Chương 1 - Đăng Cơ Được 9 Năm
Chương 2 - Trẫm Giao Hậu Cung Cho Nàng
Chương 3 - Ta Phải Gϊếŧ Cô Ta
Chương 4 - Ngươi Nói Xem Ngươi Đáng Thương Biết Bao
Chương 5 - Để Muội Tiễn Nàng Ta Một Đoạn
Chương 6 - Tiễn Ngươi Một Đoạn
Chương 7 - Vĩnh Viễn Đừng Trở Về Nữa
Chương 8 - Công Thành
Chương 9 - Muốn Tới Cướp Đồ Của Nàng
Chương 10 - Mai Nở Hai Lần
Chương 11 - Hoàng Thượng, Tĩnh Dạo Về Rồi
Chương 12 - Tiết Trung Thu
Chương 13 - Trẫm Đồng Ý Nạp Phi
Chương 14 - Chuyện Cứ Quyết Định Vậy Đi
Chương 15 - Thật Khó
Chương 16 - Dư Tĩnh Dao Quá Đặc Biệt
Chương 17 - Người Mới Vào Cung
Chương 18 - Ăn No Bụng Trước Rồi Hẵng Nói
Chương 19 - Tình Nhân Cũ Của Người Thì Sao?
Chương 20 - Ta Cũng Đâu Thể Thay Hoàng Thượng Sủng Cô Ta
Chương 21 - Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 22 - Sẽ Không Để Người Khác Vũ Nhục Nàng Ấy
Chương 23 - Thủ Đoạn Cao Cường!
Chương 24 - Từ Từ Sẽ Tới, Không Được Gấp
Chương 25 - Nụ Cười Đắc Ý
Chương 26 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 27 - Chán Ghét Đến Cực Điểm
Chương 28 - Lại Mang Thai
Chương 29 - Diệp Phi Cô Ta Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chết!
Chương 30 - Lôi Kéo Thù Hận
Chương 31 - Dùng Tính Mạng Đặt Cược
Chương 32 - Người Không Thể Ở Lại Được Sao?
Chương 33 - Nhận Sủng
Chương 34 - Ngươi Là Đồ Giả, Ta Mới Là Hàng Thật Giá Thật
Chương 35 - Hành Cung Minh Sơn
Chương 36 - Nữ Nhân Này Không Giữ Lại Được
Chương 37 - Ta Yêu Huynh Ấy
Chương 38 - Kiêu Ngạo Của Công Chúa
Chương 39 - Tống Đại Nhân
Chương 40 - Châm Ngòi Ly Gián
Chương 41 - Thụ Thương
Chương 42 - Mưu Hại
Chương 43 - Không Phải Lừa Đảo Thì Cũng Là Phường Đạo Chích
Chương 44 - Phản Kích
Chương 45 - Vu Hại
Chương 46 - Một Xác Hai Mạng
Chương 47 - Mẫu Nữ Bình An
Chương 48 - Điện Hạ Hồi Cung
Chương 49 - Vì Nữ Nhi
Chương 50 - Có Người Muốn Hại Cảnh Châu
Chương 51 - Ngươi Muốn Chết Đúng Không? Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 52 - Hóa Ra Là Bà
Chương 53 - Mang Thai
Chương 54 - Sống Như Một Trò Cười
Chương 55 - Có Muốn Báo Thù Không
Chương 56 - Cho Nên, Người Chọn Diệp Phi
Chương 57 - Sau Này Sẽ Không Đến Nữa
Chương 58 - Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Chương 59 - Không Mĩ Mãn
Chương 60 - Chẳng Mấy Chốc Sẽ Biết
Chương 61 - Ta Chết Thì Đã Sao?
