Chương 1 - Đăng Cơ Được 9 Năm
Chương 2 - Trẫm Giao Hậu Cung Cho Nàng
Chương 3 - Ta Phải Gϊếŧ Cô Ta
Chương 4 - Ngươi Nói Xem Ngươi Đáng Thương Biết Bao
Chương 5 - Để Muội Tiễn Nàng Ta Một Đoạn
Chương 6 - Tiễn Ngươi Một Đoạn
Chương 7 - Vĩnh Viễn Đừng Trở Về Nữa
Chương 8 - Công Thành
Chương 9 - Muốn Tới Cướp Đồ Của Nàng
Chương 10 - Mai Nở Hai Lần
Chương 11 - Hoàng Thượng, Tĩnh Dạo Về Rồi
Chương 12 - Tiết Trung Thu
Chương 13 - Trẫm Đồng Ý Nạp Phi
Chương 14 - Chuyện Cứ Quyết Định Vậy Đi
Chương 15 - Thật Khó
Chương 16 - Dư Tĩnh Dao Quá Đặc Biệt
Chương 17 - Người Mới Vào Cung
Chương 18 - Ăn No Bụng Trước Rồi Hẵng Nói
Chương 19 - Tình Nhân Cũ Của Người Thì Sao?
Chương 20 - Ta Cũng Đâu Thể Thay Hoàng Thượng Sủng Cô Ta
Chương 21 - Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 22 - Sẽ Không Để Người Khác Vũ Nhục Nàng Ấy
Chương 23 - Thủ Đoạn Cao Cường!
Chương 24 - Từ Từ Sẽ Tới, Không Được Gấp
Chương 25 - Nụ Cười Đắc Ý
Chương 26 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 27 - Chán Ghét Đến Cực Điểm
Chương 28 - Lại Mang Thai
Chương 29 - Diệp Phi Cô Ta Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chết!
Chương 30 - Lôi Kéo Thù Hận
Chương 31 - Dùng Tính Mạng Đặt Cược
Chương 32 - Người Không Thể Ở Lại Được Sao?
Chương 33 - Nhận Sủng
Chương 34 - Ngươi Là Đồ Giả, Ta Mới Là Hàng Thật Giá Thật
Chương 35 - Hành Cung Minh Sơn
Chương 36 - Nữ Nhân Này Không Giữ Lại Được
Chương 37 - Ta Yêu Huynh Ấy
Chương 38 - Kiêu Ngạo Của Công Chúa
Chương 39 - Tống Đại Nhân
Chương 40 - Châm Ngòi Ly Gián
Chương 41 - Thụ Thương
Chương 42 - Mưu Hại
Chương 43 - Không Phải Lừa Đảo Thì Cũng Là Phường Đạo Chích
Chương 44 - Phản Kích
Chương 45 - Vu Hại
Chương 46 - Một Xác Hai Mạng
Chương 47 - Mẫu Nữ Bình An
Chương 48 - Điện Hạ Hồi Cung
Chương 49 - Vì Nữ Nhi
Chương 50 - Có Người Muốn Hại Cảnh Châu
Chương 51 - Ngươi Muốn Chết Đúng Không? Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 52 - Hóa Ra Là Bà
Chương 53 - Mang Thai
Chương 54 - Sống Như Một Trò Cười
Chương 55 - Có Muốn Báo Thù Không
Chương 56 - Cho Nên, Người Chọn Diệp Phi
Chương 57 - Sau Này Sẽ Không Đến Nữa
Chương 58 - Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Chương 59 - Không Mĩ Mãn
Chương 60 - Chẳng Mấy Chốc Sẽ Biết
Chương 61 - Ta Chết Thì Đã Sao?
