Cạch.
-Dọn xong chưa?-Quốc Bảo bước vào.
-Rồi.
-Đào Anh nhìn.
-À mà tôi có mua cháo cho mẹ anh rồi đấy.
-Cảm ơn.
-"Hoàng tử máu lạnh"...
.
.
-Lẩm bẩm gì đấy?
-Đâu có gì.
.
.
.
.
Thôi.
-Đào Anh đứng dậy.
-Tôi phải đi rồi.
.
.
Có gì chào mọi người hộ tôi nhé!
Đào Anh đi vượt qua Quốc Bảo.
-Ngốc.
.
.
.
-Quốc Bảo nói nhỏ sau đó ngồi xuống giường.
-Cam sam mi đa!
-Đào Anh nói với chú tài xế.
-Tiếng Hàn Quốc.
.
.
.
ha ha ha!
Mình nói mắc cười quá đi mất!
Haiz.
.
.
.
.
Lại lên máy bay.
.
.
.
Chắc mốt bỏ luôn hai cái tai thân yêu quớ.
.
.
.
.
Đào Anh bước lên máy bay sau 2 tiếng ngồi chờ.
.
.
.
Ding dong.
.
.
.
.
Ding dong.
.
.
.
-Có đây!
-Cô người làm ra mở cửa cho Đào Anh.
-Chào cô ạ!
-Đào Anh cười.
-Chào cháu!
Cháu vào nhà đi!
-Cô ấy mở cửa cho Đào Anh vào.
Phịch.
.
.
.
Đào Anh nằm lên giường.
-Bây giờ thì mình cứ giúp việc nhà vậy.
.
.
.
Đào Anh thay đồ sau đó đi xuống giúp những việc như là rửa chén,
lau nhà,
hút bui,
.
.
.
.
.
-Phù.
.
.
.
.
Năm giờ rồi á.
.
.
.
Đi tắm thôi.
.
.
-Đào Anh cất điện thoại vào trong túi,
chuẩn bị lên lầu thì.
.
.
-Đào Anh à!
-Cô giúp việc la lên.
-Dạ?-Đào Anh nhìn cô giúp việc.
-Con giúp cô một việc nhé?
.
.
.
-Ra là mang cái này lên phòng mẹ của Quốc Bảo.
.
.
-Đào Anh ôm một cái hộp to mang lên phòng mẹ của Quốc Bảo.
Cạch.
.
.
.
-Lớn quá.
.
.
.
.
Nhìn sang ghê.
.
.
.
.
-Đào Anh ngó nghiêng căn phòng sang trọng của mẹ Quốc Bảo.
Vì không chú ý nên đã vấp chân và ngã xuống.
-Oái!
-Đào Anh làm rơi cả cái hộp nên tất cả đều văng ra ngoài.
-Ui da.
.
.
.
cái mông bé bỏng của tui.
.
.
.
Ấy chết!
Haiz.
.
.
.
văng ra ngoài hết rồi.
.
.
.
Đào Anh ngồi dậy lấy hết đồ lại để bỏ vào thùng thì.
.
.
-Photo album?Nhìn cũ quá.
.
.
.
-Đào Anh lật ra.
-Gì đây??Phụt.
.
.
.
ha ha ha!
Quốc Bảo lúc 4 tuổi?Là đây sao?!
Dễ thương quá đi mất!
Đào Anh cứ lật mãi.
Hình nào cũng làm Đào Anh cười được.
Đến một trang.
.
.
-Hả?.
.
.
.
.
Ủa?Hồi nhỏ mình có quen với Quốc Bảo sao?Ai nhìn giống mình thế??-Đào Anh nhìn chăm chú vào cô gái đó.
-Gì.
.
.
.
kỳ thế?.
.
.
.
Tất cả tấm ảnh kể khi có cô gái đó đều khiến cho Quốc Bảo cười.
.
.
.
Hà Minh Tuyết Mai.
.
.
.
là.
.
.
là cô gái đó!
Đào Anh lật lật mấy tấm ảnh sau.
.
.
.
-Sao.
.
.
.
giống mình thế?!
.
.
.
.
Mình là bản sao của Hà Minh Tuyết Mai à??.
.
.
.
Sởn gai ốc mất.
.
.
Đào Anh nhìn vào đồng hồ.
-Trễ quá.
.
.
.
tắm rồi ngủ vậy.
.
.
.
Đào Anh tắm xong dọn sách vở vào cặp rồi đi ngủ.
.
.
.
.
Kéttttt.
-Tới trường rồi.
.
.
.
.