Chương 62 - Phản Bội
Chương 63 - Hoàng Hậu Nén Bi Thương
Chương 64 - Thai Song Sinh
Chương 65 - Giúp Ta
Chương 66 - Đúng Vậy, Ta Không Muốn
Chương 67 - Sao Lại Không Yêu
Chương 68 - Sinh (1)
Chương 69 - Sinh (2)
Chương 70 - Vậy Mà Cũng Không Chết (1)
Chương 71 - Vậy Mà Cũng Không Chết (2)
Chương 72 - Đầy Tháng
Chương 73 - Đánh
Chương 74 - Cùng Một Giuộc Thông Đồng
Chương 75 - Mọi Thứ Đều Đã Khác Rồi
Chương 76 - Cạm Bẫy (1)
Chương 77 - Cạm Bẫy (2)
Chương 78 - Định Tội
Chương 79 - Ngươi Vẫn Thua
Chương 80 - Đập Đầu Tự Sát
Chương 81 - Không Thèm
Chương 82 - Đừng Nói Tới Tình Cảm Huynh Muội
Chương 83 - Nếu Muốn Chết Thì Trẫm Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 84 - Để Ta Gặp Huynh Ấy Một Chút Được Không?
Chương 85 - Là Ta, Ta Tới Rồi
Chương 86 - Ta Không Về
Chương 87 - Đưa Nàng Hồi Cung
Chương 88 - Rốt Cuộc Cũng Giảng Hòa
Chương 89 - Vương Thuận Nghi
Chương 90 - Người Số Khổ
Chương 91 - Nghỉ Mát
Chương 92 - Thật To Gan!
Chương 93 - Thông Gia
Chương 94 - Tức Giận
Chương 95 - Xuống Núi Đi Chợ
Chương 96 - Làm Một Sĩ Phu Cũng Không Tệ
Chương 97 - Hồi Cung
Chương 98 - Bất Thường
Chương 99 - Có Hy Vọng
Chương 100 - Một Mình Chiến Đấu
Chương 101 - Thông Gia
Chương 102 - Vạch Trần
Chương 103 - Nàng Ấy Không Nhìn Ta
Chương 104 - Ăn Dấm
Chương 105 - Muội Muội
Chương 106 - Đoàn Tụ
Chương 107 - Ly Biệt Nhiều Năm
Chương 108 - Sinh Nhật
Chương 109 - Nhất Định Phải Bảo Trọng
Chương 110 - Sống Thật Sự Không Tốt
Chương 111 - Rõ Ràng Không Đáng Chết
Chương 112 - Nương Không Buồn Ngủ
Chương 113 - Cố Gắng Bảo Trọng
Chương 114 - Chẳng Lẽ Còn Không Xứng Với Nàng Ta Sao?
Chương 115 - Chẳng Lẽ Lại Muốn Trẫm Cưới Nàng Ta?
Chương 116 - So Tài
Chương 117 - Khố Nhĩ Vân Châu
Chương 118 - Gặp Nhau
Chương 119 - Dơ Bẩn
Chương 120 - Tiệc Tẩy Trần
Chương 121 - Ai Đến Cũng Không Cự Tuyệt
Chương 122 - Ai Thích Thì Lấy Đi, Dù Sao Lão Tử Cũng Không Cưới
Chương 123 - Con Ăn Mặc Chỉnh Tề
Chương 124 - Chân Tướng
Chương 125 - Có Chết Cũng Đáng Giá
Chương 126 - Thành Giao
Chương 127 - Tào Doãn Côn
Chương 128 - Một Chút Đáng Thương
Chương 129 - Bắt Cóc
Chương 130 - Bạo Lực
Chương 131 - Khanh Làm Việc Cho Trẫm Như Vậy Đó Sao?
Chương 132 - Được Cứu
Chương 133 - Thu Dọn
Chương 134 - Phò Mã Của Công Chúa
Chương 135 - Tào Doãn Côn
Chương 136 - Lưỡng Lự (1)
Chương 137 - Lưỡng Lự (2)
Chương 138 - Một Lòng Muốn Chết
Chương 139 - Vãn Hồi
Chương 140 - Đại Tỷ Tỷ Đang Làm Gì Vậy
Chương 141 - Hôn Mê
Chương 142 - Nó Mưu Đồ Gì Chứ?
Chương 143 - Bồi Tửu
Chương 144 - Xảy Ra Án Mạng
Chương 145 - Không Vượt Qua Nổi Nữa
Chương 146 - Làm Nhục
Chương 147 - Cứu Người
Chương 148 - Ta Cưới Nàng
Chương 149 - Luận Võ (1)
Chương 150 - Luận Võ (2)
Chương 151 - Mười Dặm Hồng Trang
Chương 152 - Thiếp Sẽ Không Làm Cho Chàng Thất Vọng
Chương 153 - Nghĩ Kỹ Rồi?
