩnh Viễn Đừng Trở Về Nữa
Chương 8 - Công Thành
Chương 9 - Muốn Tới Cướp Đồ Của Nàng
Chương 10 - Mai Nở Hai Lần
Chương 11 - Hoàng Thượng, Tĩnh Dạo Về Rồi
Chương 12 - Tiết Trung Thu
Chương 13 - Trẫm Đồng Ý Nạp Phi
Chương 14 - Chuyện Cứ Quyết Định Vậy Đi
Chương 15 - Thật Khó
Chương 16 - Dư Tĩnh Dao Quá Đặc Biệt
Chương 17 - Người Mới Vào Cung
Chương 18 - Ăn No Bụng Trước Rồi Hẵng Nói
Chương 19 - Tình Nhân Cũ Của Người Thì Sao?
Chương 20 - Ta Cũng Đâu Thể Thay Hoàng Thượng Sủng Cô Ta
Chương 21 - Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 22 - Sẽ Không Để Người Khác Vũ Nhục Nàng Ấy
Chương 23 - Thủ Đoạn Cao Cường!
Chương 24 - Từ Từ Sẽ Tới, Không Được Gấp
Chương 25 - Nụ Cười Đắc Ý
Chương 26 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 27 - Chán Ghét Đến Cực Điểm
Chương 28 - Lại Mang Thai
Chương 29 - Diệp Phi Cô Ta Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chết!
Chương 30 - Lôi Kéo Thù Hận
Chương 31 - Dùng Tính Mạng Đặt Cược
Chương 32 - Người Không Thể Ở Lại Được Sao?
Chương 33 - Nhận Sủng
Chương 34 - Ngươi Là Đồ Giả, Ta Mới Là Hàng Thật Giá Thật
Chương 35 - Hành Cung Minh Sơn
Chương 36 - Nữ Nhân Này Không Giữ Lại Được
Chương 37 - Ta Yêu Huynh Ấy
Chương 38 - Kiêu Ngạo Của Công Chúa
Chương 39 - Tống Đại Nhân
Chương 40 - Châm Ngòi Ly Gián
Chương 41 - Thụ Thương
Chương 42 - Mưu Hại
Chương 43 - Không Phải Lừa Đảo Thì Cũng Là Phường Đạo Chích
Chương 44 - Phản Kích
Chương 45 - Vu Hại
Chương 46 - Một Xác Hai Mạng
Chương 47 - Mẫu Nữ Bình An
Chương 48 - Điện Hạ Hồi Cung
Chương 49 - Vì Nữ Nhi
Chương 50 - Có Người Muốn Hại Cảnh Châu
Chương 51 - Ngươi Muốn Chết Đúng Không? Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 52 - Hóa Ra Là Bà
Chương 53 - Mang Thai
Chương 54 - Sống Như Một Trò Cười
Chương 55 - Có Muốn Báo Thù Không
Chương 56 - Cho Nên, Người Chọn Diệp Phi
Chương 57 - Sau Này Sẽ Không Đến Nữa
Chương 58 - Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Chương 59 - Không Mĩ Mãn
Chương 60 - Chẳng Mấy Chốc Sẽ Biết
Chương 61 - Ta Chết Thì Đã Sao?
Chương 62 - Phản Bội
Chương 63 - Hoàng Hậu Nén Bi Thương
Chương 64 - Thai Song Sinh
Chương 65 - Giúp Ta
Chương 66 - Đúng Vậy, Ta Không Muốn
Chương 67 - Sao Lại Không Yêu
Chương 68 - Sinh (1)
Chương 69 - Sinh (2)
Chương 70 - Vậy Mà Cũng Không Chết (1)
Chương 71 - Vậy Mà Cũng Không Chết (2)
Chương 72 - Đầy Tháng
Chương 73 - Đánh
Chương 74 - Cùng Một Giuộc Thông Đồng
Chương 75 - Mọi Thứ Đều Đã Khác Rồi
Chương 76 - Cạm Bẫy (1)
Chương 77 - Cạm Bẫy (2)
Chương 78 - Định Tội
Chương 79 - Ngươi Vẫn Thua
Chương 80 - Đập Đầu Tự Sát
Chương 81 - Không Thèm
Chương 82 - Đừng Nói Tới Tình Cảm Huynh Muội
Chương 83 - Nếu Muốn Chết Thì Trẫm Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 84 - Để Ta Gặp Huynh Ấy Một Chút Được Không?