Chương 62 - Phản Bội
Chương 63 - Hoàng Hậu Nén Bi Thương
Chương 64 - Thai Song Sinh
Chương 65 - Giúp Ta
Chương 66 - Đúng Vậy, Ta Không Muốn
Chương 67 - Sao Lại Không Yêu
Chương 68 - Sinh (1)
Chương 69 - Sinh (2)
Chương 70 - Vậy Mà Cũng Không Chết (1)
Chương 71 - Vậy Mà Cũng Không Chết (2)
Chương 72 - Đầy Tháng
Chương 73 - Đánh
Chương 74 - Cùng Một Giuộc Thông Đồng
Chương 75 - Mọi Thứ Đều Đã Khác Rồi
Chương 76 - Cạm Bẫy (1)
Chương 77 - Cạm Bẫy (2)
Chương 78 - Định Tội
Chương 79 - Ngươi Vẫn Thua
Chương 80 - Đập Đầu Tự Sát
Chương 81 - Không Thèm
Chương 82 - Đừng Nói Tới Tình Cảm Huynh Muội
Chương 83 - Nếu Muốn Chết Thì Trẫm Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 84 - Để Ta Gặp Huynh Ấy Một Chút Được Không?
Chương 85 - Là Ta, Ta Tới Rồi
Chương 86 - Ta Không Về
Chương 87 - Đưa Nàng Hồi Cung
Chương 88 - Rốt Cuộc Cũng Giảng Hòa
Chương 89 - Vương Thuận Nghi
Chương 90 - Người Số Khổ
Chương 91 - Nghỉ Mát
Chương 92 - Thật To Gan!
Chương 93 - Thông Gia
Chương 94 - Tức Giận
Chương 95 - Xuống Núi Đi Chợ
Chương 96 - Làm Một Sĩ Phu Cũng Không Tệ
Chương 97 - Hồi Cung
Chương 98 - Bất Thường
Chương 99 - Có Hy Vọng
Chương 100 - Một Mình Chiến Đấu
Chương 101 - Thông Gia
Chương 102 - Vạch Trần
Chương 103 - Nàng Ấy Không Nhìn Ta
Chương 104 - Ăn Dấm
Chương 105 - Muội Muội
Chương 106 - Đoàn Tụ
Chương 107 - Ly Biệt Nhiều Năm
Chương 108 - Sinh Nhật
Chương 109 - Nhất Định Phải Bảo Trọng
Chương 110 - Sống Thật Sự Không Tốt
Chương 111 - Rõ Ràng Không Đáng Chết
Chương 112 - Nương Không Buồn Ngủ
Chương 113 - Cố Gắng Bảo Trọng
Chương 114 - Chẳng Lẽ Còn Không Xứng Với Nàng Ta Sao?
Chương 115 - Chẳng Lẽ Lại Muốn Trẫm Cưới Nàng Ta?
Chương 116 - So Tài
Chương 117 - Khố Nhĩ Vân Châu
Chương 118 - Gặp Nhau
Chương 119 - Dơ Bẩn
Chương 120 - Tiệc Tẩy Trần
Chương 121 - Ai Đến Cũng Không Cự Tuyệt
Chương 122 - Ai Thích Thì Lấy Đi, Dù Sao Lão Tử Cũng Không Cưới
Chương 123 - Con Ăn Mặc Chỉnh Tề
Chương 124 - Chân Tướng
Chương 125 - Có Chết Cũng Đáng Giá
Chương 126 - Thành Giao
Chương 127 - Tào Doãn Côn
Chương 128 - Một Chút Đáng Thương
Chương 129 - Bắt Cóc
Chương 130 - Bạo Lực
Chương 131 - Khanh Làm Việc Cho Trẫm Như Vậy Đó Sao?
Chương 132 - Được Cứu
Chương 133 - Thu Dọn
Chương 134 - Phò Mã Của Công Chúa
Chương 135 - Tào Doãn Côn
Chương 136 - Lưỡng Lự (1)
Chương 137 - Lưỡng Lự (2)
Chương 138 - Một Lòng Muốn Chết
Chương 139 - Vãn Hồi
Chương 140 - Đại Tỷ Tỷ Đang Làm Gì Vậy
Chương 141 - Hôn Mê
Chương 142 - Nó Mưu Đồ Gì Chứ?