Chương 154 - Tố Quý Phi Bệnh Nặng Qua Đời
Chương 155 - Đủ
Chương 156 - Khó Thân Cận
Chương 157 - Nội Gián (1)
Chương 158 - Nội Gián (2)
Chương 159 - Thăm Viếng (1)
Chương 160 - Thăm Viếng (2)
Chương 161 - Thăm Viếng (3)
Chương 162 - Hồi Cung (1)
Chương 163 - Không Cần Phải Đến Nữa
Chương 164 - Luận Về Da Mặt
Chương 165 - Trung Thu Yến (1)
Chương 166 - Trung Thu Yến (2)
Chương 167 - Lấy Mạng?
Chương 168 - Quá Non Nớt Rồi
Chương 169 - Trái Luân Lý Làm Người
Chương 170 - Còn Có Thể Biến Hóa?
Chương 171 - Kín Đáo
Chương 172 - Được Sủng Ái
Chương 173 - Mệt
Chương 174 - Đau Khổ Không Tả Nổi
Chương 175 - Đánh Ngươi Đó
Chương 176 - Không Dễ Chọc Vào Đại Cảnh Triều
Chương 177 - Nàng Phải Học Cách Phản Kháng
Chương 178 - Ghét Bỏ Phu Quân Của Nàng Rồi À?
Chương 179 - Tiểu Quốc Bé Nhỏ Chật Hẹp
Chương 180 - Muốn Làm Gì Thì Làm Nấy
Chương 181 - Thân Phận Của Thần
Chương 182 - Đây Không Phải Là Đi Chịu Chết Sao?
Chương 183 - Chỉ Một Mình Ta Hẹp Hòi?
Chương 184 - Trẫm Đưa Nàng Tới Một Nơi
Chương 185 - Mời Ngài Vào Trong
Chương 186 - Nghiêm Mặt Suốt Ngày Có Mệt Không
Chương 187 - Tương Như
Chương 188 - Không Chút Vui Sướng
Chương 189 - Cha Về Rồi
Chương 1 - Đăng Cơ Được 9 Năm
Chương 2 - Trẫm Giao Hậu Cung Cho Nàng
Chương 3 - Ta Phải Gϊếŧ Cô Ta
Chương 4 - Ngươi Nói Xem Ngươi Đáng Thương Biết Bao
Chương 5 - Để Muội Tiễn Nàng Ta Một Đoạn
Chương 6 - Tiễn Ngươi Một Đoạn
Chương 7 - Vĩnh Viễn Đừng Trở Về Nữa
Chương 8 - Công Thành
Chương 9 - Muốn Tới Cướp Đồ Của Nàng
Chương 10 - Mai Nở Hai Lần
Chương 11 - Hoàng Thượng, Tĩnh Dạo Về Rồi
Chương 12 - Tiết Trung Thu
Chương 13 - Trẫm Đồng Ý Nạp Phi
Chương 14 - Chuyện Cứ Quyết Định Vậy Đi
Chương 15 - Thật Khó
Chương 16 - Dư Tĩnh Dao Quá Đặc Biệt
Chương 17 - Người Mới Vào Cung
Chương 18 - Ăn No Bụng Trước Rồi Hẵng Nói
Chương 19 - Tình Nhân Cũ Của Người Thì Sao?
Chương 20 - Ta Cũng Đâu Thể Thay Hoàng Thượng Sủng Cô Ta
Chương 21 - Hối Hận Đến Phát Điên
Chương 22 - Sẽ Không Để Người Khác Vũ Nhục Nàng Ấy
Chương 23 - Thủ Đoạn Cao Cường!
Chương 24 - Từ Từ Sẽ Tới, Không Được Gấp
Chương 25 - Nụ Cười Đắc Ý
Chương 26 - Vô Cùng Nhục Nhã
Chương 27 - Chán Ghét Đến Cực Điểm
Chương 28 - Lại Mang Thai
Chương 29 - Diệp Phi Cô Ta Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chết!