Chương 85 - Là Ta, Ta Tới Rồi
Chương 86 - Ta Không Về
Chương 87 - Đưa Nàng Hồi Cung
Chương 88 - Rốt Cuộc Cũng Giảng Hòa
Chương 89 - Vương Thuận Nghi
Chương 90 - Người Số Khổ
Chương 91 - Nghỉ Mát
Chương 92 - Thật To Gan!
Chương 93 - Thông Gia
Chương 94 - Tức Giận
Chương 95 - Xuống Núi Đi Chợ
Chương 96 - Làm Một Sĩ Phu Cũng Không Tệ
Chương 97 - Hồi Cung
Chương 98 - Bất Thường
Chương 99 - Có Hy Vọng
Chương 100 - Một Mình Chiến Đấu
Chương 101 - Thông Gia
Chương 102 - Vạch Trần
Chương 103 - Nàng Ấy Không Nhìn Ta
Chương 104 - Ăn Dấm
Chương 105 - Muội Muội
Chương 106 - Đoàn Tụ
Chương 107 - Ly Biệt Nhiều Năm
Chương 108 - Sinh Nhật
Chương 109 - Nhất Định Phải Bảo Trọng
Chương 110 - Sống Thật Sự Không Tốt
Chương 111 - Rõ Ràng Không Đáng Chết
Chương 112 - Nương Không Buồn Ngủ
Chương 113 - Cố Gắng Bảo Trọng
Chương 114 - Chẳng Lẽ Còn Không Xứng Với Nàng Ta Sao?
Chương 115 - Chẳng Lẽ Lại Muốn Trẫm Cưới Nàng Ta?
Chương 116 - So Tài
Chương 117 - Khố Nhĩ Vân Châu
Chương 118 - Gặp Nhau
Chương 119 - Dơ Bẩn
Chương 120 - Tiệc Tẩy Trần
Chương 121 - Ai Đến Cũng Không Cự Tuyệt
Chương 122 - Ai Thích Thì Lấy Đi, Dù Sao Lão Tử Cũng Không Cưới
Chương 123 - Con Ăn Mặc Chỉnh Tề
Chương 124 - Chân Tướng
Chương 125 - Có Chết Cũng Đáng Giá
Chương 126 - Thành Giao
Chương 127 - Tào Doãn Côn
Chương 128 - Một Chút Đáng Thương
Chương 129 - Bắt Cóc
Chương 130 - Bạo Lực
Chương 131 - Khanh Làm Việc Cho Trẫm Như Vậy Đó Sao?
Chương 132 - Được Cứu
Chương 133 - Thu Dọn
Chương 134 - Phò Mã Của Công Chúa
Chương 135 - Tào Doãn Côn
Chương 136 - Lưỡng Lự (1)
Chương 137 - Lưỡng Lự (2)
Chương 138 - Một Lòng Muốn Chết
Chương 139 - Vãn Hồi
Chương 140 - Đại Tỷ Tỷ Đang Làm Gì Vậy
Chương 141 - Hôn Mê
Chương 142 - Nó Mưu Đồ Gì Chứ?
Chương 143 - Bồi Tửu
Chương 144 - Xảy Ra Án Mạng
Chương 145 - Không Vượt Qua Nổi Nữa
Chương 146 - Làm Nhục
Chương 147 - Cứu Người
Chương 148 - Ta Cưới Nàng
Chương 149 - Luận Võ (1)
Chương 150 - Luận Võ (2)
Chương 151 - Mười Dặm Hồng Trang
Chương 152 - Thiếp Sẽ Không Làm Cho Chàng Thất Vọng
Chương 153 - Nghĩ Kỹ Rồi?
Chương 154 - Tố Quý Phi Bệnh Nặng Qua Đời
Chương 155 - Đủ
Chương 156 - Khó Thân Cận
Chương 157 - Nội Gián (1)
Chương 158 - Nội Gián (2)
Chương 159 - Thăm Viếng (1)
Chương 160 - Thăm Viếng (2)
Chương 161 - Thăm Viếng (3)
Chương 162 - Hồi Cung (1)
Chương 163 - Không Cần Phải Đến Nữa
Chương 164 - Luận Về Da Mặt
Chương 165 - Trung Thu Yến (1)
Chương 166 - Trung Thu Yến (2)
Chương 167 - Lấy Mạng?