Chương 143 - Bồi Tửu
Chương 144 - Xảy Ra Án Mạng
Chương 145 - Không Vượt Qua Nổi Nữa
Chương 146 - Làm Nhục
Chương 147 - Cứu Người
Chương 148 - Ta Cưới Nàng
Chương 149 - Luận Võ (1)
Chương 150 - Luận Võ (2)
Chương 151 - Mười Dặm Hồng Trang
Chương 152 - Thiếp Sẽ Không Làm Cho Chàng Thất Vọng
Chương 153 - Nghĩ Kỹ Rồi?
Chương 154 - Tố Quý Phi Bệnh Nặng Qua Đời
Chương 155 - Đủ
Chương 156 - Khó Thân Cận
Chương 157 - Nội Gián (1)
Chương 158 - Nội Gián (2)
Chương 159 - Thăm Viếng (1)
Chương 160 - Thăm Viếng (2)
Chương 161 - Thăm Viếng (3)
Chương 162 - Hồi Cung (1)
Chương 163 - Không Cần Phải Đến Nữa
Chương 164 - Luận Về Da Mặt
Chương 165 - Trung Thu Yến (1)
Chương 166 - Trung Thu Yến (2)
Chương 167 - Lấy Mạng?
Chương 168 - Quá Non Nớt Rồi
Chương 169 - Trái Luân Lý Làm Người
Chương 170 - Còn Có Thể Biến Hóa?
Chương 171 - Kín Đáo
Chương 172 - Được Sủng Ái
Chương 173 - Mệt
Chương 174 - Đau Khổ Không Tả Nổi
Chương 175 - Đánh Ngươi Đó
Chương 176 - Không Dễ Chọc Vào Đại Cảnh Triều
Chương 177 - Nàng Phải Học Cách Phản Kháng
Chương 178 - Ghét Bỏ Phu Quân Của Nàng Rồi À?
Chương 179 - Tiểu Quốc Bé Nhỏ Chật Hẹp
Chương 180 - Muốn Làm Gì Thì Làm Nấy
Chương 181 - Thân Phận Của Thần
Chương 182 - Đây Không Phải Là Đi Chịu Chết Sao?
Chương 183 - Chỉ Một Mình Ta Hẹp Hòi?
Chương 184 - Trẫm Đưa Nàng Tới Một Nơi
Chương 185 - Mời Ngài Vào Trong
Chương 186 - Nghiêm Mặt Suốt Ngày Có Mệt Không
Chương 187 - Tương Như
Chương 188 - Không Chút Vui Sướng
Chương 189 - Cha Về Rồi
Chương 1 - Đăng Cơ Được 9 Năm
Chương 2 - Trẫm Giao Hậu Cung Cho Nàng
Chương 3 - Ta Phải Gϊếŧ Cô Ta
Chương 4 - Ngươi Nói Xem Ngươi Đáng Thương Biết Bao
Chương 5 - Để Muội Tiễn Nàng Ta Một Đoạn
Chương 6 - Tiễn Ngươi Một Đoạn
Chương 7 - Vĩnh Viễn Đừng Trở Về Nữa
Chương 8 - Công Thành
Chương 9 - Muốn Tới Cướp Đồ Của Nàng
Chương 10 - Mai Nở Hai Lần
Chương 11 - Hoàng Thượng, Tĩnh Dạo Về Rồi
Chương 12 - Tiết Trung Thu
Chương 13 - Trẫm Đồng Ý Nạp Phi
Chương 14 - Chuyện Cứ Quyết Định Vậy Đi
Chương 15 - Thật Khó
Chương 16 - Dư Tĩnh Dao Quá Đặc Biệt
Chương 17 - Người Mới Vào Cung
Chương 18 - Ăn No Bụng Trước Rồi Hẵng Nói
Chương 19 - Tình Nhân Cũ Của Người Thì Sao?
Chương 20 - Ta Cũng Đâu Thể Thay Hoàng Thượng Sủng Cô Ta
Chương 21 - Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 22 - Sẽ Không Để Người Khác Vũ Nhục Nàng Ấy
Chương 23 - Thủ Đoạn Cao Cường!