Chương 30 - Lôi Kéo Thù Hận
Chương 31 - Dùng Tính Mạng Đặt Cược
Chương 32 - Người Không Thể Ở Lại Được Sao?
Chương 33 - Nhận Sủng
Chương 34 - Ngươi Là Đồ Giả, Ta Mới Là Hàng Thật Giá Thật
Chương 35 - Hành Cung Minh Sơn
Chương 36 - Nữ Nhân Này Không Giữ Lại Được
Chương 37 - Ta Yêu Huynh Ấy
Chương 38 - Kiêu Ngạo Của Công Chúa
Chương 39 - Tống Đại Nhân
Chương 40 - Châm Ngòi Ly Gián
Chương 41 - Thụ Thương
Chương 42 - Mưu Hại
Chương 43 - Không Phải Lừa Đảo Thì Cũng Là Phường Đạo Chích
Chương 44 - Phản Kích
Chương 45 - Vu Hại
Chương 46 - Một Xác Hai Mạng
Chương 47 - Mẫu Nữ Bình An
Chương 48 - Điện Hạ Hồi Cung
Chương 49 - Vì Nữ Nhi
Chương 50 - Có Người Muốn Hại Cảnh Châu
Chương 51 - Ngươi Muốn Chết Đúng Không? Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 52 - Hóa Ra Là Bà
Chương 53 - Mang Thai
Chương 54 - Sống Như Một Trò Cười
Chương 55 - Có Muốn Báo Thù Không
Chương 56 - Cho Nên, Người Chọn Diệp Phi
Chương 57 - Sau Này Sẽ Không Đến Nữa
Chương 58 - Người Không Phạm Ta, Ta Không Phạm Người
Chương 59 - Không Mĩ Mãn
Chương 60 - Chẳng Mấy Chốc Sẽ Biết
Chương 61 - Ta Chết Thì Đã Sao?
Chương 62 - Phản Bội
Chương 63 - Hoàng Hậu Nén Bi Thương
Chương 64 - Thai Song Sinh
Chương 65 - Giúp Ta
Chương 66 - Đúng Vậy, Ta Không Muốn
Chương 67 - Sao Lại Không Yêu
Chương 68 - Sinh (1)
Chương 69 - Sinh (2)
Chương 70 - Vậy Mà Cũng Không Chết (1)
Chương 71 - Vậy Mà Cũng Không Chết (2)
Chương 72 - Đầy Tháng
Chương 73 - Đánh
Chương 74 - Cùng Một Giuộc Thông Đồng
Chương 75 - Mọi Thứ Đều Đã Khác Rồi
Chương 76 - Cạm Bẫy (1)
Chương 77 - Cạm Bẫy (2)
Chương 78 - Định Tội
Chương 79 - Ngươi Vẫn Thua
Chương 80 - Đập Đầu Tự Sát
Chương 81 - Không Thèm
Chương 82 - Đừng Nói Tới Tình Cảm Huynh Muội
Chương 83 - Nếu Muốn Chết Thì Trẫm Thành Toàn Cho Ngươi
Chương 84 - Để Ta Gặp Huynh Ấy Một Chút Được Không?
Chương 85 - Là Ta, Ta Tới Rồi
Chương 86 - Ta Không Về
Chương 87 - Đưa Nàng Hồi Cung
Chương 88 - Rốt Cuộc Cũng Giảng Hòa
Chương 89 - Vương Thuận Nghi
Chương 90 - Người Số Khổ
Chương 91 - Nghỉ Mát
Chương 92 - Thật To Gan!
