“Tôi, tôi không có, không sợ ~” Để tránh người đàn ông không hiểu lầm mình, Giang Diệc Huyên đành phải cố gắng hết sức để cư xử bình thường một chút, nhưng hình ảnh hồi nhỏ cô bị giam cầm ở trong thang máy lại hiện lên trong đầu, trong lúc nhất thời cô bị dọa sợ đến mức không ngồi xổm xuống được.
“Cô sao vậy?”
“Tôi ~ tôi có hơi chóng mặt ~” Cô rất choáng váng, vỗ vỗ mặt mình, Giang Diệc Huyên cảm thấy cả người mình đều chóng mặt. Thấy vậy, người đàn ông vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin lên, vừa soi sáng vào phòng khách vừa đỡ cô dậy.
“Bây giờ cô đã ổn hơn nhiều chưa?” Lương Tấn đỡ cô ngồi trên ghế sô pha, chỉ cẩn thận hỏi thăm, lại không ngừng hỏi: “Công tắc nguồn điện ở đâu? Để tôi đi xem có bị chập điện không.
” Anh ta thật sự không dám ở quá gần với con dâu, nên người đàn ông xem như viện cớ muốn đi kiểm tra công tắc điện một chút.
Khi nghe người đàn ông muốn rời đi, Giang Diệc Huyên có chút sợ hãi, chỉ biết ôm chặt lấy người đàn ông: “Anh, anh đừng đi ~ Tôi sợ ~ khắp nơi đều tối đen như mực ~” Một cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo người đàn ông, Giang Diệc Huyên chỉ không ngừng khẽ run lên giống như đang rất căng thẳng.
Quay đầu lại nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ này, Lương Tấn lại có chút không được tự nhiên mà đỏ mặt, tuy rằng anh ta hiểu rằng cô không thể chủ động dụ dỗ mình, nhưng bầu không khí bây giờ lại mập mờ như vậy, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt non nớt của con dâu anh, một đôi mắt to tròn đang đầy nước, cô đáng thương nhìn mình, người đàn ông chỉ cảm thấy nhịp tim của mình bất giác mà tăng nhanh trở lại, người đàn ông cố gắng an ủi cô, nhưng cô gái nhỏ sợ hãi hoàn toàn không chịu buông anh ta ra: “Anh để cho tôi ôm một cái đi mà~ Tôi sợ bóng tối ~ Rất sợ ~”
“Tôi...
.
” Nhìn Giang Diệc Huyên có chút khó chịu, người đàn ông chỉ cảm thấy thân dưới của mình giống như hơi nóng, có vẻ như muốn ngẩng đầu lên, vì sợ chính mình sẽ làm trò hề ở phía trước mặt của con dâu khiến người đàn ông đành phải lén kẹp chặt bắp đùi của mình lại. Ngay khi anh ta đang suy nghĩ xem nên làm gì, không nghĩ đến đèn lại bật sáng lên, lúc này Lương Tấn lại mới cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng buông tay cô ra.
Vốn dĩ Giang Diệc Huyên bị dọa sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn ra, nhưng bây giờ có điện lại, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lúc này mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy bố chồng, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ, hoảng sợ, vội vàng buông tay ra, rụt rè lui về phía sau mấy bước, lại đỏ mặt, nhanh chống bật điều hòa trong phòng khách lên, cô ngượng ngùng nói: “Tôi, vừa rồi tôi sợ quá.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!