Chương 168 - Quá Non Nớt Rồi
Chương 169 - Trái Luân Lý Làm Người
Chương 170 - Còn Có Thể Biến Hóa?
Chương 171 - Kín Đáo
Chương 172 - Được Sủng Ái
Chương 173 - Mệt
Chương 174 - Đau Khổ Không Tả Nổi
Chương 175 - Đánh Ngươi Đó
Chương 176 - Không Dễ Chọc Vào Đại Cảnh Triều
Chương 177 - Nàng Phải Học Cách Phản Kháng
Chương 178 - Ghét Bỏ Phu Quân Của Nàng Rồi À?
Chương 179 - Tiểu Quốc Bé Nhỏ Chật Hẹp
Chương 180 - Muốn Làm Gì Thì Làm Nấy
Chương 181 - Thân Phận Của Thần
Chương 182 - Đây Không Phải Là Đi Chịu Chết Sao?
Chương 183 - Chỉ Một Mình Ta Hẹp Hòi?
Chương 184 - Trẫm Đưa Nàng Tới Một Nơi
Chương 185 - Mời Ngài Vào Trong
Chương 186 - Nghiêm Mặt Suốt Ngày Có Mệt Không
Chương 187 - Tương Như
Chương 188 - Không Chút Vui Sướng
Chương 189 - Cha Về Rồi
Thời gian trôi qua như từng giọt nước, cực kỳ giống sinh mệnh yếu ớt.
Bóng tôi tan đi, bầu trời xuất hiện một tia sáng màu bạc.
Ca Cát nghiêng người tựa bên ngoài 'Thanh Phong Trai' mơ màng ngủ một đêm, lúc tỉnh lại, trời đã sắp sáng.
Nhìn xung quanh một chút, trong nháy mắt nàng giật mình có chuyện bất thường.
Nhưng một tỳ nữ như nàng không có ai để dựa vào, hai mắt đen thui, cũng không biết nên làm gì?
''Công chúa?''
''Công chúa?!
!
''
Vỗ đùng đùng lên cửa gỗ Thanh Phong Trai.
Hồi lâu bên trong không hề có động tĩnh gì, nàng vừa sốt ruột xông vào.
Thanh Phong Trai là quán trọ lớn nhất xung quanh đây, giờ phút này bên trong lại trống rỗng.
Đảo mắt một vòng, lại kêu vài tiếng, ngoại trừ sự lạnh lẽo hồi âm thì không còn gì khác.
Ca Cát hoàn toàn luống cuống: ''Công chúa đi đâu rồi?''
Nàng như cô hồn dã quỷ đung đưa tới lui, xuyên thẳng qua mỗi một góc ở Thanh Phong Trai.
''Không có người!
''
''Vẫn không có người nào?''
''Công chúa người đi đâu rồi?''
Tìm một lượt mỗi một gian phòng quán trọ, bị rất nhiều khách mắng.
Ca Cát đầy bụi đất đi ra khỏi Thanh Phong Trai.
''Không có ở Thanh Phong Trai, vậy Công chúa có thể đi đâu?''
Nha hoàn đơn thuần vô tri làm sao mà biết được quán trọ này còn một hậu viện, hậu viện còn có mấy gian phòng tối.
Bọn cường hào ác bá cường đại như vậy, tất nhiên không có khả năng bị tìm ra đơn giản như vậy.
Thất hồn lạc phách quay lại dịch quán, nhìn lầu các lẻ loi trơ trọi, Ca Cát cũng không nhịn được nữa, hai mắt tối sầm ngã xuống đất.
...
.
Cùng ngày hôm đó không có tỷ thí.
Diệp Tư Quân sau một ngày nghỉ ngơi như thường lệ đi vào doanh trại làm nhiệm vụ.
Thủ lĩnh Tuần thành vệ tuần tra suốt cả đêm đang định đổi gác, gặp phải cấp trên thân như huynh đệ của mình, hắn cởi mở tiến lên chào hỏi.