Chương 24 - Từ Từ Sẽ Tới, Không Được Gấp
Chương 25 - Nụ Cười Đắc Ý
Chương 26 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 27 - Chán Ghét Đến Cực Điểm
Chương 28 - Lại Mang Thai
Chương 29 - Diệp Phi Cô Ta Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chết!
Chương 30 - Lôi Kéo Thù Hận
Chương 31 - Dùng Tính Mạng Đặt Cược
Chương 32 - Người Không Thể Ở Lại Được Sao?
Chương 33 - Nhận Sủng
Chương 34 - Ngươi Là Đồ Giả, Ta Mới Là Hàng Thật Giá Thật
Chương 35 - Hành Cung Minh Sơn
Chương 36 - Nữ Nhân Này Không Giữ Lại Được
Chương 37 - Ta Yêu Huynh Ấy
Chương 38 - Kiêu Ngạo Của Công Chúa
Chương 39 - Tống Đại Nhân
Chương 40 - Châm Ngòi Ly Gián
Chương 41 - Thụ Thương
Chương 42 - Mưu Hại
Chương 43 - Không Phải Lừa Đảo Thì Cũng Là Phường Đạo Chích
Chương 44 - Phản Kích
Chương 45 - Vu Hại
Chương 46 - Một Xác Hai Mạng
Chương 47 - Mẫu Nữ Bình An
Chương 48 - Điện Hạ Hồi Cung
Chương 49 - Vì Nữ Nhi
Chương 50 - Có Người Muốn Hại Cảnh Châu
Chương 51 - Ngươi Muốn Chết Đúng Không? Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 52 - Hóa Ra Là Bà
Chương 53 - Mang Thai
Chương 54 - Sống Như Một Trò Cười
Chương 55 - Có Muốn Báo Thù Không
Chương 56 - Cho Nên, Người Chọn Diệp Phi
Chương 57 - Sau Này Sẽ Không Đến Nữa
Chương 58 - Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Chương 59 - Không Mĩ Mãn
Chương 60 - Chẳng Mấy Chốc Sẽ Biết
Chương 61 - Ta Chết Thì Đã Sao?
Chương 62 - Phản Bội
Chương 63 - Hoàng Hậu Nén Bi Thương
Chương 64 - Thai Song Sinh
Chương 65 - Giúp Ta
Chương 66 - Đúng Vậy, Ta Không Muốn
Chương 67 - Sao Lại Không Yêu
Chương 68 - Sinh (1)
Chương 69 - Sinh (2)
Chương 70 - Vậy Mà Cũng Không Chết (1)
Chương 71 - Vậy Mà Cũng Không Chết (2)
Chương 72 - Đầy Tháng
Chương 73 - Đánh
Chương 74 - Cùng Một Giuộc Thông Đồng
Chương 75 - Mọi Thứ Đều Đã Khác Rồi
Chương 76 - Cạm Bẫy (1)
Chương 77 - Cạm Bẫy (2)
Chương 78 - Định Tội
Chương 79 - Ngươi Vẫn Thua
Chương 80 - Đập Đầu Tự Sát
Chương 81 - Không Thèm
Chương 82 - Đừng Nói Tới Tình Cảm Huynh Muội
Chương 83 - Nếu Muốn Chết Thì Trẫm Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 84 - Để Ta Gặp Huynh Ấy Một Chút Được Không?
Chương 85 - Là Ta, Ta Tới Rồi
Chương 86 - Ta Không Về
Chương 87 - Đưa Nàng Hồi Cung
Chương 88 - Rốt Cuộc Cũng Giảng Hòa
Chương 89 - Vương Thuận Nghi
Chương 90 - Người Số Khổ
Chương 91 - Nghỉ Mát
Chương 92 - Thật To Gan!