-Đào Anh cất xe đạp rồi bước vào trường.
-Đó!
-Nó kìa!
-Còn mặt mũi để đi học sao??
-Trần Đào Anh đấy!
-Gì thế?Có chuyện gì liên quan đến mình sao?-Đào Anh nhìn xung quanh.
-Con nhỏ kia!
Mày ra bảng thông báo đi!
-Đúng rồi!
Đừng đưa cho tụi tao cái mặt như mày!
-Bảng thông báo?-Đào Anh làm theo những gì mấy cô gái đó nói.
-Gì.
.
.
.
gì đây??-Đào Anh hoảng.
TRẦN ĐÀO ANH ĐANG Ở BÊN CÙNG VỚI HOT BOY QUỐC BẢO
Ở dưới là một số tấm ảnh chụp được khi hai người ở Anh và Hàn Quốc.
-Ai.
.
.
Ai đã dán cái này lên?!
!
-Đào Anh hét to.
Bụp.
.
.
.
.
bụp.
.
.
.
bụp.
.
.
.
Từ từ càng nhiều những quả trứng ném vào người Đào Anh.
-Các người muốn thế lắm sao??-Đào Anh nói.
-Ờ!
Quốc Bảo là của tụi tao!
Không phải của mày nha chưa con nhỏ kia!
-Trả Quốc Bảo lại cho tao!
-Đúng rồi đấy!
-Trả đi!
-Trả đi!
-Trả?.
.
.
.
-Đào Anh ngước mặt lên.
-Tao đã lấy Quốc Bảo chưa?Quốc Bảo có thích tao không?Hả?!
Tất cả im thinh.
-Mày thích Quốc Bảo chứ gì?Đi tỏ tình đi!
-Ô hô.
.
.
.
-Một giọng nói vang lên.
-Thấy ai đây không?
Là Thu Thảo.
Cô ta đang nắm tay một người giơ lên.
Là Thu!
-Cô tính làm gì?-Đào Anh nhìn Thảo.
-Làm gì à??Mày có thấy cái mặt nó dễ thương không?Chỉ cần một cái búng của tao.
.
.
thì.
.
.
Cái mặt này đi đâu nhỉ?.
.
.
-Cô đừng làm gì cô ta!
Muốn làm thì cứ đánh tôi.
-Nghe không tụi bây?-Thảo giơ tay phải lên và.
.
.
Binh bốp bốp.
.
.
Binh binh!
Đào Anh bị đánh.
-Dừng tay!
-Một giọng vang lên.
-Ai dám cản.
.
.
Anh.
.
.
Huy.
.
.
?!
Gia Huy bước lại chỗ Đào Anh.
Quay lưng lại.
-Thu Thảo.
.
.
.
-Gia Huy nhìn Thảo.
-Em.
.
.
.
em chỉ giỡn thôi mà.
.
.
.
.
-Giỡn.
.
.
?-Chát!
Gia Huy tát Thảo.
-Cô gọi thế là giỡn sao?
-Anh.
.
.
.
.
Gia Huy bế Đào Anh lên đi.
-Ngốc.
.
.
.
-Gia Huy nói nhỏ.
-Ngốc.
.
.
.
?-Đào Anh nhìn lên.
-Đau mà vẫn ráng nói được.
.
.
.
-Xin lỗi.
.
.
.
-Gì mà xin lỗi.
.
.
-Hức.
.
.
.
hức.
.
.
.
-Đào Anh khóc.
-Đừng khóc nữa.
.
.
.
-Gia Huy nói.
-Hức.
.
.
.
.
.
.
.
-Đau!
-Đào Anh la lên.
-Ngồi im đấy!
-Gai Huy lấy thuốc sức vào vết thương của Đào Anh.
-May cho là trường có cái phòng tắm chứ không thì giờ này cô đang thúi mùi trứng.
.
-Xì.
.
.
.
-Đào Anh lè lưỡi.
-Tôi cắt lưỡi bây giờ.
-Gia Huy chọc.
-Ngon mà cắt!
-Đào Anh cười.
Soạt.
Gia Huy để đầu lên vai Đào Anh.
-Anh.
.
.
.
-Đào Anh giật mình.
-Lúc nãy.
.
.
.
tôi thật sự rất hoảng.
.
. tôi tưởng sẽ không được gặp cô nữa.
.
.
-Này!
Anh ngốc sao?Họ đánh đập cũng không đến nỗi chết đâu.
.
.
.
.
Soạt.
Đào Anh ôm Gia Huy.
-Cảm ơn.
.
.
.
nhờ có anh đấy.
.
.
.
nếu không.