Chương 93 - Thông Gia
Chương 94 - Tức Giận
Chương 95 - Xuống Núi Đi Chợ
Chương 96 - Làm Một Sĩ Phu Cũng Không Tệ
Chương 97 - Hồi Cung
Chương 98 - Bất Thường
Chương 99 - Có Hy Vọng
Chương 100 - Một Mình Chiến Đấu
Chương 101 - Thông Gia
Chương 102 - Vạch Trần
Chương 103 - Nàng Ấy Không Nhìn Ta
Chương 104 - Ăn Dấm
Chương 105 - Muội Muội
Chương 106 - Đoàn Tụ
Chương 107 - Ly Biệt Nhiều Năm
Chương 108 - Sinh Nhật
Chương 109 - Nhất Định Phải Bảo Trọng
Chương 110 - Sống Thật Sự Không Tốt
Chương 111 - Rõ Ràng Không Đáng Chết
Chương 112 - Nương Không Buồn Ngủ
Chương 113 - Cố Gắng Bảo Trọng
Chương 114 - Chẳng Lẽ Còn Không Xứng Với Nàng Ta Sao?
Chương 115 - Chẳng Lẽ Lại Muốn Trẫm Cưới Nàng Ta?
Chương 116 - So Tài
Chương 117 - Khố Nhĩ Vân Châu
Chương 118 - Gặp Nhau
Chương 119 - Dơ Bẩn
Chương 120 - Tiệc Tẩy Trần
Chương 121 - Ai Đến Cũng Không Cự Tuyệt
Chương 122 - Ai Thích Thì Lấy Đi, Dù Sao Lão Tử Cũng Không Cưới
Chương 123 - Con Ăn Mặc Chỉnh Tề
Chương 124 - Chân Tướng
Chương 125 - Có Chết Cũng Đáng Giá
Chương 126 - Thành Giao
Chương 127 - Tào Doãn Côn
Chương 128 - Một Chút Đáng Thương
Chương 129 - Bắt Cóc
Chương 130 - Bạo Lực
Chương 131 - Khanh Làm Việc Cho Trẫm Như Vậy Đó Sao?
Chương 132 - Được Cứu
Chương 133 - Thu Dọn
Chương 134 - Phò Mã Của Công Chúa
Chương 135 - Tào Doãn Côn
Chương 136 - Lưỡng Lự (1)
Chương 137 - Lưỡng Lự (2)
Chương 138 - Một Lòng Muốn Chết
Chương 139 - Vãn Hồi
Chương 140 - Đại Tỷ Tỷ Đang Làm Gì Vậy
Chương 141 - Hôn Mê
Chương 142 - Nó Mưu Đồ Gì Chứ?
Chương 143 - Bồi Tửu
Chương 144 - Xảy Ra Án Mạng
Chương 145 - Không Vượt Qua Nổi Nữa
Chương 146 - Làm Nhục
Chương 147 - Cứu Người
Chương 148 - Ta Cưới Nàng
Chương 149 - Luận Võ (1)
Chương 150 - Luận Võ (2)
Chương 151 - Mười Dặm Hồng Trang
Chương 152 - Thiếp Sẽ Không Làm Cho Chàng Thất Vọng
Chương 153 - Nghĩ Kỹ Rồi?
Chương 154 - Tố Quý Phi Bệnh Nặng Qua Đời
Chương 155 - Đủ
Chương 156 - Khó Thân Cận
Chương 157 - Nội Gián (1)
Chương 158 - Nội Gián (2)
Chương 159 - Thăm Viếng (1)
Chương 160 - Thăm Viếng (2)
Chương 161 - Thăm Viếng (3)
Chương 162 - Hồi Cung (1)
Chương 163 - Không Cần Phải Đến Nữa
Chương 164 - Luận Về Da Mặt
Chương 165 - Trung Thu Yến (1)
Chương 166 - Trung Thu Yến (2)
Chương 167 - Lấy Mạng?
Chương 168 - Quá Non Nớt Rồi
Chương 169 - Trái Luân Lý Làm Người
Chương 170 - Còn Có Thể Biến Hóa?
Chương 171 - Kín Đáo
Chương 172 - Được Sủng Ái
Chương 173 - Mệt
Chương 174 - Đau Khổ Không Tả Nổi
Chương 175 - Đánh Ngươi Đó
Chương 176 - Không Dễ Chọc Vào Đại Cảnh Triều
Chương 177 - Nàng Phải Học Cách Phản Kháng
Chương 178 - Ghét Bỏ Phu Quân Của Nàng Rồi À?