Chương 93 - Thông Gia
Chương 94 - Tức Giận
Chương 95 - Xuống Núi Đi Chợ
Chương 96 - Làm Một Sĩ Phu Cũng Không Tệ
Chương 97 - Hồi Cung
Chương 98 - Bất Thường
Chương 99 - Có Hy Vọng
Chương 100 - Một Mình Chiến Đấu
Chương 101 - Thông Gia
Chương 102 - Vạch Trần
Chương 103 - Nàng Ấy Không Nhìn Ta
Chương 104 - Ăn Dấm
Chương 105 - Muội Muội
Chương 106 - Đoàn Tụ
Chương 107 - Ly Biệt Nhiều Năm
Chương 108 - Sinh Nhật
Chương 109 - Nhất Định Phải Bảo Trọng
Chương 110 - Sống Thật Sự Không Tốt
Chương 111 - Rõ Ràng Không Đáng Chết
Chương 112 - Nương Không Buồn Ngủ
Chương 113 - Cố Gắng Bảo Trọng
Chương 114 - Chẳng Lẽ Còn Không Xứng Với Nàng Ta Sao?
Chương 115 - Chẳng Lẽ Lại Muốn Trẫm Cưới Nàng Ta?
Chương 116 - So Tài
Chương 117 - Khố Nhĩ Vân Châu
Chương 118 - Gặp Nhau
Chương 119 - Dơ Bẩn
Chương 120 - Tiệc Tẩy Trần
Chương 121 - Ai Đến Cũng Không Cự Tuyệt
Chương 122 - Ai Thích Thì Lấy Đi, Dù Sao Lão Tử Cũng Không Cưới
Chương 123 - Con Ăn Mặc Chỉnh Tề
Chương 124 - Chân Tướng
Chương 125 - Có Chết Cũng Đáng Giá
Chương 126 - Thành Giao
Chương 127 - Tào Doãn Côn
Chương 128 - Một Chút Đáng Thương
Chương 129 - Bắt Cóc
Chương 130 - Bạo Lực
Chương 131 - Khanh Làm Việc Cho Trẫm Như Vậy Đó Sao?
Chương 132 - Được Cứu
Chương 133 - Thu Dọn
Chương 134 - Phò Mã Của Công Chúa
Chương 135 - Tào Doãn Côn
Chương 136 - Lưỡng Lự (1)
Chương 137 - Lưỡng Lự (2)
Chương 138 - Một Lòng Muốn Chết
Chương 139 - Vãn Hồi
Chương 140 - Đại Tỷ Tỷ Đang Làm Gì Vậy
Chương 141 - Hôn Mê
Chương 142 - Nó Mưu Đồ Gì Chứ?
Chương 143 - Bồi Tửu
Chương 144 - Xảy Ra Án Mạng
Chương 145 - Không Vượt Qua Nổi Nữa
Chương 146 - Làm Nhục
Chương 147 - Cứu Người
Chương 148 - Ta Cưới Nàng
Chương 149 - Luận Võ (1)
Chương 150 - Luận Võ (2)
Chương 151 - Mười Dặm Hồng Trang
Chương 152 - Thiếp Sẽ Không Làm Cho Chàng Thất Vọng
Chương 153 - Nghĩ Kỹ Rồi?
Chương 154 - Tố Quý Phi Bệnh Nặng Qua Đời
Chương 155 - Đủ
Chương 156 - Khó Thân Cận
Chương 157 - Nội Gián (1)
Chương 158 - Nội Gián (2)
Chương 159 - Thăm Viếng (1)
Chương 160 - Thăm Viếng (2)
Chương 161 - Thăm Viếng (3)
Chương 162 - Hồi Cung (1)
Chương 163 - Không Cần Phải Đến Nữa
Chương 164 - Luận Về Da Mặt
Chương 165 - Trung Thu Yến (1)
Chương 166 - Trung Thu Yến (2)
Chương 167 - Lấy Mạng?
Chương 168 - Quá Non Nớt Rồi
Chương 169 - Trái Luân Lý Làm Người
Chương 170 - Còn Có Thể Biến Hóa?