''Quả nhiên không hổ là Diệp tướng quân, bận rộn cả đêm còn có thể có tinh thần như vậy, xem ra gần đây có chuyện tốt sắp tới ha?''
''Chuyện gì tốt?'' Diệp Tư Quân mờ mịt.
''Tướng quân cũng đừng giả bộ mơ hồ, huynh đệ chúng ta mà còn phải giấu diếm sao?''
Thủ lĩnh Tuần thành vệ cười ra vẻ thần bí.
''Huynh yên tâm, huynh đệ nhất định sẽ bảo mật cho huynh''
Nói xong vỗ vỗ vai Diệp Tư Quân.
''Thuộc hạ cáo lui''
Nhìn bóng lưng hắn sải bước rời đi, Diệp Tư Quân chỉ cảm thấy không hiểu nổi.
''Là sao vậy?''
Thuộc hạ trêu chọc y cũng không để trong lòng.
Tin đồn liên quan tới y cũng không chỉ có vậy, thêm một câu hay bớt một câu cũng không quan trọng.
Như thường lệ thay ngân giáp, dẫn theo thuộc hạ cưỡi ngựa vào dịch quán.
Còn chưa tới cửa đã nghe Lưu tướng quân đang trực mắng thuộc hạ ầm ĩ.
''Công chúa biến mất mà các ngươi cũng không phát hiện? Cả đám các ngươi đều làm cái chó gì?''
''Một đám ăn hại, lão tử dùng các ngươi thì có ích gì?'' Lưu tướng quân giận dữ.
Sắc mặt hắn căng trướng, trong miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ.
''Xảy ra chuyện gì rồi?'' nhíu nhíu mày, Diệp Tư Quân bước tới.
Lưu tướng quân đang mắng người thấy cấp trên tới, lập tức ngừng phê bình, cúi đầu thất vọng nói.
''Bẩm Diệp tướng quân, Công chúa.
.
.
.
mất tích''
Sắc mặt Diệp Tư quân trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
''Sao lại mất tích? Mất tích khi nào?''
Lưu tướng quân cúi đầu.
''Thuộc hạ cũng chỉ vừa mới biết được''
''Người tuần tra tối qua bẩm báo, nói tối qua gặp Công chúa, ngài ấy nói muốn tới xem phụ vương, nhưng cuối cùng.
.
.
''
''Ngu xuẩn!
''
Không muốn nghe nữa, Diệp Tư Quân quay đầu rời đi.
Áo choàng lụa mỏng màu đen xoay một vòng trên không, bước chân nhanh đến mức như một cơn gió.
Lưu tướng quân không dám lười nhác vội vàng đuổi theo.
Binh sĩ phòng thủ cả đêm lại không dám tự ý rời vị trí.
Trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Nếu Công chúa xảy ra chuyện gì, tháng ngày của ai cũng đều sẽ không khá nổi.
.
.
.
Mùa hè đầu tháng tư, ánh nắng từng giờ từng khắc nóng lên.
Bạch quang mãnh liệt chiếu xuống đỉnh đầu, trên mặt mỗi người đều là một mảnh xám trắng.
Diệp Tư Quân dẫn người lật tung dịch quán từ trên xuống dưới một lần, ngoại trừ Ca Cát đã ngất xỉu thì không thu hoạch được gì.
Y đứng ở cửa lầu cao ngất của dịch quán, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc đảo qua tất cả tòa nhà bên đường.
''Lưu Thành, ngươi lặng lẽ phái hai người mời đại phu cho tỳ nữ kia, nàng ta hẳn là biết chuyện gì đó''
''Những người còn lại tất cả đều ra ngoài tìm, những tòa nhà bên đường này đều phải lục soát từng tòa một, một cái một góc cũng không được qua loa''
''Ta hiện tại lập tức tiến cung, chuyện này không thể coi thường, chỉ sợ không gạt được''
Phân công xong nhiệm vụ.
Diệp Tư Quân quay người xuống cửa lâu, trở mình lên ngựa mau chóng chạy đi.
Lưu tướng quân chỉ huy thuộc hạ chia ra hành động.
''Mời đại phu tới bằng cửa sau, đừng để người khác phát hiện''
''Lúc lục soát người đều nghiêm túc một chút, quán trọ hay hí viên gì đó đều phải soát không được thiếu!