Chương 179 - Tiểu Quốc Bé Nhỏ Chật Hẹp
Chương 180 - Muốn Làm Gì Thì Làm Nấy
Chương 181 - Thân Phận Của Thần
Chương 182 - Đây Không Phải Là Đi Chịu Chết Sao?
Chương 183 - Chỉ Một Mình Ta Hẹp Hòi?
Chương 184 - Trẫm Đưa Nàng Tới Một Nơi
Chương 185 - Mời Ngài Vào Trong
Chương 186 - Nghiêm Mặt Suốt Ngày Có Mệt Không
Chương 187 - Tương Như
Chương 188 - Không Chút Vui Sướng
Chương 189 - Cha Về Rồi
''Tới rồi sao?''
Bên tai nàng càng ngày càng náo nhiệt, Diệp Tư Nhàn chậm rãi mở to mắt, trước mắt là đường cái phồn hoa náo nhiệt nhất Kinh thành.
Phố dài hơn mười dặm phồn thịnh chưa từng có.
Đèn lồng đỏ sáng tỏ dọc theo đường chậm rãi lan tràn ra, như cái đuôi của con Du Long nằm một bên nhân gian.
Đường cái rộn ràng người đến người đi đông nghẹt, bên đường rao bán hàng rong, hai bên là trà lâu tửu quán, khách điếm trải dài, y phục trâm vòng.
Bên trong từng gian hàng, hàng hóa từ nam chí bắc rực rỡ muôn màu, khách hàng thương nhân chen chúc khí thế ngất trời.
Trên đường cái, có người một nhà xuất hành, có nam nam nữ nữ.
Xe ngựa cỗ kiệu tiểu gia nhà giàu, người muôn hình muôn vẻ đi tới trước mắt.
Diệp Tư Nhàn chậm rãi leo xuống ngựa, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng.
''Thật náo nhiệt, thật quá náo nhiệt''
''Thiếp còn nhớ lần đầu tiên tới con đường này, chỉ là con đường có hơn một dặm, náo nhiệt thì cũng náo nhiệt, chỉ là...
.
''
''Mười lăm năm rồi, phố dài phồn hoa mênh mông vô bờ, đường lát đá rộng rãi cũng dường như đứng không ít người, lầu các hai bên từng cái một đều cao hơn, lan can cũng đã sơn qua vài lớp hắc ín*''
*dầu hắc, dạng như nhựa đường.
''Người nhìn kìa.
.
.
!
''
Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên kinh hỉ chỉ vào một góc đường nào đó.
''Điếm tiểu nhị bán mì hoành thánh đó, không phải vốn dĩ hắn gánh quầy hàng bằng đòn gánh sao? Hiện tại cũng có thể mở một nhà tiểu quán ở góc đường rồi, đi, chúng ta đi nếm thử đi?''
Diệp Tư Nhàn sửa sang lại váy áo, kéo Triệu Nguyên Cấp không nói tiếng nào chen qua đám người tìm tới đó.
Đó là tiểu quán ở góc đường, cửa hàng không lớn, bên trên treo một rèm vải phai màu đỏ sậm: Mì hoành thánh Tiểu Lưu.
Tiểu quán mặc dù không lớn, khách bên trong cũng không nhiều.
Hai phu thê điếm tiểu nhị loay hoay xoay quanh, ngoài cửa còn không ngừng có thực khách thúc giục, tiệm ăn nhỏ khí thế ngất trời, khó tìm một chỗ ngồi.
''Vị gia phu nhân này, mời ngài vào trong''
Tiểu nhị nở nụ cười thật thà mời hai người vào, ban đầu không có chỗ ngồi, đúng lúc một bàn khách nhân rời đi.
Hắn vội vàng giục dọn dẹp, mời phu thê Triệu Nguyên Cấp ngồi xuống.
''Phu nhân, đã mấy năm rồi ngài không tới''
Hiển nhiên nam nhân này làm ăn phúc hậu, còn nhớ rõ quý phụ nhân trước mắt thỉnh thoảng đến chiếu cố hắn làm ăn, nhưng còn vị gia kia cứ luôn xụ mặt đáng sợ, hắn thật không dám ân cần thăm hỏi.