Chương 171 - Kín Đáo
Chương 172 - Được Sủng Ái
Chương 173 - Mệt
Chương 174 - Đau Khổ Không Tả Nổi
Chương 175 - Đánh Ngươi Đó
Chương 176 - Không Dễ Chọc Vào Đại Cảnh Triều
Chương 177 - Nàng Phải Học Cách Phản Kháng
Chương 178 - Ghét Bỏ Phu Quân Của Nàng Rồi À?
Chương 179 - Tiểu Quốc Bé Nhỏ Chật Hẹp
Chương 180 - Muốn Làm Gì Thì Làm Nấy
Chương 181 - Thân Phận Của Thần
Chương 182 - Đây Không Phải Là Đi Chịu Chết Sao?
Chương 183 - Chỉ Một Mình Ta Hẹp Hòi?
Chương 184 - Trẫm Đưa Nàng Tới Một Nơi
Chương 185 - Mời Ngài Vào Trong
Chương 186 - Nghiêm Mặt Suốt Ngày Có Mệt Không
Chương 187 - Tương Như
Chương 188 - Không Chút Vui Sướng
Chương 189 - Cha Về Rồi
Diệp Tư Quân là một phu quân tốt.
Miễn thấy nàng thích ăn thứ gì, thế nào cũng thường xuyên cho người đưa tới.
Mình mỗi ngày đều đến quan tâm ân cần thăm hỏi, không thiếu một ngày nào.
Ngoại trừ không viên phòng, thứ khác đều không thể bắt bẻ.
Y yêu thương nàng, tôn trọng nàng, che chở nàng, so với tên công tử Tào gia ma quỷ kia, không biết là tốt hơn mấy ngàn mấy vạn lần.
''Tốt hơn nhiều rồi'' Vân Châu cười nhạt.
Ánh mắt liếc qua cái bóng ngó dáo dác ngoài cửa sổ, đáy mắt nàng hiện lên châm chọc.
Nhưng vẫn tiện tay cầm Điềm Thủy Hương, dùng que châm lửa nhẹ nhàng châm.
''Đây là...
.
?'' Diệp Tư Quân không hiểu.
Vân Châu cúi thấp người nắm tay phu quân, trầm mặc một hồi mới cười nói.
''Là Điềm Thủy Hương của Khố Nạp quốc chúng thiếp, truyền thừa đời đời kiếp kiếp, ngoại trừ hoàng thất, đều không truyền ra bên ngoài''
Diệp Tư Quân ngây ra một lúc, cầm ngược lại tay của nàng cười nói.
''Nếu ngoại trừ hoàng thất không thể truyền ra ngoài, vậy sao lại truyền đến Đại Cảnh triều chúng ta?''
Thanh âm y sang sảng, xuyên thẳng ra ngoài cửa sổ lưu ly.
''Thiếp dù sao cũng là Công chúa, bài thuốc không truyền cho thiếp, nhưng Điềm Thủy Hương thì vẫn phải có, phu quân là thấm lấy ánh sáng của thiếp''
Vân Châu cười trêu ghẹo, Diệp Tư Quân cũng cười.
''Nếu Điềm Thủy Hương này đã quý báu như vậy, ta cũng phải cẩn thận ngửi một chút''
Nói cao giọng phân phí, bữa tối muốn dùng ở Vong Nam Uyển.
''Ca Na, ngươi tới phòng bếp gọi nhiều đồ ăn đến một chút, Đào Công, ngươi đi mang rượu trái cây ta cất kỹ lên đây''
Vân Châu tràn đầy phấn khởi khân phó.
Thấy Công chúa đêm nay có ý định thành sự, Ca Na vô cùng cần mẫn rời đi.
Đào Công không hiểu lắm, chỉ ngoan ngoãn đi lấy rượu trái cây.
Thừa dịp bên ngoài không ai nghe lén, Vân Châu quay người dùng dăm ba câu kể rõ đầu đuôi sự tình, cuối cùng đứng dậy.
