Hiện nay triều đình thường xuyên tuyên truyền cho dân chúng về thông tin tôn giáo và tín ngưỡng, giáo dục dân thường không được tùy tiện tin vào tà giáo.
Xét cho cùng, trong thời loạn lạc trước khi Đại Ung được thành lập, có một thế lực thậm chí còn mạnh hơn cả hoàng tộc lúc bấy giờ, chúng lấy trung tâm là tín ngưỡng tôn giáo, nếu không vì nhiều lý do, thì hiện tại Đại Ung còn tồn tại hay không cũng khó nói.
Triều Đại Ung vừa mới ổn định, nhưng vẫn còn nhiều kẻ cho rằng đây là thời cơ để trục lợi. Có vô số người ở khắp nơi muốn lập giáo phái để moi tiền, tranh quyền đoạt lợi.
Vì vậy, cả giới giang hồ lẫn triều đình đều rất cảnh giác với các giáo phái không rõ lai lịch, thường xuyên dùng nhiều biện pháp mạnh tay để trấn áp tà giáo, nhằm ổn định trật tự hiện tại.
Lý Phúc và Trương Đại Lang đều là dân chúng ở vùng ngoại ô Trường An, đã thấm nhuần sự giáo dục của triều đình, họ cực kỳ căm ghét tà giáo.
"Cái gì mà Hồ mẫu chứ, chắc chắn hắn ta muốn lừa tiền của chúng ta!
" Trương Đại Lang phẫn nộ: “May mà chúng ta không tin lời chúng!
"
Khi nhắc đến Hồ mẫu, Trương Đại Lang rất thái độ: "Cái thứ đó mà cũng dám so sánh với tiên nữ của chúng ta sao?".
Lý Phúc gật đầu tán thành, cũng mang vẻ mặt "đừng có lén phén đến gần".
"Bọn chúng chắc chắn đã nghe được tin tức về tiên nữ ở đâu đó, nhưng không ngờ tiên nữ của chúng ta lại gần gũi đến vậy, càng không ngờ chúng ta có thể dễ dàng gặp được tiên nữ, nếu không thì chúng đã chẳng bịa ra cái lời bịa đặt dễ bị vạch trần như thế...
.
"
"Để mặc bọn chúng ở ngoài, không chỉ làm lộ tin tức của tiên nữ, mà còn có thể lừa gạt người khác.
.
.
" Lý Phúc trầm ngâm.
Trương Đại Lang hết sức đồng tình: "Chờ thêm hai ngày nữa, đợi chúng lơ là cảnh giác, lúc đó chúng ta sẽ đi báo quan, tóm gọn lũ tà giáo đồ này!
"
"Ngươi nói đúng.
" Lý Phúc gật đầu, tán thành đề nghị này: “Nếu cứ để chúng ở trong thành, không biết sẽ hại bao nhiêu dân chúng nữa. Dân chúng bình thường như chúng ta, có bao nhiêu tiền mà cho chúng lừa gạt chứ.
"
"Món của hai người xong rồi.
" Cuối cùng, Lục Phù Diệp lên tiếng, cô đứng sau quầy, vẻ mặt đầy thích thú.
Lục Phù Diệp đã quan sát một lúc lâu, không biết hai NPC này đang lải nhải nói cái gì mà biểu cảm trên mặt còn phong phú hơn cả cô – một con người thật sự.
Một trong hai người, hình như tên là Trương Đại Lang, khi nói chuyện trông rất phẫn nộ, như thể đang nói đến một chuyện rất quan trọng, khiến cô không nỡ ngắt lời, đợi đến khi họ nói xong cô mới gọi.
"Đa tạ bà chủ.
" Lần này Lý Phúc đến lấy đồ ăn.
Lý Phúc bước vào quầy, Lục Phù Diệp đứng phía sau, nhưng hắn ta không chú ý đến món gà rán có màu sắc kỳ lạ trên bàn.
Chân hắn ta dừng lại vài giây, cố gắng nheo mắt, mắt mở ra - nhắm lại - mở ra, theo bản năng xác nhận xem có phải mắt mình có vấn đề hay không.
Trong mắt Lý Phúc, cơ thể Lục Phù Diệp lúc thì trở nên nhạt nhòa, hư ảo, thậm chí các đường viền còn mờ đi, lúc thì trở lại bình thường, cả người dường như lúc sáng lúc tối.
Lúc nãy khi gọi món, Lục Phù Diệp đứng trong bếp, ánh đèn ở đó mờ hơn quầy rượu, bây giờ cô dựa vào quầy rượu, dưới ánh đèn sáng, cuối cùng sự thay đổi của cơ thể cũng có thể dễ dàng bị người khác phát hiện.
Lý Phúc từ từ tiến lại gần quầy rượu, cuối cùng cũng xác nhận mình không nhìn nhầm, thấy Lục Phù Diệp mở đôi mắt màu sẫm như phủ một lớp sương mù, một chiếc tai thỏ trắng lười biếng đặt bên má, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hắn ta theo bản năng lắp bắp nói ra nghi vấn trong lòng.
"Bà.
.
. Bà chủ .
.
. cơ thể của cô.
.
.
"