''
''Rõ!
''
Sắp xếp binh sĩ chỉnh tề chia ra hành động.
.
.
.
Hôm nay nghỉ lễ, lại không có tỷ thí.
Đế vương hiếm khi rảnh rỗi, đang cùng hai nhi tử ở võ đài thử binh khí.
Đế vương anh minh thần võ khoanh tay, nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ tinh nghịch chưa tới hai tuổi.
''Không phải tinh nghịch sao? Không phải muốn lật nóc nhà à?''
''Có sức mà không có chỗ để làm, chi bằng tìm vài binh khí hợp tay, các con cũng nên sớm luyện một chút''
Đối với hai nhi tử, Triệu Nguyên Cấp có tức giận.
Hắn bận bịu hắn mệt mỏi, trên vai hắn gánh trách nhiệm giang sơn, không chút qua loa được.
Nhưng Nhàn Nhàn là một nữ tử hậu cung từng ngày đều một mỏi thành như vậy.
Truy cứu đến nguyên nhân, chính là mấy đứa nhỏ này mỗi đêm đều thức trắng không chịu yên tĩnh.
Cho nên.
.
.
nhân lúc rảnh rỗi, tận lực trừng trị.
''Hoàng thượng''
Phùng An Hoài dở khóc dở cười.
''Các tiểu Hoàng tử còn chưa tới hai tuổi, làm sao nhấc nổi thương côn bổng, ngộ nhỡ bị thương là coi như xong''
''Bị thương ấy à?'' Triệu Nguyên Cấp hừ lạnh.
''Bị thương thì tự chúng chịu, nam tử hán đại trượng phu, sợ đau sợ xót cái gì''
Phùng An Hoài: ''???''
Nhưng chúng mới có hai tuổi mà?
Bầu không khí cứng đờ.
Các thái giám to to nhỏ nhỏ cứ vậy trơ mắt nhìn hai tiểu Hoàng tử, bị đao thương côn bổng nặng trĩu đè đến nghiêng trái ngã phải.
Tiểu Hoàng tử Trường Uyên cường tráng hơn chút, cũng có thể đứng vững.
Tiểu Hoàng tử Trường Diễn thì dáng dấp gầy, thân thể được bọc tròn vo lảo đảo, suýt chút bị trường cung trong tay kéo ngược lại.
''Úi úi, Hoàng thượng, cái này không thể được, ngộ nhỡ té thật, hay là đổi thành mộc điêu* đi?''
*tượng gỗ
Phùng An Hoài sợ hãi tiến đến đỡ.
''Không đổi!
''
Triệu Nguyên Cấp lạnh mặt cự tuyệt.
Bầu không khí cứng đờ lần nữa.
Lúc này bỗng có thái giám đến báo, nói Diệp tướng quân cầu kiến.
''Còn hai ngày nữa là tới vòng so tài thứ ba, lúc này y không bảo vệ Công chúa đi, gặp trẫm làm cái gì?''
Triệu Nguyên Cấp buồn bực.
''Vậy để nô tài quay về từ chối Diệp tướng quân'' tiểu thái giám truyền lời nhấc chân định đi.
''Thôi!
''
Triệu Nguyên Cấp bực mình phất tay: ''Để y tới gặp trẫm''
Diệp Tư Quân bay giới như cơn gió, chớp mắt quỳ gối trước mặt Triệu Nguyên Cấp.
''Hoàng thượng, có chuyện lớn bẩm báo''
Y hơi cúi đầu, bờ môi trắng bệch.
Có thể khiến Diệp Tư Quân lăn lộn nhiều năm dưới đáy quân doanh nhiều năm trở nên như vậy, có lẽ thật sự là đại sự.
''Nói đi'' sắc mặt Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc.
Phùng An Hoài vô cùng biết ý, nhanh chóng cho tiểu thái giám bế tiểu Hoàng tử ra xa, còn mình dọn dẹp sạch sẽ sân tập, cũng rời đi xa.
Không đợi dàn xếp xong tiểu Hoàng tử.
Phía sau đã truyền đến tiếng chân đạp.
''Làm càn!
''
''Khanh làm việc cho trẫm như vậy đó sao?!
'' Đế vương tức giận lôi đình.