''Đa tạ phu quân phối hợp, Vân Châu thực sự bất đắc dĩ''
''Không sao''
Nụ cười trên mặt Diệp Tư Quân phai nhạt đi một chút, cảm giác trơn nhẵn trắng trẻo trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại.
Lúc nãy nói chuyện, nhờ có nàng nhéo nhéo lòng bàn tay ám chỉ cho mình, nếu không thì làm gì lại phối hợp không chê vào đâu được như vậy?
.
.
.
Nửa canh giờ, thức ăn tinh xảo được bưng lên.
Một món cà tím om, một món canh vịt và chim cút, một bát thịt hun khói sốt dầu ớt do Diệp phu nhân tự tay phơi chế, một món cá viên làm từ lá sen non.
Không biết các đầu bếp dùng biện pháp gì, những món ăn này nói tinh xảo thì không tính là tinh xảo, nhưng lại có mùi vị đặc biệt tươi mát.
Mỗi một món cũng có thể khiến người ta ăn được một bát cơm.
''Đây đều là mẫu thân cho người làm, mẫu thân thật sự là mộc mạc khéo tay'' Vân Châu cười khen.
Diệp Tư Quân ăn nhiều.
Y là người tập võ, có phong thái, ngủ ngoài trời, sợi cỏ, vỏ cây hay nước tuyết, cái gì y cũng đều nếm qua, cũng không để ý tới.
Một bát cơm vào bụng, Đào Công ôm rượu dâu tằm tới, hai người mới tự rót tự uống.
Rượu dâu thầm có hương vị thơm ngọt thuần hậu, có sức ngấm về sau, ba chén vào bụng, lời của hai người rõ ràng là nhiều hơn.
''Phu quân, chàng thích thiếp không?''
''Thích''
''Vậy tại sao chàng không đến chỗ thiếp qua đêm, Vong Nam Uyển này của thiếp không tốt sao? Có phải chàng không thích thiếp không?''
''Thân thể nàng chưa khỏe, ta không tiện tới''
''Thân thể ta đã hoàn toàn tốt rồi, đêm nay phu quân có thể ở lại không?''
Gương mặt Vân Châu đỏ bừng, lảo đảo đứng lên, cánh tay mềm mại quần quanh lồng ngực nở nang của nam nhân.
''Ừm.
.
.
thật?'' Diệp Tư Quân cũng thở hổn hển.
''Tất nhiên là thật, phu quân, ở lại đây đi''
Thân thể nũng nịu của Vân Châu dán trên người phu quân, ngữ khí dinh dính làm nũng.
Diệp Tư Quân làm sao chịu đựng được, lập tức ôm người nhõng nhẽo kia đi tới giường.
.
.
.
Lúc này ngoài phòng.
''Đi thôi đi thôi, đã thành sự, sao ngươi còn chưa nghe đủ nữa'' Đào Công lôi kéo Ca Na, kéo nàng ta đi.
Trong một đám tỳ nữ hồi môn của Khố Nạp, địa vị của Ca Na nói một là một, Đào Công lại không sợ nàng.
Ca Na hầu hạ là Công chúa, Đào Công hầu hạ là Thế tử phu nhân.
Hai người đều có bối cảnh, không ai làm gì được ai.
Nhưng đêm nay, Diệp Tư Quân và Vân Châu lần đầu tiên viên phòng, làm thị nữ thiếp thân, hai người đều hết sức tò mò quan tâm.
Sau khi vai kề vai nghe lén, Đào Công vừa lòng thỏa ý, Ca Na vẫn còn không vui mà đi.
Thế là có cảnh vừa rồi.
''Nghe thêm một lát thì sao, sao ngươi nhiều chuyện vậy?'' Ca Na bất mãn.
''Haha, ngươi nói ta nhiều chuyện, Thế tử gia và Thế tử phu nhân động phòng, ngươi còn nghe, một cô nương gia cũng không biết xấu hổ''
Đào Công chống eo cao lớn thô kệch, xem thường nhìn chằm chằm Ca Na vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt.