''Không ngờ Tiểu Lưu lão bản cũng đã mở lên được quán ăn rồi, chúc mừng chúc mừng''
Thu lại váy xong, Diệp Tư Nhàn chân thành chúc mừng.
Nam nhân thật thà ngại ngùng sờ lên gáy, sắc mặt đen nhánh chợt đỏ lên.
''Lão bản gì chứ, hai người chúng tôi vất vả để dành được bạc, cũng chỉ đủ mở một tiểu quán như thế khổ cực kiếm chút tiền, để phu nhân ngài chê cười rồi''
''Không cười không cười''
Đôi mắt Diệp Tư Nhàn linh động, bỗng nhiên trêu chọc.
''Ngươi cũng lấy được tức phụ rồi? Lần đầu tiên tới nhà ngươi ăn mì hoành thánh, ngươi vẫn là người độc thân''
Nam nhân thật thà lần nữa đỏ bừng mặt.
''Là nữ tử của nhà bình thường, ôn nhu thiện lương tay chân chịu khó''
''Đây đều là thế đạo tốt nhất hiện nay, miễn là có tay chân giỏi giang chịu khó, nhà nhà đều sẽ giàu có, không giống vài năm trước đây, haiz''
''Năm đó thế nào?'' Diệp Tư Nhàn vô thức hỏi.
''Năm đó Kinh thành tiêu điều biết bao nhiêu, cha mẹ ta đều chết đói, hiện tại Kinh thành náo nhiệt như vậy, ta.
.
.
''
Nam nhân tự cảm thấy nói hơi nhiều, trong tiệm ăn bận không tả nổi, vội vàng dứt khoát khoát tay rời đi.
Diệp Tư Nhàn cười hì hì nhìn Triệu Nguyên Cấp trước mặt.
''Phu quân đại nhân, người cảm thấy thế nào ạ?''
Triệu Nguyên Cấp ra vẻ nghiêm túc, ánh mắt liếc nhìn một vòng cuối cùng nhíu nhíu mày.
''Tạm chấp nhận được''
''Mạnh miệng'' người nào đó nhỏ giọng thì thầm một tiếng.
Trong tiệm rộn ràng, thỉnh thoảng có thể có khách nhân rời đi, có khách tiến tới.
Nhẫn nại đợi nửa khắc, một tiểu phụ nhân tay chân lanh lẹ chịu khó bưng khay thật to ra, đem hay bát mì hoành thánh đặt trước mặt hai người.
''Khách quan ngài từ từ dùng, ăn xong lại đến nữa''
Đưa mắt qua nhìn, tiểu phụ nhân tuổi chừng hai mươi, làn da trắng nõn, dáng người già dặn.
Nàng mặc y phục đỏ tươi, cột tạp dề sạch sẽ, tay áo có hơi cuốn lên, cổ tay còn sót lại bột mì, nhìn qua quả nhiên là nữ tử tài giỏi nhà bình thường.
''Đa tạ''
Khách khí cười, Diệp Tư Nhàn không kịp chờ đợi cầm lấy thìa đũa.
Bắt đầu ăn như gió cuốn.
Thấy nàng ăn ngon miệng, Triệu Nguyên Cấp nhịn không được cũng muốn nếm thử.
Lần trước đến hắn chỉ muốn biết dân chúng ăn thứ gì, lần này hắn muốn trải nghiệm cuộc sống dân chúng một chút.
Họ nói, thế đạo hiện nay tốt, dân chúng tay chân chíu khó an tâm chịu làm, nhất định có thể vững vàng thu hoạch hạnh phúc.
Họ nói, hiện tại không giống năm đó, năm đó Kinh thành tiêu điều biết bao, hiện tại Kinh thành phồn hoa cỡ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Nguyên Cấp mơ hồ xuất thần.
Năm đó hắn đâu phải chưa từng ra ngoài, đều tận mắt nhìn thấy thê lương tiêu điều.
Càng là thứ tự mình trải nghiệm thì càng là khắc cốt ghi tâm, nội tâm thì càng rung động.
Để đũa xuống, Triệu Nguyên Cấp đi về phía bầu trời đêm ngoài cửa, không nhịn được mà nghĩ, nếu phụ hoàng trên trời có linh thiêng, ông ấy sẽ có cảm xúc gì?