.
.
hức.
.
.
.
tôi sẽ không được cảm ơn anh đâu.
.
.
.
Cảm ơn nhé.
.
.
.
Gia Huy ngước lên nhìn Đào Anh ôm lại.
-Tôi thích cô mất rồi.
.
.
.
-Gia Huy nói nhỏ.
-Hả?.
.
.
.
.
Anh đang nói gì đấy?.
.
.
-Tôi nói thiệt.
.
.
.
Từ ngày gặp cô.
.
.
Tôi đã thích cô rồi.
.
.
-Anh.
.
.
.
.
.
Bzzz bzzz.
.
.
-A điện thoại.
.
.
.
-Đào Anh nói.
-Của tôi.
.
.
.
-Gia Huy không bỏ Đào Anh ra mà vẫn ôm chặt.
Bzzzz Bzzzz
-Anh bắt máy đi.
.
.
.
-Thôi.
.
.
-Anh bắt đi.
.
.
.
.
-Thôi.
Bzzzzz Bzzzz
-Tôi nóng lên đấy.
.
.
-Đào Anh nói.
-Haiz.
.
.
.
.
-Gia Huy đứng dậy bắt máy.
-Gì?
Gia Huy và ai đó nói chuyện với nhau.
-Chi á?-Gia Huy nói.
-Chi?-Đào Anh ngước lên.
-Tên này nghe quen quen.
.
.
.
-Rồi biết rồi.
-Gia Huy cúp máy.
-Bây giờ tôi phải đi rồi.
Coi chừng vết thương của cô.
-À.
.
.
ờ.
.
.
-Đào Anh nói.
Cạch.
-Tôi thích cô mất rồi.
.
.
-Từ ngày gặp cô.
.
.
.
tôi đã thích cô rồi.
.
.
.
Pặp pặp.
Đào Anh đập vào mặt mình.
-Mày đang nghĩ gì vậy.
.
.
.
.
Ui da.
.
.
.
vết thương.
.
.
.
Bây giờ cứ nằm đây sao.
.
.
.
Cạch.
-A.
.
.
.
chào cô.
.
-Đào Anh chào cô y tá.
-Bị gì vậy con?
-Dạ.
.
.
.
bị té.
.
.
.
-Té?Giống bị đánh hơn đấy.
.
.
.
-Hì hì.
.
.
.
-Lại đây cô băng cho.
.
.
.
-Dạ khỏi ạ.
-Khỏi?
-Có người băng cho con rồi.
.
.
.
-Ai thế?
-Bạn con ạ.
.
.
.
Cô y tá lại xem vết thương của tôi được băng bó thế nào.
-Hay đấy.
-Cô nói.
-Bạn con có năng khiếu băng bó.
Con nằm nghỉ ở đây đi.
-Dạ.
.
.
-Đào Anh!
-Thu chạy vào.
-Gì vậy Thu?
-Tớ xin lỗi.
.
.
.
tại tớ.
.
.
tại tớ mà.
.
.
.
-Không sao đâu.
.
.
.
.
Thương nhẹ mà.
.
.
-Nhẹ?Vậy mà nhẹ?!
-.
.
.
-Cậu.
.
.
phải giữ gìn sức khoẻ.
.
.
.
nha.
.
.
.
-Ừ!
Biết rồi mà.
.
.
-Tớ phải lên lớp rồi.
.
.
-Lên đi.
.
.
.
-Cậu nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng đấy!
Thu ra ngoài.
-Haiz.
.
.
.
.
.
-Cô y tá thở dài.
-Gì vậy cô?-Đào Anh hỏi.
-Cô gái đó.
.
.
.
không có hơi ấm tình bạn nào cả.
.
.
-Hơi ấm tình bạn?
-Ừ.
.
.
Cô có quen một cô y tá ở trường White Star.
Lúc cô bệnh nặng,
cô ấy không bỏ đi mà cứ nằng nặc đòi ở để chăm sóc cô.
-Tình bạn.
.
.
.
-Đào Anh cúi mặt xuống.
-Linh.
.
.
.
-Thôi con nghỉ đi.
-Vâng.
.
.
.
-Ôi!
Con bị gì thế này?!
-Mấy cô người làm nhà Quốc Bảo hỏi Đào Anh.
-Dạ.
.
.
con bị té!
-Té?Nặng thế sao?
-Hì hì.
.
.
.
-Con lên phòng nghỉ đi.
Như thế này cứ để mấy cô làm.
Nhớ cẩn thận lần sau con nhé!
-Dạ!
Cảm ơn cô!