''Nếu ngươi còn chưa đi, cũng đừng trách ta không khách khí!
''
Là tỳ nữ do Diệp Tư Quân tuyển chọn, mặc dù Đào Công có danh tự xinh xắn tươi đẹp, nhưng bản thân nàng không chút dính dáng tới cái danh tự này.
Nàng biết chút quyền cước, có thể khiêng có thể gánh, còn có thể bảo vệ Công chúa chu toàn.
Từng việc, Ca Na không muốn phát sinh xung đột với nàng.
''Đi đi đi, bây giờ thì đi, được rồi chứ?''
Hảo nữ thì không chịu thua thiệt trước mắt, tạm chờ xem.
Sau khi kéo Ca Na đi, Đào Công căn dặn người gác đêm để ý ánh đèn, hãy thông minh mà hầu hạ, mình cũng rời đi.
Lúc này ở nội thất.
Không ướŧ áŧ như trong tưởng tượng, những động tĩnh giường rung lắc cũng là hai người dùng tay tạo ra.
Phát hiện bên ngoài không có ai, Diệp Tư Quân dừng động tác lay giường lại.
''Nói đi, chuyện gì''
Y đức trước giường khí tức trầm ổn.
Vân Châu không còn giấu diếm, kể hết ngọn nguồn chuyện đêm nay.
Ca Na vì cứu Ca Trân mà dám cả gan uy hiếp nàng.
Vướng bởi tính mạng của mẫu thân và đệ đệ, nàng không thể không tương kế tựu kế, lừa dối để qua ải.
Nghe xong, Diệp Tư Quân nhíu mày thật sâu.
''Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, cũng đáng được dùng hương liệu trân quý như vậy sao, cô ta là ai? Sao muốn tiếp cận bên ngoài Thư phòng của ta''
Vân Châu cười khổ.
''Là người do Vương hậu phái tới''
Diệp Tư Quân yên lặng, Vương hậu địch quốc phái tới, không cần nghĩ cũng biết mưu đồ gì.
''Vậy tại sao nàng phải nói với ta những chuyện này?''
Ánh mắt của y sáng ngời nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử thanh tú trước mặt.
''Tất nhiên phải nói với chàng, bởi vì chàng là phu quân của thiếp mà?''
''Chàng mới là người phải cùng thiếp bạch đầu giai lão nửa đời sau, Vân Châu bất tài, những đạo lý cơ bản này thì vẫn hiểu''
Vân Châu rất thẳng thắn.
Diệp Tư Quân mơ hồ ngoắc ngoắc khóe môi.
''Không còn sớm nữa, vẫn như cũ, nàng ngủ giường, ta ngủ sàng*''
*sàng ở đây là tấm phản như giường, không phải dưới đất.
Lời còn chưa dứt, y đã bình yên nằm xuống giường gần cửa sổ.
Tới gần Trung thu, trong đêm lạnh, Vân Châu do dự không yên lòng.
''Hay là lên ngủ đi, chúng ta.
.
.
chung quy là phu thê, vả lại thiếp cũng sẽ không làm gì chàng''
Vân Châu mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu phát ra tiếng như mũi kêu.
Do dự một lát, Diệp Tư Quân vẫn cự tuyệt.
''Chờ thân thể nàng tốt lên đi, nhất thời đừng vội''
Kỳ thật, là trong lòng y vẫn chưa bước qua được một nấc này.
Nàng là Công chúa địch quốc, bên cạnh đầy gian tế, dù chính nàng có lòng hướng về mình.
Mà dù sao mới quen biết nàng có mấy tháng nay.
Lòng người thiện ác, y cũng không dám dễ tin.
Vân Châu hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, tuy có chút thất vọng, cuối cùng cũng không miễn cưỡng.
Một đêm bình an vô sự.
.
.
.
Chớp mắt đã đến tết Trung thu.
Trong cung sớm đã náo nhiệt.
Diệp Tư Nhàn phí hết một đống công sức, rốt cuộc xin được cơ hội xuất cung đi thăm viếng.