Diệp Tư Nhàn cũng không quấy rầy hắn, chỉ vào lúc mì hoành thánh sắp nguội mới cười gọi hắn quay lại, giống nương tử bên đường gọi phu quân mình ăn cơm vậy.
''Cơm sắp nguội rồi, làm thế nào cũng phải ăn cho xong, đừng lãng phí''
Bàn tay to lớn của Triệu Nguyên Cấp vuốt vuốt tóc nàng, phất tay áo trở lại chỗ ngồi, ăn như hổ đói không thừa một ngụm.
Cười tủm tỉm đưa tiền, Diệp Tư Nhàn nâng khăn giúp hắn lau sạch râu.
Lúc đang định đi ra, điếm tiểu nhị lại ra đón.
''Khách quan ngài đi thong thả, hoan nghênh lại đến''
Lần này đổi lại là Triệu Nguyên Cấp tiến đến, vỗ vỗ bờ vai rộng của nam nhân, giọng nói thuần hậu trầm thấp.
''Làm rất tốt''
''Dạ!
''
Tiểu nhị chất phác gật gật đầu, cười quay người tiếp tục làm việc.
Diệp Tư Nhàn nhanh chóng kéo Triệu Nguyên Cấp rời đi: ''Chàng đừng có dọa người ta''
Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.
''Vì cái gọi là trong bụng Tể tướng có thể chống được thuyền*, trẫm sẽ không so đo với hắn nhiều như vậy''
*miêu tả một người trượng nghĩa, nhân từ đối nhân xử thế.
Năm đó lần đầu tiên cùng Nhàn Nhàn ra ngoài, trên người hắn treo đầy hàng hóa, ánh mắt điếm tiểu nhị này nhìn hắn như tên đần.
Vì thế hắn còn đặc biệt thông cảm hời được hai đồng tiền mì hoành thánh đêm đó.
Chuyện này quả thực là vô cùng nhục, dẫn đến mỗi lần hắn tới đều muốn một chưởng vỗ chết người ta.
Cũng may.
.
.
điếm tiểu này cũng xem như biết ăn nói.
''Không so đo thì tốt rồi, kỳ thật cũng không có gì hay để mà so đo''
''Dân chúng bình thường làm sao người ta biết được, làm sao tiếp xúc với một nhất quốc chi quân người đây?''
Nếu mà để điếm tiểu nhị kia biết, mì hoành thánh nhà hắn đã được Hoàng thượng nếm qua đến mấy lần, chỉ sợ không phải kinh hỉ mà là kinh hãi.
Ăn uống no đủ, toàn thân ấm áp.
Triệu Nguyên Cấp bá đạo nắm lấy tay Diệp Tư Nhàn, leo lên thành lâu cuối phố dài phồn hoa.
Thành lâu nguy nga, gió đêm gào thét.
Đứng trên cổng thành cao mười mấy trượng, Triệu Nguyên Cấp ôm người yêu vào trong ngực, nhìn qua đường phố mười dặm phồn hoa rộn ràng.
''Mười lăm năm rồi, Nhàn Nhàn''
''Thiếp biết'' hốc mắt Diệp Tư Nhàn ửng đỏ.
''Mười lăm năm này chàng tận tụy, từng thấy xuân hạ thu đông vào giờ Dần*, từng thấy trăng sáng giờ Tý**, cũng đã đi qua đại giang nam bắc''
*3h - 5h sáng
**11h đêm đến 1h sáng
''Dốc hết tâm huyết lâu như vậy, rốt cuộc đổi lấy hết thảy trước mắt''
''Không thể không nói, chàng thật sự là một Hoàng đế rất rất rất tốt đó'' cũng chỉ có Diệp Tư Nhàn dám nói như vậy.
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp được an ủi.
''Ai cũng nói ở trên cao không khỏi rét vì lạnh, ta thì thấy ngược lại chưa hẳn''
Bên cạnh hắn từ đầu đến cuối có một người thân cận nhất, sinh con dưỡng cái cho hắn, cùng hắn cãi nhau ầm ĩ.