-Đào Anh lên phòng tắm rửa xong xuôi rồi làm bài.
-Sắp thi rồi.
.
.
Cố gắng làm đống bài tập này cái.
Mai có tiết kiểm tra nữa.
Sáng tại trường.
.
.
.
-Đào Anh!
-Thu chạy đến.
-Hôm nay cậu nói cô là tớ về sớm nhé!
Nhà tớ có việc rồi.
-Hả?-Đào Anh vẩn ngơ người ra nhìn Thu đang chạy ra khỏi cổng.
-Thiệt tình.
.
.
.
Vào lớp.
-Các em hãy lấy vở ra và chép câu hỏi về nhà làm.
Hôm nay cô sẽ cho đề cương ôn thi.
-Cô giáo viết đề lên bảng.
Còn mấy học sinh thì cứ nói to nói nhỏ chuyện gì đó.
-Chuyện gì mà cứ xầm xì thế trời?-Đào Anh cố gắng nghe.
-Thiệt hả?-Một học sinh hỏi.
-Thiệt.
.
.
.
-Học sinh kế bên nói.
-Ghê vậy.
.
.
.
.
-Ừ bởi vậy.
Nhỏ đó tên gì nhỉ.
.
.
.
Chi.
Đúng rồi Chi.
-Chi?-Đào Anh nghe tên quen quen.
Cănteen.
.
.
-Rốt cuộc Chi là ai cơ?-Đào Anh đi kế bên hỏi Gia Huy.
-Sao cô biết?-Gia Huy hỏi.
-Tôi nghe thấy.
-Lỡ là Chi khác thì sao?
-Cứ kể đi.
-Chậc.
.
.
.
Chi là cô gái kế bên nhà Quốc Bảo lúc còn nhỏ.
Nó đẹp lắm kìa.
!
Ai cũng thích nó.
Hồi đó chơi thân lắm.
.
.
Mà bây giờ.
.
.
-Bây giờ?-Đào Anh nhìn Gia Huy.
-Lúc 6 tuổi,
gia đình Chi chuyển nhà.
Thế là không gặp được nữa.
Mà cứ gặp Chi thì họ lại ghép Chi với Quốc Bảo vào.
Họ hợp lắm.
-Ô.
.
.
.
-Mà nghe nói,
Chi đang bệnh.
Sức khoẻ của Chi từ nhỏ đã yếu.
-Bây giờ cô ấy đang ở đâu?
-Không biết.
.
.
-Ô.
.
.
.
Mà thấy lạ.
.
.
.
-Đào Anh nghĩ.
-Lạ?-Gia Huy hỏi.
-Tại sao anh không ở bên Hàn Quốc làm việc luôn?
-Trời.
.
.
.
xong xuôi thì về.
-Về?Tôi tưởng anh cũng phải đi nhiều nước chứ.
-Cái đó bên gia đình tôi lo hết rồi.
-Ghê.
.
.
đúng là con nhà giàu.
.
.
-Gia đình cô đâu?
-Đi qua nước ngoài làm việc rồi.
.
.
-Ô.
.
.
sống một mình hả?
-Ừa.
.
.
.
-Qua nhà tôi làm ôsin cho tôi.
-H.
.
.
hả?!
-Gì vậy?Nhà tôi đang có chỗ trống.
-Thôi.
.
.
làm cho Quốc Bảo chưa xong làm cho anh.
.
.
-Đào Anh nói lí nhí trong họng.
-Nói gì đấy?
-Gì đâu?Thôi tôi lên lớp đây.
-Tôi đi cùng.
-Thôi.
-Đào Anh xua xua tay.
-Sao vậy?
-Mấy cô gái đó lại nói.
-Kệ.
-Thôi cho tôi xin.
Cuối cùng Đào Anh lên lớp.
Nhà Quốc Bảo.
.
.
.
Đào Anh đang làm bài thì tiêng chuông nhà reo lên.
Đào Anh chạy xuống.
-Ai thế nhỉ?-Đào Anh nhìn.
-Gì?!
Gia Huy!
?
Ding dong.
-Làm sao đây?.
.
.
-Đào Anh đang lúng túng.
-Ai thế con?-Cô người giúp việc bước ra.
-A!
cô mở giùm con nhé!
Cảm ơn cô!
-Đào Anh chạy lên.
-À!
Cô đừng nói người đó con ở đây cô nhé!
-Ừ.
-Phù.
.
.
.
.
-Đào Anh vào phòng.
-Hắn đến đây làm gì?Biết mình ở đây rồi sao?.
.
.
.
Chết mất thôi.
.
.